Mẹ Dương quả nhiên không hổ thẹn với uy danh cực phẩm của mình, sau khi
bị Kiều Phong đá cho một vố mà chỉ hơi lúng túng một chút, sau đó lập
tức đắp lại nụ cười trên khuôn mặt, không ngừng thăm hỏi siểm nịnh Kiều
Phong, đồng thời khi nhìn Lam Sam cũng có vài phần khiếp sợ cũng như bất đắc dĩ lấy lòng.
Lam Sam đắc ý vênh mặt. Đúng, chính là cái cảm giác rất feeling này, thật vô cùng thoải mái!
Ngược lại thì Thịnh Vũ lại tức giận đến mức khuôn mặt dường như bị che khuất bởi một tầng hắc khí mờ mờ ảo ảo luôn.
Lam Sam cảm thấy không biết phải nói gì. Cô và Thịnh Vũ xưa nay vốn
không oán gần đây lại chẳng có thù, mà cô cũng đâu có định đến đây phá
đám cưới của người ta đâu, hôm nay vốn cô đến tham dự chỉ để công kích
nho nhỏ một chút với mẹ tên Dương Tiểu Tú kia, trong khi chính bản thân
mẹ anh ta còn chẳng nói thế nào, vì sao Thịnh Vũ lại tức giận thế chứ?
Chẳng lẽ bởi vì Kiều Phong chê cô ta “nghèo” ư?
Đôi mắt Thịnh Vũ lóe sáng, bỗng nhiên cô ta tươi cười, cười xong lại khẽ liếc Lam Sam, nói:
- Thật ra tôi đã từng nghe Tống Tử Thành đề cập qua về chị, anh ta nói
chị là một cô gái tốt, vô cùng dịu dàng và biết cách chăm sóc người
khác, đặc biệt hiểu lòng người.
Lam Sam chỉ còn biết trợn mắt xúc động. Là một nhân viên nữ lại được một sếp tổng nam đánh giá khác thường như vậy, cô nào có tài đức gì đâu?
Nếu không phải đầu óc Tống Tử Thành có vấn đề thì chắc chắn là do Thịnh
Vũ nói bậy rồi.
Lại nói, hiện bây giờ Kiều Phong là “bạn trai” cô, làm trò này trước mặt bạn trai cô, cố tình lôi người đàn ông khác vào một cách rất ái muội
như vậy… Cô nàng này hết thuốc chữa rồi.
Kiều Phong nghi ngờ nhìn về phía Lam Sam,
- Tống Tử Thành là ai?
Lam Sam biết anh cố tình giả vờ hỏi nên lập tức phối hợp giải thích:
- Là sếp tổng ở công ty chúng em, em và anh ta thậm chí còn không thể
gọi là bạn bè , không hiểu là trong tình huống như thế nào mà anh ta lại nói như vậy, không biết đầu óc có vấn đề gì không.
Kiều Phong nhìn cô thật sâu thật kỹ:
- Thật chứ?
Lam Sam miết môi, nũng nịu nói:
- Anh phải tin em chứ.
Ngay lập tức ánh mắt Kiều Phong lại trở nên mềm mại, anh dịu dàng nói:
- Được, em nói gì anh cũng đều tin hết.
Thịnh Vũ:
- ….. – Cứ như vậy thôi sao? Đại soái ca giàu có này sao dễ lừa gạt thế? Vì sao đàn ông có tiền đều bị cái loại phụ nữ trăng hoa này lừa gạt thế nhỉ? Đàn ông bây giờ đều ngu muội thế à?
Kiều Phong gật đầu với Thịnh Vũ, nắm tay Lam Sam kéo cô đi.
Sau khi đi xa, Lam Sam đang định rút tay về nhưng Kiều Phong lại siết chặt không chịu thả cô ra, còn nhắc nhở cô:
- Cô quên chúng ta bây giờ đang giả vờ làm người yêu của nhau à? Cô xin hãy chuyên nghiệp một chút đi.
Lam Sam không thể làm gì khác hơn là cầm ngược lại tay anh. Hai lòng bàn tay chạm vào nhau, tay anh rất nóng, Lam Sam thậm chí còn nghĩ rằng
“Kiều Phong đang không ngừng truyền nội lực thâm hậu sang cho cô.” Cô
hơi nới tay , chuyển thành níu lấy ngón tay anh. Ngón tay anh thon dài,
các khớp xương và thịt đều cân đối, khi nắm trong tay tựa như chỉ cầm
nhắm mắt lại là có thể hình dung được những ngón tay trắng nõn tinh tế
ấy.
Mẹ nó chứ, vì sao có cảm giác giống như cô đang động chạm sàm sỡ anh ta thế nhỉ….
Lam Sam không tự nhiên xoay xở, lại giật giật, không cẩn thận chạm phải lòng bàn tay anh.
Kiều Phong nhướng mày nhìn cô, cô gái này cứ thế mà không kiềm chế được muốn khiêu khích anh ư?
Lam Sam cuối cùng đành phải buông lỏng tay anh ra, cô sờ gáy, hỏi:
- Anh vừa mới….
- Vừa rồi tôi diễn thế nào?
Lam Sam giơ ngón tay cái về phía anh, hoàn toàn bái phục:
- Tuyệt!
Được khen ngợi, Kiều Phong cực kỳ hứng khởi.
Lòng Lam Sam đầy nghi hoặc:
- Nhưng mà tôi không biết rõ sao bỗng nhiên anh lại biến thảnh ảnh đế
được thế? Lại còn Lamborghini? Trong mắt anh cũng có Lamborghini à?
- Trước khi đi tôi có xem qua một vài bộ phim truyền hình rồi cắt nối biên tập lại.
Lam Sam bừng tỉnh, chả trách anh lại diễn đạt như thế, lời kịch thì có
hơi bị phù phiếm hóa ra là được lấy từ phim truyền hình. Cô hỏi:
- Sao trước đây chưa bao giờ thấy anh nhắc đến thế?
- Đương nhiên là để dành cho cô một sự bất ngờ rồi.
Được rồi, quả thật là cực kỳ kinh hỉ đấy. Nhưng Lam Sam vẫn cảm thấy kỳ lạ như cũ:
- Vì sao Dương Tiểu Tú lại phối hợp với anh thế? Cái này tôi vẫn chưa thông đâu nhé…
- Danh thiếp đó là thật.
Lam Sam lại một lần nữa bị kinh ngạc, cô chìa tay về phái Kiều Phong:
- Đưa đây cho tôi xem lại nào.
Kiều Phong theo lời đưa cho cô.
Lam Sam giơ danh thiếp lên, các đầu ngón tay đều bị kích động mà run run:
- Anh là chủ tịch tập đoàn Văn Phong? Sao bây giờ tôi mới nghe anh nói
thế? - Chó má thế mà là chủ tịch tập đoàn Văn Phong á! Chủ tịch đấy!
- Ngu ngốc. Tôi và anh trai tôi đồng sáng lập tập đoàn Văn Phong, tôi là cổ đông đứng thứ hai thì có gì kỳ quái đâu nào?
Lam Sam bừng tỉnh. Văn Phong Văn Phong, không phải là Ngô Văn và Kiều Phong à? Cô sờ sờ mũi :
- Trước đây tôi chưa từng nghĩ theo hướng này… - Cô chỉ đơn giản cho
rằng Kiều Phong làm việc kiếm tiền bằng bộ não cấp độ kim cương của
mình, ai mà biết được hai người đó lại tốt với nhau đến mức này đâu!
Cô lại chỉ chỉ vào cái tên:
- Công ty do gia đình thành lập là thế nào? Anh? Chủ tịch? Không được, anh phải để cho tôi được tĩnh tâm một lát đã
- Công ty đó là do cố vấn quản lý tài sản của tôi mở, anh ta thiếu vốn
nên tôi đầu tư ít tiền vào đó thì có gì khó hiểu đâu? Dù sao tôi cũng
không cần phải can thiệp vào các sự vụ chỉ cần nhận tiền hoa hồng là
được rồi.
Hóa ra là như vậy. Tất cả đều cực kỳ ăn khớp, thế nhưng sao cô vẫn cảm thầy thật kỳ ảo. Lam Sam cầm danh thiếp, tự lẩm bẩm:
- Kiều Phong này, tôi thật sự muốn quỳ xuống liếm chân anh đấy nhé!
- Khẩu vị của cô thật nặng quá!
Phải một lúc lâu sau Lam Sam mới khôi phục khỏi trạng thái kích động, cô lại một lần nữa hồi tưởng lại bộ dạng đầy khí phách vừa xong của Kiều
Phong, sau đó hỏi anh:
- Ngoại trừ mấy lời thoại huyễn phú đó anh còn học cái gì nữa?
Kiều Phong kiêu ngạo giương cằm:
- Tôi còn học xong trò ân ái nữa.
Lam Sam không cách nào tưởng tượng Kiều Phong mà chơi trò ân ái sẽ thành cái bộ dạng như thế nào nổi nữa. Cô cười hì hì chọc chọc vào cánh tay
anh:
- Đến đi, chơi một phát cho chị xem xem nào.
Kiều Phong liền dừng bước.
Lúc này hai người đang đứng bên cạnh một bồn hoa, những khóm hoa bách
hợp đang nở rộ khắp các bồn. Hương hoa nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi làm không khí trở nên ngọt ngào. Hương thơm này khiến Lam Sam hơi thất thần hoảng hốt, mãi đến khi cô định thần lại đã thấy Kiều Phong đứng đối
diện mình. Hôm nay anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi chỉnh tề như cũ, chỉ
khác là bằng chất liệu tơ tằm vừa tao nhã và thoáng mát, mềm mại khá ôm
lấy người. Ban đầu Lam Sam còn lo sợ anh mặc kiểu áo sáng màu nhẹ nhàng
này sẽ trở nên nữ tính nhưng dáng dấp cao ngớt như cây tùng vô cùng đẹp
của anh lại một lần nữa giải thoát cho khí chất ngời ngời này. Trên áo
sơ mi đều đính cúc bằng kim loại, vừa đơn giản lại sành điệu. Khoác bộ
trang phục này nghênh ngang trên đường, thần thái của anh lại càng ngang tang kiệt suất như một quý tộc.
Nhưng đến bây giờ, sự ngang tàng đó đã biến thành vẻ nghiêm nghị thậm
chí đứng đắn đến mức quá đáng. Anh trực tiếp đối diện với cô, anh nhìn
thật sâu vào đôi mắt cô với ánh mắt dịu dàng như nước khác hẳn ngày
thường, và dường như hơi gợn sóng nhè nhẹ. Khi ấy ánh nắng hắt nhẹ trên
khuôn mặt anh, mặt trời mùa hè chiếu sáng bừng bừng như một võ đài rực
rỡ, tập trung mọi quang dương trên người anh, khuôn mặt tuấn mỹ ấy tỏa
sáng dưới ánh mặt trời, những sợi vải tơ tằm phản xạ với ánh mặt trời
cùng hàng cúc vàng lóe sáng khiến cả người anh phảng phất một vầng hào
quang nhàn nhạt.
Như người kỵ sĩ ánh sáng đang phiêu bạt xuống nhân gian.
Lam Sam ngơ ngác nhìn anh.
Anh lại tiến đến gần hơn, đôi đồng tử gợn sóng cuộn trào mãnh liệt như
một đại dương mênh mông ào ạt. Trong nháy mắt Lam Sam dường như có ảo
giác: Người đàn ông này cực kỳ yêu cô, yêu đến mức không sao kiểm soát
nổi.
Kiều Phong đỡ lấy vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, thấp giọng hỏi cô:
- Anh có thể hôn em được không? – Giọng nói của anh dịu dàng như dòng
suối cam tuyền nhưng lại chứa đầy độc dược khiến người ta không thể
phòng bị.
Đầu óc Lam Sam trở nên trống rỗng. Bây giờ trong óc cô không còn nổi nửa tế bào não để suy nghĩ về vấn đề của anh.
Đạt được sự ngầm đồng ý của cô, Kiều Phong nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầu.
Đôi mắt Lam Sam vẫn trợn tròn, ngu ngơ mơ hồ nhìn khuôn mặt anh đang
càng ngày càng tiến gần hơn, mắt thấy hai người sắp hôn nhau, bỗng nhiên có một người từ bên kia bồn hoa đi tới va phải họ.
Lam Sam bị va lùi lại, suýt thì ngã vào bồn hoa, thật may đúng lúc đó Kiều Phong lôi cô dậy.
Lúc cô đứng vững, khôi phục lại tinh thần, nhớ lại cảnh tượng vừa diễn ra cô lại thấy vô cùng ngượng ngùng, xoa miệng nói:
- Tôi đi đi đi ra đây đã! Suýt thì hôn rồi!
May là vẫn chưa, không thì xấu hổ lắm đấy!
Quan trọng nhất là cô cảm thấy mình vô tri vô giác bị sắc đẹp dụ dỗ, xấu hổ quá!
Kiều Phong liếc mắt nhìn kẻ gây họa:
- Cô đi đường kiểu gì đấy?
- Xin lỗi ngài, xin lỗi cô!
Đó là một người phục vụ đang bưng khay nước, trên khay có đặt hai ly nước… xem ra không cẩn thận rượu đã đổ ra ngoài rồi.
Lam Sam thấy anh hoảng hốt như vậy lại còn truy cứu nghiêm túc nữa, cô phất tay:
- Không sao đâu.
Cô phục vụ viên khó khăn chỉ chỉ vào váy cô:
- Xin lỗi tôi vừa không cẩn thận làm bẩn váy cô rồi.
- Thật thế à? Kiều Phong anh giúp tôi xem một chút có nghiêm trọng lắm không.
Kiều Phong thấy trên lưng váy cô loang lổ màu đỏ sậm của rượu vang, anh
cau mày, một lần nữa nhìn cô phục vụ với ánh mắt không hề thiện ý.
Cô phục vụ cúi gằm mặt, không biết phải làm thế nào.
Lam Sam nói:
- Rượu này màu sắc cũng nhạt, hẳn vẫn chưa thấm sâu vào váy tôi đâu,
trước tôi vào phòng vệ sinh gột sạch bằng nước rồi sấy khô thử xem có
vấn đề gì không. Hoặc là cứ lấy máy sấy sấy là được, chỗ các cô có máy
sấy không?
- Có ạ.
Ngay sau đó người phục vụ dẫn Lam Sam đi sấy quần áo, Kiều Phong vào theo không tiện nên Lam Sam để anh đứng cạnh bể bơi đợi cô.
Lam Sam nhanh chóng sấy khô lại vết bẩn trên váy bằng một cái máy sấy cỡ lớn cho đến khi chiếc váy trờ lại sạch sẽ không còn dấu vết cô mới mặc
lại đi ra ngoài, về đến nhà cô sẽ tắm giặt cẩn thận. Cô từ trong phòng
đi ra, đang định tìm Kiều Phong lại gặp Thịnh Vũ.
Thật kỳ lạ,sao tân nương không đi cạnh tân lang sao lại chạy lung tung chỗ này thế?
Lam Sam cũng không suy nghĩ nhiều, có khả năng đây là quy củ đặc biệt của đám cưới người ta nha.
Thịnh Vũ nhìn thấy Lam Sam cũng không tỏ ra đầy địch ý như vừa nãy, cô
nàng hòa nhã chào hỏi Lam Sam vài câu, nghe nói Lam Sam muốn đến bể bơi, cô ta cười:
- Vừa hay tôi cũng muốn đến đó, chúng ta cùng đi nhé.
Theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên giang hồ của Lam Sam, cô cảm
thấy có gì ám muội ở đây. Không biết có phải Thịnh Vũ thấy Kiều Phong là con dê béo định giở trò mờ ám với anh không? Lam Sam cảm thấy có âm
mưu, Kiều Phong kia vốn là tiểu thiên tài nhìn thì thông minh nhưng thật ra cực ngu ngơ, chỉ cần ai cho anh kẹo là anh sẽ đi cùng với người ta
ngay.
Cái này thì không thể được rồi.
Nghĩ tới đây, Lam Sam nhanh chân bước, Thịnh Vũ đương nhiên phải theo sát phía sau.
Nhanh chóng đến bể bơi, Lam Sam đột nhiên dừng bước, cô nhìn thấy Kiều Phong đang đứng cùng với ….Tô Lạc.
Ai đó có thể nói cho cô biết vì sao hai người không hề quen biết nhau
nhưng lại đứng với nhau như đã thân thiết từ lâu lắm rồi không?
Lúc này Kiều Phong đang đứng cách xa Tô Lạc hai ba mét, đây hẳn là một
khoản cách tương đối hoàn mỹ để duy trì sự lãng mạn, thật giống như màn
gặp gỡ của hai nhân vật chính trong bộ phim thần tượng nhé, vô tình gặp
lại nhau, là gặp lại nhé, đúng đúng, đều là khoảng cách như thế này.
Kiều Phong quay lưng về phía bể bơi, nhìn về phía Tô Lạc xa xa.
Viền mắt Tô Lạc hơi ửng hồng, kinh ngạc nhìn anh.
Lam Sam đúng lúc đứng bên này nhìn thấy họ, hoàn toàn thấy được biểu cảm của hai người. Dĩ nhiên, chủ yếu là Tô Lạc thôi chứ cái tên dưa ngốc
Kiều Phong thì có biểu cảm gì đáng nói đâu….
Hai người tương đối im lặng, Kiều Phong thấy Tô Lạc không nói lời nào, không còn cách nào khác hơn là kêu một tiếng:
- Tô Lạc?
- Kiều Phong? – Giọng Tô Lạc phiêu bồng như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Kiều Phong gật đâu. Anh thật sự không biết nên nói gì với cô, suy nghĩ một chút lại nói:
- Đã lâu không gặp.
Tô Lạc đột nhiên lệ nóng doanh tròng, nhấc váy đi về phía Kiều Phong.
Cảnh tượng này cực kỳ kinh điển, giống như màn hội ngộ trên phim thần
tượng.
Lam Sam tức giận trong lòng. Mẹ kiếp rõ ràng Kiều Phong đến đây cùng với cô mà, cái cô này làm loạn gì thế! Thịnh Vũ vẫn đang đứng bên cạnh đây
này, nếu thấy “bạn trai” cô và cô gái khác ôm ôm ấp ấp, mặt mũi cô biết
để vào đâu. Cô hằn học nghĩ, tên tiểu tử thối này, nếu anh dám ôm Tô
Lạc, về đến nhà cô sẽ bóp chết anh luôn!
Mặc kệ Lam Sam có đồng ý không, Tô Lạc giống như con thiêu thân bay về
phía Kiều Phong. Thật ra đây là một cảnh tượng vô cùng lãng mạn, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, cả hai đều cẩm y hoa phục, từ quang cảnh, đến không
khí, thậm chí… thời tiết cũng đẹp. Tất cả đều giống như một cảnh phim
thần tượng, điều duy nhất bất đồng là nhân vật nam chính ở đây vào đúng
thời khắc mấu chốt đột nhiên rời bước xoay người đi. Cô gái xinh đẹp
trong làn váy lụa trắng muốt vô cùng mỹ lệ như một chú hải âu quyết
tuyệt lao thẳng xuống nước.
Uỳnh!
Từ bể bơi văng lên một cột sóng tung bọt cao quá nửa người!
Tất cả mọi người đều chú ý về hướng này, thấy có người rơi xuống nước rất nhiều người vội vội vàng vàng chạy đến.
Kiều Phong thấy Dương Tiểu Tú chạy đến liền nói với anh ta:
- Còn không mau cứu người đi!
Dương Tiểu Tú lập tức cởi áo khoác lao xuống bể bơi mò cứu người.
Thịnh Vũ tức muốn chết rồi. Bản thân Tô Lạc cũng biết bơi, hơn nữa bể
bơi cũng rất nông căn bản chả có nguy hiểm gì, quan trọng nhất là ở đây
biết bao nhiêu người sao nhất định phải bắt tân lang đích thân nhảy
xuống nước cứu người chứ? Tân lang nhảy xuống nước cứu phù dâu? Mẹ nó
chuyện này là như thế nào đây!
Lam Sam đã chạy đến, nói thật là ban đầu cô có chút hả hê, nhưng nhỡ
biến thành tai nạn chết người cũng không hay, bây giờ không phải thời
điểm hay để chế giễu.
Kiều Phong giữ tay cô lại, an ủi cô:
- Yên tâm, cô ấy biết bơi.
Hai người đứng cạnh bể bơi xem náo nhiệt.
Lam Sam hỏi Kiều Phong:
- Vừa xong là do anh cố ý?
Kiều Phong lắc đầu:
- Không phải thế.
Anh lại giải thích:
- Tôi tránh cô ấy vì tôi sợ cô nổi giận.
- Tên tiểu tử nhà anh cũng thức thời phết. Thế nhưng như vậy vẫn là anh cố ý, anh thật quá xấu xa đấy, ha ha!
- Tôi quên mất phía sau là bể bơi. – Anh nhìn cô nói: - Tôi vừa nhìn thấy cô liền quên mất.