Giang Lạc quái lạ hỏi: “Cậu muốn mua phù của tôi hả?”
Cậu thật ra muốn hỏi “Tấm phù này của tôi bán được hả?” hơn.
Cát Chúc nhìn không rời mắt, “Tui, tui muốn mua, nhưng mà tui hổng có tiền……”
Giang Lạc: “……”
Lời Cát Chúc nói nghe rất chi là giống đang chơi Giang Lạc một vố, nhưng vẻ mặt của cậu ta lại nói rõ rằng không phải như vậy. Giang Lạc không bỏ qua bất cứ biểu tình nhỏ nào trên mặt cậu ta, nhẹ nhàng buông bút, cầm lấy tấm phù này.
Ánh mắt Cát Chúc đưa qua lại theo tấm phù này, sau khi Giang Lạc xác định vẻ mặt của cậu ta là thật hay giả, dứt khoát nhanh gọn mà đưa tấm phù này vào trong tay cậu ta, “Tặng cho cậu đó.”
Cát Chúc thụ sủng nhược kinh, “Tặng cho tui á hả?!”
Giang Lạc nhún nhún vai, “Ừm, cho cậu đó.”
Vật liệu để vẽ ra tấm phù này đều là đồ trên bàn, Giang Lạc thậm chí không tốn một tí ti sức nữa là, thứ có thể làm ra đơn giản như vậy, tặng ra ngoài đổi lấy một ân tình rất có giá trị.
Cát Chúc chân tay luống cuống, bưng lá phù cảm động nói: “Giang Lạc, tui có thể làm chân chạy vặt cho cậu, tuy tui hông có tiền, nhưng mà tui có thể giặt quần áo rửa bát đũa cho cậu, mấy cái việc này tui vô cùng có kinh nghiệm luôn á.”
Giang Lạc nhìn cậu ta một thân tiên phong đạo cốt*, lại nhìn Lục Hữu Nhất cả người tràn đầy mùi kẻ có tiền cách đó không xa, không khỏi cảm thán thế gian rực rỡ muôn màu cỡ nào chứ, “Không cần đâu, cậu chỉ cần dạy thêm cho tôi việc học hành là đủ rồi.”
(*)Tiên phong đạo cốt / 仙風道骨: Có phong thái, phẩm cách cao thượng của một bậc vĩ nhân, ví như có phong thái của tiên, cốt cách của người có đạo đức. [“tiên phong”: phong thái của tiên, “đạo cốt”: cốt cách của người có đạo đức]”.
Nước mắt Cát Chúc sắp rơi xuống cả rồi: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn*, trên đời quả nhiên vẫn còn rất nhiều người tốt. Giang Lạc, sau này cậu cứ việc tới hỏi tui, tui nhất định biết cái gì thì nói cho cậu cái đó.”
(*)Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn / 福生无量天尊: ý tứ chính là “Cho người ta vô cùng phúc báo nhờ Thiên Tôn”. Đối người khác mà nói một tiếng “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn”, tức là chúc phúc người khác được Thiên Tôn bảo hộ ban phúc báo.
Nói xong, Cát Chúc nhịn không được cẩn thận quan sát lá phù một chút nữa, “Phù văn linh động, khí thể nước chảy mây trôi không nói, không ngờ nơi nơi lại ẩn chứa lực lượng đều đặn như nhau, tuyệt đối là một tấm phù chú thượng đẳng hiếm có khó tìm.”
Giang Lạc yên lặng ghi tạc lời cậu ta vào trong lòng.
Lúc nguyên thân vẽ phù cũng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy, liên tưởng đến lúc trước cậu nhìn thấy hắc khí ở khách sạn 129, Giang Lạc cảm giác những biến hóa đó đều chung một nhịp thở với linh hồn bản thân cậu.
Cậu có khả năng thật sự là một tiểu thiên tài đó.
Cát Chúc tràn ngập vui sướng nhìn Giang Lạc, “Giang Lạc, sao cậu lại bất thình lình một cái, là có thể vẽ ra lá phù như vậy chứ?”
Giang Lạc mặt vô biểu tình, vừa muốn lừa gạt, vẻ mặt Cát Chúc lập tức trở nên bừng tỉnh đại ngộ, “Cậu nhất định là vì muốn báo thù cho Trì Vưu, nên mới quyết chí tự cường đúng không?”
Cậu ta vừa nói, vừa xác nhận suy đoán của bản thân, nhịn không được cảm thán nói: “Hoá ra tình yêu thật sự có thể khơi dậy tiềm lực trong con người ta à.”
Đôi mắt Giang Lạc cong thành trăng non, nhìn một cái đã có thể làm người cảm nhận được sự vui vẻ của cậu rồi, “Đúng vậy, anh ấy khiến tôi thay da đổi thịt.”
Thay mười tám lần da, đổi mười tám lần thịt.
Ha hả.
Động tĩnh hai người bọn họ thu hút lão tiên sinh, lão tiên sinh cau mày đi tới, nghiêm túc nói: “Các cậu không vẽ phù, làm cái gì ở chỗ này?”
Cát Chúc: “Lão tiên sinh, chúng em……”
Lão tiên sinh đột nhiên đánh gãy lời cậu ta, bất ngờ nhìn chằm chằm phù chú cậu ta bưng trong tay, vui mừng khôn xiết nói: “Cát Chúc, công lực vẽ phù của em lại tiến bộ rồi!”
Cát Chúc ngượng ngùng nói: “Lão tiên sinh, tấm phù này không phải em vẽ đâu, là Giang Lạc vẽ đó ạ.”
Lão tiên sinh sửng sốt, khựng lại nhìn về phía Giang Lạc, Giang Lạc rõ ràng nhìn ra nghi ngờ dày đặc trong mắt ông.
Trên đầu Giang Lạc ngay cả một giọt mồ hôi cũng chưa đổ, người khác vừa mới bắt đầu, nửa bước khó tiến, cậu lại đã vẽ xong rồi?
Chuyện này giống như có người nói với lão tiên sinh là “Heo mẹ cũng biết leo cây”, này còn không phải đang nói giỡn sao?!
“Vậy sao?” Lão tiên sinh tuy rằng chưa nói gì hết, nhưng thần thái cử chỉ đã thuyết minh không tin, ông nhàn nhạt nói, “Không tồi không tồi, Giang Lạc, cậu có thể vẽ một tấm tiếp cho tôi xem không?”
Cát Chúc do dự nói: “Một lá phù này vẽ ra phải tốn rất nhiều sức lực, tiên sinh, vẫn là đừng bắt Giang Lạc vẽ tiếp.”
Giang Lạc cười tủm tỉm nói tiếp: “Lại vẽ một tấm giống như tấm này ạ?”
Lão tiên sinh nhìn thẳng cậu, ánh mắt áp bức: “Phải.”
Giang Lạc cười, “Chuyện đơn giản như vậy, em đương nhiên là được rồi.”
Lão tiên sinh nghe thấy lời dõng dạc này, trong mắt lại lần nữa tràn ngập thất vọng, “Vậy cậu cứ vẽ đi.”
Giang Lạc thật sự lấy ra một tấm hoàng phù, ung dung tùy ý hạ bút.
Từ bắt đầu đến hoàn thành tấm lá phù này đều xảy ra dưới mí mắt lão tiên sinh. Đôi mắt ông chậm rãi mở to, nhìn lá phù, lại khiếp sợ mà nhìn Giang Lạc.
Giang Lạc nửa giọt mồ hôi cũng chưa đổ, thậm chí cảm thấy vẽ bùa còn đơn giản hơn vẽ bản vẽ nhiều, độ lớn bản vẽ phải tỉ mỉ một chút cũng không thể sai, vẽ bùa thì tương đối tùy tâm, “Như vậy được không ạ?”
Cát Chúc sợ ngây người, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn……”
Lão tiên sinh bị một tiếng này đánh thức, đôi mắt lập tức tỏa sáng mà cầm lá phù Giang Lạc vừa mới vẽ xong đưa đến trước mắt dùng sức nhìn trong chốc lát, cười lớn xoay người chạy ra ngoài, tác phong rất chi là nhanh chóng, làm mọi người trong lớp nghẹn họng nhìn trân trối.
Một đám người vây quanh ở bên cạnh Giang Lạc, Giang Lạc chỉ đành phải vẽ thêm một tấm trước mặt bọn họ.
Lục Hữu Nhất nhìn tấm phù cậu vẽ xong, nước mắt thiếu chút nước rơi xuống, nức nở nói: “Không ngờ cậu lại trộm nỗ lực sau lưng tui, giờ đây cậu không còn là hạng nhất đếm ngược nữa rồi, hạng nhất đếm ngược sắp biến thành tui òi.”
Giang Lạc: “……”
Lục Hữu Nhất quá đau lòng, cậu ta tháo đồng hồ trên tay xuống đưa cho Giang Lạc, “Nhanh lên, lấy phù của cậu đổi với tui, đền bù cho tâm hồn bị tổn thương của tui.”
Giang Lạc mắt nhìn chiếc đồng hồ sáu chữ số này, tức khắc quay đầu lại nhìn về phía Cát Chúc.
Cát Chúc cảnh giác mà nhét lá phù vào trong quần áo, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng của một con đỗ nghèo khỉ viêm màng túi.
Sơ ý rồi.
Hoá ra chỉ một lá phù này đã có giá trị sáu chữ số.
Giang Lạc lập tức đưa tấm phù này cho Lục Hữu Nhất, nhét đồng hồ của cậu ta vào trong túi, “Còn ai cần nữa không? Giá cả hợp lý bán rẻ siêu lời, chỉ có một cơ hội này thôi.”
Trác Trọng Thu hỏi: “Cậu còn có thể vẽ mấy tấm nữa?”
Giang Lạc nói: “Tôi không biết nữa.”
Cậu chống cằm, nhìn xấp giấy vàng kia một chút, trầm ngâm nói: “Tôi vẽ một tấm, các cậu lấy một tấm?”
“Được,” Trác Trọng Thu nhắc nhở, “Nhưng nói trước, cậu tới cực hạn rồi thì phải kịp thời dừng lại.”
Giang Lạc: “Được.”
Cậu vừa vẽ, vừa nghe Trác Trọng Thu và Cát Chúc phổ cập độ khó của phù chú cho cậu.
Giới huyền học suy thoái, không chỉ Luyện khí sư ít lại hoàn ít, đại sư phù chú cũng ít lại hoàn ít. Đại sư phù chú hiện giờ đều đã bước vào tuổi hạc, lúc chế tác phù chú khó tránh khỏi hữu tâm vô lực. Lứa thanh niên lại không có trụ cột có thể đứng lên, đúng là đoạn thời gian không người kế tục*.
(*)Không người kế tục / 青黄不接: nguyên văn là vàng xanh không tiếp nối nhau. Ý nói hoa màu còn chưa lớn, lương thực trữ đã ăn hết. Cũng có thể ví von, nhân lực, tài lực vân vân bởi vì nhất thời không thể tiếp tục mà tạm thời thiếu hụt. Hiện tại cũng dùng cho mặt nhân tài không người kế tục.
Hiện nay muốn mua một tấm phù tốt, không chỉ phải có tiền, còn phải có quan hệ. Thị trường cung không đủ cầu, bởi vậy phù mà mọi người dùng phần lớn đều là tự mình vẽ, chất lượng bình thường, chỉ có thể xem như miễn cưỡng không có trở ngại. Nếu người thật sự gặp khó khăn với phù chú, vậy mua một số loại phẩm chất kém hơn trong tay bạn học để sử dụng hằng ngày.
Giang Lạc vừa nghe, vừa vẽ phù, sau khi biết vật hiếm vi quý, cậu vẽ bảy tấm phù rồi buông bút xuống, “Không vẽ nữa, vẽ không nổi rồi.”
Nhưng vẽ bảy tấm phù chú liên tục, chuyện này đã là một kỳ tích rồi, nói không chừng thầy đứng tiết Phù chú của bọn họ cũng không làm được chuyện này.
Trác Trọng Thu lẩm bẩm: “Cậu trước kia rốt cuộc đã lãng phí thiên phú của mình bao lâu vậy……”
Bảy tấm phù, ngoài trừ Cát Chúc và Lục Hữu Nhất đã có, năm tấm trong đó đều được mỗi người còn lại lấy một tấm. Trác Trọng Thu trực tiếp nhất, chuyển khoản wechat cho Giang Lạc, những người khác nghĩ mọi cách lấy một đổi một.
Diệp Tầm: “Tớ dạy bù cho cậu.”
Cái này được, Giang Lạc gật đầu đồng ý, nhìn về người tiếp theo.
Khuông Chính cẩn thận nói: “Tớ có thể luyện khí cho cậu.”
Cái này vô cùng được, cậu thèm muốn thú bông oán linh của Diệp Tầm đã lâu.
Văn Nhân Liên cười tủm tỉm nói: “Tôi có thể đưa cậu đi nơi mua tài liệu luyện khí, tốn rất ít tiền, mua được đồ tốt nhất.”
Giang Lạc: “Chốt kèo.”
Samuel nhiệt tình nói: “Tui có thể dạy cậu, khiêu vũ, đánh trống, ca hát.”
Giang Lạc: “……” Cái đồ chơi gì đây?
“Samuel thuộc tộc Shaman, có thể thỉnh thần thượng thân,” Văn Nhân Liên giải thích, “Lúc cậu ấy thỉnh thần thượng thân cần phải khiêu vũ, đánh trống, ca hát, được dùng như lời mời với thần minh, đạt tới mục đich linh hồn xuất khiếu.”
Samuel liên tục gật đầu, “Phải, có thể dạy cậu, tui rất rành.”
Lục Hữu Nhất nhích đến bên cạnh Giang Lạc, nhỏ giọng nói: “Ngũ âm ca hát của Samuel không được đầy đủ, chắc là bởi vì quá dở nên chưa từng thỉnh thần thành công hết, cậu tốt nhất đừng học ca hát với cậu ấy. Biết phòng học nhạc trường tụi mình không? Chỗ đó là đặc biệt xây riêng cho Samuel đó, cách âm vô cùng tốt, chỉ sợ cậu ấy vừa mở miệng đã dọa sợ tụi mình.”
Giang Lạc trầm mặc trong chốc lát, hỏi Samuel, “Cậu là hạng ba đếm ngược trong lớp?”
Samuel lộ ra một nụ cười ngây thơ, “Phải đó phải đó, Giang, tui là hạng ba, Lục là hạng nhì, cậu là hạng một, cậu giỏi nhất!”
Vẻ mặt Giang Lạc khó coi trong tích tắc, nhét lá bùa nhét vào trong tay thằng bé ngốc nghếch này, “Lấy đi đi.”
Xét thấy cậu ta sắp biến thành hạng nhì đếm ngược, Giang Lạc không so đo với cậu ta nữa.
Hai tấm phù còn lại Giang Lạc tự mình giữ, cậu muốn thử một lần xem có thể đối phó Trì Vưu được hay không.
Nguyên buổi sáng thầy đứng tiết Phù chú cũng không trở về. Giang Lạc cho rằng chuyện này không còn gì tiếp nữa, đợi sau khi ăn bữa cơm trưa khó ăn ở nhà ăn trường xong, lúc đang học tiết phong thuỷ buổi chiều thì trường học đột nhiên thông báo.
Đã nhập điểm tích lũy hoàn thành ủy thác cho Giang Lạc, Lục Hữu Nhất, Diệp Tầm, bởi vì độ khó vượt qua mong muốn, lại đem về một con quỷ chặt đầu được nuôi trong chậu cảnh, nên điểm tích luỹ tăng gấp đôi, ban đầu vốn là bốn điểm biến thành tám điểm, tín chỉ của Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất hoàn toàn đủ điều kiện tham gia thi đấu Vân Nam.
Duy nhất một người trong lớp không đủ tín chỉ chính là Giang Lạc, ngay cả khi được thêm tám điểm này, tín chỉ của cậu cũng vẫn chỉ là mười một điểm đáng thương. Nhưng vì cậu vẽ ra một tấm phù chú thượng đẳng, xem như khen thưởng lần đầu cho học sinh, trường học thưởng cho Giang Lạc mười điểm tín chỉ.
Học sinh có điểm tín chỉ đủ 20 điểm, trường học sẽ thống nhất báo danh tham gia thi đấu Vân Nam, nói cách khác, “Cuộc so tài giữa các sinh viên khoa học tự nhiên toàn quốc” một tháng sau, Giang Lạc cần phải tham gia.
Vào ban đêm, Giang Lạc đã dọn về ký túc xá của mình, cậu kiểm tra cửa sổ, đặt một con dao nhỏ dưới gối, cùng với hai tấm trấn áp phù ban ngày cậu vẽ.
Không biết có phải dựa vào phúc của hai lá phù hay không, Giang Lạc ngủ một giấc tới tận bình minh.
Sáng hôm sau, Giang Lạc mở bừng mắt, cậu duỗi người, uể oải kéo mở rèm cửa sổ.
Duỗi eo lười nửa chừng, Giang Lạc chậm rãi dừng động tác.
Trên ban công, hơn hai mươi xác con chim nhỏ nằm la liệt lộn xộn trên mặt đất, trên cửa kính chỗ nào cũng đều là vết máu do chim nhỏ đâm ra, đột nhiên nhìn thấy, giống như hiện trường phim kinh dị vậy.
Giang Lạc ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn xác mấy con chim nhỏ đó.
Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến những con chim nhỏ này ngay cả mạng cũng không cần mà đâm về phía trong phòng cậu chứ?
Giang Lạc duỗi tay sờ cửa kính đã có chút nứt ra, lấy hai tấm trấn áp phù dưới gối ra.
Một tấm trong đó đã hóa thành tro, còn tấm kia thì hơi hơi nóng lên.
Không ngờ phù mà cậu vẽ ra, còn có thể ngăn cản được chim chóc bị thuật Con rối luyện hồn thao túng.
Giang Lạc cong môi, lại lần nữa đứng bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống những cái xác chim chóc đó, đột nhiên cười như không cười nói: “Trì Vưu, hoá ra anh yêu tôi nhiều như vậy.”
Giọng điệu giả mù sa mưa, “Mới một đêm không gặp tôi mà thôi, đã sốt ruột không chịu nổi rồi à?”
Trên kính lờ mờ phản chiếu lại khuôn mặt Giang Lạc.
Tóc dài xõa trên vai, mặt mày châm chọc, còn đang mặc áo ngủ.
Cậu chậm rì rì nói: “Anh thích tôi như vậy, sẽ mang đến buồn phiền cho tôi đó. Người yêu thầm thì phải có quy tắc của người yêu thầm, biết chưa?”
Giang Lạc sung sướng mà xoay người, mới vừa đi hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng đập kính lớn.
Cậu lập tức xoay người lại nhìn.
Chỉ thấy từng con chim chết trên mặt đất, không ngờ lại lần nữa đứng thẳng lên, chúng nó kéo cánh gãy cùng cái đầu da tróc thịt bong, hệt như không biết đau mà đâm đầu vào trên vết nứt cửa kính.
Cảnh tượng này, giống như là chim tang thi chỉ có thể xuất hiện trong phim tiểu thuyết, kinh khủng lại quỷ dị.
Vẻ mặt Giang Lạc trầm xuống, trấn áp phù trong tay cậu đột nhiên nóng lên, hóa thành tro từ kẽ tay rơi xuống. Cùng lúc đó, những con phim chết trên ban công giống như bị chặt đứt sợi dây khống chế chúng nó vậy, không hề có sức sống ngã xuống trên mặt đất.
Trì Vưu trở nên mạnh hơn.
Vì sao chứ?
Giang Lạc đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Tối hôm nay, hình như là đầu thất Trì Vưu.