Hắn đứng bên lối đi men cầu có tay vịn bằng dây xích, mê mẩn nhìn những lô hình khối cồng kềnh chạy thẳng hàng tít đằng xa như một khu rừng với những thân cây đỏ cháy được sắp xếp một cách ngăn nắp. Dưới chân lò, những người thợ di động một cách có phương pháp, trong những thao tác đều đặn, thành thạo. Bầu không khí hừng hực nóng và nồng nặc mùi lưu huỳnh.
- Trong mỗi lò có tất cả sáu đáy chồng chất lên nhau – Otto thuyết minh – Người ta bỏ quặng từ trên chóp lò. Quặng được chuyển xuống đếu đặn từ đáy lò này sang đáy lò khác nhờ một hệ thống trục quay đặt ở chính giữa. Công việc nung đỏ sẽ loại chất lưu huỳnh thừa ra khỏi quặng…
Hắn nghe một cách chăm chú, gục gặc đầu mãi. Hắn quay nhìn những người kia để biểu lộ lòng khâm phục của mình nhưng chỉ có Marion đứng cạnh hắn, nét mặt lạnh như tiền như từ sáng đến giờ vẫn vậy. Leo Kingship và Dettweiler đi đâu mất.
- Ba em và Dettweiler đi đâu thế? – Hắn hỏi nàng.
- Em không biết. Ba nói là muốn chỉ cho anh ta xem cái gì đó.
- Thế à?
Hắn lại quay nhìn những lò nung, lòng thắc mắc: “Lão Leo muốn cho thằng Dettweiler xem cái gì nhỉ?”.
- À… có bao nhiêu?
- Bao nhiêu lò ư? – Otto nói sặc sụa trong chiếc khăn tay đang che miệng – Năm mươi bốn cái tất cả.
- Năm mươi bốn! Chúa ơi! Một ngày người ta phải nấu bao nhiêu quặng? – Hắn hỏi, ngạc nhiên.
Ôi quá kỳ diệu! Hắn, trong suốt cả cuộc đời, chưa bao giờ để tâm đến bất cứ điều gì như thế. Hắn hỏi liên miên và Otto, trước vẻ rối rít của hắn, giải thích cặn kẽ từng câu hỏi của hắn. Hai người mải mê nói chuyện, quên bẵng Marion đang lẽo đẽo theo sau.
Trong gian nhà khác còn có nhiều lò hơn.
- Đó là những lò phản xạ – Otto giải thích – Quặng từ lò nung chảy ra có khoảng 10% đồng. Ở lò này, quặng sẽ tan chảy, những khoáng chất nhẹ hơn sẽ trôi đi gọi là xỉ. Thú7 còn lại là sắt và đồng – gọi là sản phẩm thô, có 40% đồng.
- Đốt bằng nhiên liệu gì?
- Than nghiền. Nhiệt lượng thải ra dùng để chạy máy. Và kia là lò chuyển. Đó là bộ phận kỳ diệu nhất trong quá trình nấu chảy quặng.
Hắn chúm môi huýt nho nhỏ, vẻ thán phục. Otto nói:
- hùng vĩ quá hả cậu?
- Không tưởng tượng được!
Hắn nhìn những lò chuyển đang hoạt động. Có tiếng cửa đóng sau lưng, hắn quay lại. Leo Kingship đang đứng bên cạnh Marion, và Dettweiler đứng dựa người vào cái thang bên cạnh cửa. Hắn nghe Leo hỏi Marion:
- Có chuyện gì vậy con?
Không khí nóng hừng hực phía trên nồi nấu kim loại rung rung như những miếng giấy kính đang vỡ ra.
- Chuyện gì, ba? – Marion hỏi lại.
- Trông con có vẻ xanh xao quá – Leo nói.
Bud xoay hẳn người lại. Marion có xanh xao gì đâu, trông nàng cũng như mọi ngày.
- Con vẫn khỏe ba à – Hắn nghe nàng trả lời.
- Không, trông con yếu lắm – Leo nói và Dettweiler gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Có lẽ vì oi bức quá cũng nên.
- Vì khói đấy – Leo nói – Một vài người không chịu được khói. Ông Otto này, sao ông không đưa con gái tôi trở lại phòng hành chính. Vài phút nữa chúng tôi sẽ đến đó.
- Con nói thật đấy – Marion nói lộ vẻ mệt mỏi – Con cảm thấy…
- Đừng cãi lời ba – Leo nói nghiêm khắc – Ba sẽ đến với con ngay.
- Nhưng… - Nàng do dự một lúc, vẻ bối rối, rồi nhún vai quay đi ra cửa. Dettweiler mở cửa cho nàng.
Otto đi theo Marion, đến ô cửa, ông dừng lại, quay lui nói với Leo Kingship:
- Tôi nghĩ ông nên chỉ cho cậu Bud xem chúng ta đổ khuôn anốt – Ông nhìn sang Bud – hùng vĩ lắm, cậu Bud à. – nói xong, ông đi ra. Dettweiler khép cửa lại.
- Anốt là gì, thưa bác? – Bud hỏi.
- Đó là những tấm người ta đang chất lên tàu ở phía bên ngoài đó – Leo trả lời. Bud nhận thấy giọng nói của Leo có vẻ gì khác lạ, hờ hững như là ông đang có điều gì suy nghĩ – Họ cho tàu chở đến nhà máy tinh chế ở New Jersey.
Hắn hướng nhìn lò chuyển phía bên trái. Cần trục đang cẩu cái nồi đồng lên khỏi mặt đất. Những sợi dây cáp căng ra như những dây thần kinh đang căng thẳng trong đầu hắn. leo nói từ phía sau lưng hắn:
- Otto đã đưa anh lên lối đi men cầu chưa?
- Dạ chưa – Bud nói.
- Anh cần được nhìn tường tận và bao quát hơn. Anh có muốn lên trên đó không?
- Chúng ta có thì giờ không hả bác?
Leo gật đầu. Dettweiler đang dựa lưng vào thang, vội bước sang một bên.
- Anh lên trước đi – Anh nói với Bud và mỉm cười với hắn.
Bud đi đến thang. Hắn cầm lấy thành thang, ngước mắt nhìn lên trên. Những thanh thang giống như những đinh kẹp cỡ lớn, san sát vào nhau dẫn lên bức tường nâu đậm. Hắn bắt đầu trèo lên. Mặt thanh thang hâm hấp nóng, nhẵn láng. Hắn trèo chầm chậm, đều đặn, mắt nhìn bức tường trước mặt. Hắn cố hình dung ra quang cảnh mà lối đi men sẽ mở ra trước mắt hắn – quang cảnh của một nền công nghiệp vĩ đại…
Hắn nhô người lên khỏi thang qua khung cửa hình chữ U và bước lên sàn bằng kim loại của lối đi men. Tiếng gầm thét của các cỗ máy đã chìm ở tận dưới kia, nhưng hơi nóng vẫn phả ra oi bức và hơi đồng bay nông nặc hơn. Lối đi rất hẹp, tay vịn là những sợi dây xích căng ra giữa những trụ bằng sắt, chạy thẳng đến nửa đường, tại đây một vách bằng thép ngăn đôi hai bên.
Hắn chăm chú quan sát phía bên trái của lối đi men, tay để trên trụ sắt cao đến ngang hông. Hắn nhìn xuống những máy chuyển và công nhân đang chạy lăng xăng giữa các máy ấy.
Hắn nhìn sang chỗ khác. Phía bên phải cách dưới kia hai mươi feet và cách phía ngoài của lối đi men khoảng mười feet, treo lơ lửng một nồi nấu đồng, những sợi dây căng thẳng xuống tận dưới nhà, một chất lỏng xanh lè sóng sánh ở trong nồi, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.
Hắn chầm chậm theo lối đi men, tay trái rà trên sợi xích. Hắn đi hơi xa cái nồi để tránh hơi nóng. Hắn nghe tiếng bước chân của Leo và Dettweiler ở phía sau. Hắn nhìn những sợi dây cáp đang căng ra để giữa cái nồi. Có bao nhiêu đồng trong nồi? Có bao nhiêu tấn nhỉ? Trị giá bao nhiêu? Một ngàn? Hai ngàn? Ba ngàn… Mười ngàn?
Hắn đi đến gần bức vách bằng thép. Hắn thấy lối đi men chưa phải đã dứt ở đây mà còn chia ra hai bên như hình chữ T. Nồi nấu đồng khuất bên kia vách chắn. Hắn đi qua phía trái hình chữ T. Ba sợi dây xích chắn lại ở cuối đường. Hắn đặt tay trái lên một trụ sắt ở góc và tay phải trên vách chắn hâm hấp nóng. Hắn nhoài người ra trước một chút, đưa mắt nhìn quanh.
- Họ chuyển nồi đi đâu thế? – Hắn hét lớn hỏi.
Leo ở phía sau hắn trả lời:
- Đưa về lò lọc. Sau đó đổ vào khuôn.
Bud quay người lại. Leo Kingship và Dettweiler vai sát vai đứng nhìn hắn, chặn lối. Hắn vỗ vào vách thép hỏi:
- Sau đấy là cái gì?
- Cũng là lò tinh lọc. Hỏi gì nữa không?
Hắn lắc đầu, thấy bối rối vì vẻ cau có của Leo và Dettweiler.
- Tôi sẽ giao cho anh một lò – Leo nói chậm rãi, hai con mắt xanh lè như hai hòn bi sau cặp kính – Làm cách nào mày buộc được Dorothy viết lá thư tuyệt mạng.