Sân trường vẫn ồn ã như thường. Và Hà cùng Hoa lang thanh dọc theo các bồn
cây xanh táo, cảnh tượng quen thuộc. Nhưng sao tâm trạng khác xưa, rất
khác!
Hoa hứng khởi:
-Nhóm bọn tớ đang rất chăm chỉ tập. Tớ thấy bọn tớ tập như vậy cũng được rồi. Có một số động tác còn chưa được thôi. Tớ nói là phải làm động tác giơ tay thế này nhưng các cậu ấy chẳng chịu hiểu. Toàn làm sai thôi!
Chán lắm! Lại còn con Linh thì cứ tinh tướng, bắt bọn tớ làm này làm
kia, như trưởng nhóm không bằng. Trong khi chính mình động tác cứng
nhắc, tớ rất là khó chịu với nó! Còn nữa...
Hoa cứ luyên thuyên kể, không hề biết Hà đi bên cạnh, vẫn vẻ lạnh nhạt
bình tĩnh, nhưng đáy mắt buồn thiu. Hà thở dài, nhìn lên Hoa, thấy con
nhỏ không để ý đến mình. Thử dừng lại, nhưng Hoa vẫn đi tiếp. Thở dài.
Đành lũi thũi đi cùng vậy!
***
Tiếng nhạc Hàn sôi động. Đội năm người -
Hoa, Lan, Linh, Huyền, Hoài Ngọc- say mê với điệu nhảy. Tuy nhiên, Huyền và Hoài Ngọc chưa quen lắm, vẫn phải nhìn theo ba người kia, động tác
chậm đi chút. Hà ngồi ở góc, nhìn màn hình máy tính, lại nhìn sang mấy
người kia.
- Tớ ra ngoài chút!
Chẳng ai để ý. Hà bỏ lại câu đó, mở cửa phòng, khẽ khép lại, ra ngoài.
Có vẻ căn phong cách âm thật tốt, ở ngoài đây cũng chẳng nghe thấy tiếng nhạc. Hà ngồi xuống bậc thang, nhìn xa xăm. Phía trước kia là cái đồng
hồ, có vẻ đắt đấy!