Con người Ngô Văn này, nếu nói về kinh nghiệm sống thì quả thật cực kỳ đa màu đa sắc, phong phú đến mức có thể viết thành một quyển tự truyện có tình trạng dày đến không thể dày hơn. Và nếu thật sự có một ngày anh muốn viết tự truyện gì gì đó, anh cảm thấy rằng, ít nhất phải chiếm một phần ba quyển về hai vị phụ mẫu thần kỳ của anh và cậu em trai cũng hết sức thần kỳ kia, còn một phần ba độ dài nữa là giới thiệu về người vợ cũng thần kỳ không kém, rồi cuối cùng mới đến con đường xây dựng sự nghiệp anh đã trải qua.
Đương nhiên, anh còn muốn để lại một chỗ nào đó để dành cho bản thân sâu sắc cảnh tỉnh, tỉnh lại để xem rốt cuộc tại sao anh lại thích cái cô nàng Tiểu Du Thái đầu óc rắn rết bệnh hoạn kia.
Người em trai Kiều Phong của anh từng nói rằng, sự hình thành thế giới tình cảm của một người trưởng thành đều có nguồn gốc từ bóng dáng tuổi thơ của người đó.
Vậy lúc nhỏ Ngô Văn thuộc cái dạng gì đây?
Anh từ nhỏ đã chẳng sợ trời chẳng sợ đất, năm lên bốn tuổi đã xưng hùng xưng bá trong nhà trẻ rồi. Năm đó, mẹ anh mang thai em bé, mẹ rất hồ hởi mà nói với anh rằng sẽ sinh cho anh một cô em gái đáng yêu.
Từ ngày đó trở đi, cả gia đình anh đều chờ đón cô em gái này.
Đến năm Ngô Văn lên năm tuổi, anh có thêm một “cô em gái”. Anh nhìn đứa bé sơ sinh mặt mày nhăn nhúm mà gọi vang: “ Muội muội, muội muội, muội muội”… Nhưng “muội muội” này chả thèm để ý đến anh.
Cha Ngô Văn thật dịu dàng vỗ trán Ngô Văn và cười nói:
- Sau này con phải bảo vệ em gái con nhé.
Chàng trai nho nhỏ ưỡn bộ ngực bé tí teo, nghiêm chỉnh gật đầu.
Đấy, cha mẹ anh là thế đấy, vì họ thèm muốn một cô con gái rượu nên chờ đợi đến ngày sinh ra một cậu con trai nữa nhưng họ vẫn nhất quyết mặc toàn quần áo bé gái cho đứa trẻ, lại còn lừa Ngô Văn gọi cậu bé là em gái nữa chứ.
Đến một năm sau, Ngô Văn vẫn cho rằng bé trai hay bé gái thì đều giống như nhau, đều có một cái “tiểu*”, sự khác biệt chủ yếu là ở trang phục mà thôi.
Nhưng vào năm sáu tuổi, lời nói dối to lớn ấy đã bị Ngô Văn tự tay đập vỡ. Anh rốt cuộc cũng phát hiện ra bé trai và bé gái không phải khác nhau như vậy mà là ở cách thức đi tiểu cơ.
Khi cha mẹ anh đối mặt với sự chất vấn của anh, họ vô cùng chân thành xin lỗi anh.
Tuy bản thân đã dành thắng lợi, nhưng Ngô Văn vẫn vô cùng thất vọng như cũ, anh vẫn coi Kiều Phong là cô em gái đáng yêu cần được bảo vệ, vậy tại sao anh lại không có em gái được cơ chứ!
Điều đáng sợ hơn là cậu em trai của anh càng lớn nên lại càng xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả con gái nữa, khi phải đối diện với một cậu em trai xinh đẹp đến mức tinh tế như vậy, Ngô Văn vẫn không thể cầm lòng đươc mà coi đó là em gái.
Đến lúc này anh đã phần nào có thể lý giải được tâm trạng của cha mẹ anh.
Trước khi Kiều Phong bắt đầu đi học, cả nhà anh vẫn luôn ép cậu bé diễn vai “ Em gái” và “cô bé”, mặc dù chính bản thân anh có thể cũng không tự ý thức được điều này.
Sau khi lên tiểu học, cá tính của Kiều Phong dần bộc lộ, Ngô Văn đã không bao giờ có thể vui vẻ mà coi đó là em gái được nữa rồi.
Thế nhưng anh vẫn luôn khao khát được có một cô em gái đáng yêu. Kiều Phong lại luôn khiến anh ai oán mà khiêu chiến với uy lực của một người anh trai, càng lúc càng rõ ràng hơn.
Vì ý thức muốn được bảo vệ từ thời niên thiếu trong con người Ngô Văn đã phát triển quá thừa, mà cậu em trai của anh lại không sao có thể tiêu hóa được hết quá nhiều mong muốn được bảo vệ đó, nên phần còn thừa lại đã dần chuyển hóa thành chấp niệm sâu sắc cất dấu dưới đáy lòng anh, chỉ chờ đến một kích thích khi trưởng thành để bộc phát ra ngoài.
Dựa theo lý luận này của Kiều Phong đã có thể giải thích tại sao sau khi trưởng thành anh lại luôn để ý đến một loại con gái: đáng yêu, nhỏ nhắn, nũng nịu, cần được bảo vệ, là kiểu “ em gái” – “nữ sinh” điển hình.
Được rồi, ít nhất nếu nhìn từ bên ngoài thì Tiếu Thải Vi phù hợp với tất cả các đặc điểm này.
Đương nhiên là phẩm vị của Ngô Văn cũng có sự cách điệu, không có khả năng anh sẽ đánh giá cô dựa vào vẻ bề ngoài của cô. Trên thực tế, từ ngày gặp Tiếu Thải Vi ở khu du lịch suối nước nóng, bị cô đè lên người. rồi còn suýt nữa bị sàm sỡ, dần dần Ngô Văn trở nên không thuận mắt với cô gái này, đến sau khi phát hiện ra bản chất của cô nàng rắn rết này thì tự nhiên anh còn khinh bỉ nữa cơ.
Bảy giờ tối ngày 28 tháng sáu ở ngoại thành một nông trại, sự phản cảm của Ngô Văn đối với Tiểu Du Thái đã đạt đến đỉnh điểm.
Khi đó anh phát hiện ra Tiểu Du Thái và Lam Sam đã hiểu nhầm nghiêm trọng về mối quan hệ giữa hai anh em anh, mà một người đã duyệt qua vô số người như Ngô Văn, chỉ bằng trực giác anh đã nhận ra sự hiểu lầm lớn lao này vốn bắt nguồn từ Tiểu Du Thái, anh lập tức kéo Tiểu Du Thái ra ngoài bìa rừng để tra khảo cộng thêm đe dọa làm sáng tỏ sự việc.
Toàn bộ chiêu trò này đều là của Tiểu Du Thái. Cô nàng này chột dạ nha, vừa cúi đầu, rúc vai, hận không thể biến bản thân co lại thành một cái chấm nhỏ, sau đó có thể biến mất một cách êm ái.
Ngô Văn nhìn cái dáng vẻ méo đầu méo cổ với cái dàng người như cây hòe của cô, lại cho rằng đây là đang trực tiếp tỏ thái độ nên cả giận quát to:
- Đứng ngay ngắn lên cho tôi.
Tiểu Du Thái sợ đến run người, cuống quít đứng thẳng dậy.
- Ngửa mặt lên, nhìn tôi.
Cô ngửa mặt lên, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng vì vấn đề thua kém chiều cao nên chỉ có thể đến ngực anh. Để đối diện anh, cô không còn cách nào khác mà ngước lên. Bầu trời đêm quá tối, hai người lại đứng ngay gần nhau, nên cô phải ngước lên với biên độ rất lớn mới thấy được mặt anh.
Vì chiều cao quá chênh lệch nên khi anh nhìn xuống với cái nhìn vô cùng hàm xúc.
Ngước đầu ngước cổ, Tiểu Du Thái có phần chua xót, không nhịn nổi mà ấm ức nói:
- Tổng giám đốc Ngô, anh có thể đứng xa một chút được không….
Ngô Văn sung sướng mà nổi giận rồi. Cô nàng khốn kiếp này, lại còn dám ghét bỏ anh à. Anh lại cố tình tiến về phía trước một bước, khoảng cách giữa hai người lại một gần hơn, gần như chạm vào nhau. Ngô Văn cảm thấy chỉ cần hơi thăm dò thêm một chút thôi là cằm của anh có thể cọ lên mái tóc mềm mại của cô rồi.
Cả người Tiểu Du Thái cứng đờ. Đang cảnh tắt lửa tối đèn, vị nhân gia này đột nhiên lại đứng gần như vậy, chẳng lẽ định vô lễ với cô à? A a a, đến đây đi đến đấy đi.
Ngô Văn bỗng nhiên nói :
- Người này dám phá hỏng danh tiếng của sếp tổng, không thể dung thứ được.
Đại gia ơi, đây là đang muốn giết người diệt khẩu ư! Tiểu Du Thái nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu bỏ chạy:
- Cứu mạng ! Cứu mạng! Có kẻ giết người!
Cánh tay Ngô Văn rất dài, anh chỉ với một cái đã lôi cô lại, một tay anh ôm lấy hông cô, một tay bịt miệng cô, giận dữ nói:
- Cô định làm gì đấy?
- Ô…ô….ô…. – Cô vừa giãy dụa, vừa né sang một bên bẻ cánh tay đang che miệng cô.
Nhưng sức lực của cô trong mắt Ngô Văn chỉ như đang cù lét, anh ghé tai cô nói:
- Có thể buông ra, nhưng cô không được ăn nói linh tinh nữa.
Cô mãnh liệt gật đầu.
Ngô Văn liền lỏng tay ra. Tiểu Du Thái che ngực ho khan một hồi mới thở lại bình thường, sau đó đánh bạo hỏi anh:
- Tổng giám đốc Ngô, vừa rồi ngài nói không thể dung thứ cho tôi, là có ý gì?
- Ngày mai tự viết đơn xin thôi việc đi.
Lời này như một tiếng sét kinh thiên động địa đánh xuống, Tiểu Du Thái tỏ ra cầu xin tha thứ:
- Ôi ôi ôi, tổng giám đốc Ngô, xin ngài đừng sa thải tôi, tôi trên có già dưới có trẻ, nếu không có công việc này cả nhà tôi sẽ chết đói mất, ngài hãy coi như đang làm việc thiện, coi tôi như là cái rắm mà thả đi…
Ngô Văn hoài nghi nhìn cô:
- Trên có già… dưới có trẻ?
- A? …a
- Trẻ… là con rùa đen nhỏ, tôi có nuôi một con rùa đen nhỏ, gọi là Văn Văn, cực kỳ đáng yêu. Tổng giám đốc Ngô à, con rùa của tôi phải ăn tôm đã bóc vỏ cơ, nếu tôi thất nghiệp, không còn tiền lương thì…, ngài có thể rủ lòng thương….
Giọng Ngô Văn chợt lạnh hơn:
- Con rùa của cô tên là gì cơ?
Tiểu Du Thái chỉ hận không thể tự cho mình một cái tát, thế nào lại đi kéo thêm thù hận nữa chứ, cô vội sửa lời:
- Tên là “ xin cho hỏi” ạ. “Hỏi thế gian tình là gì?” đấy ạ, khi vừa thất tình tôi đã nuôi nó…
Ngô Văn day nhẹ thái dương, anh hình như chẳng còn biết nói gì. Anh đang lôi cô nàng này ra ngoài dạy dỗ, tại sao bây giờ lại phát triển thành thảo luận về tên tuổi của thú cưng nhà cô ta chứ? Cửa này là cái rắm gì đây!
Sau đó anh phất tay:
- Dừng lại, ngày mai viết đơn xin thôi việc. Đi thôi.
Tiểu Du Thái ghim đầu vào ngực anh, ôm chặt lấy anh:
- Không chịu đâu! Tổng giám đốc Ngô, xin anh hãy bỏ qua cho tôi đi! Từ nay về sau tôi xin đảm bảo sẽ làm trâu làm ngựa chịu đói chịu khổ cho anh! – Cô ôm chầm lấy anh, cọ cọ vào ngực anh, thầm nghĩ: “ Bà đây dù thế nào cũng mất việc rồi, phải ăn lại ít đậu hũ để cho đỡ thiệt thòi chứ.”
Ngô Văn đẩy cô mấy cái, kết quả là cô lại càng dính vào người anh, anh chẳng còn cách nào khác đành nói:
- Như vậy đi, tôi cho cô một cơ hội giải thích, cô phải nói được một lý do khiến tôi có thể lý giải được tại sao phải thuê cô làm việc.
Tiểu Du Thái buông anh ra, lau mép một cái, nghĩ nghĩ hơn một phút đồng hồ, cuối cùng nói:
- Tổng giám đốc Ngô, tôi biết tôi như vậy là suy đoán lung tung, thật ra nguyên nhân chủ yếu là do tôi có một bóng ma tâm lý. Tôi, bạn trai cũ của tôi, bị cướp bởi một người đàn ông….
Cô đã lấy hết toàn bộ chỉ số thông minh để biện hộ cho sự việc lần này rồi. Ngô Văn nghe đến đây thì khá hả hê:
- Cô mà cũng không có mắt nhìn người thế cơ à?
- Ừ.- Cô gật đầu, vẻ mặt đầy thống khổ: - Cho nên tôi mới thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, luôn đầy ác cảm đối với đàn ông, dễ dàng phán đoán sai lầm với mối quan hệ giữa họ. Tôi sai rồi, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.
- Cô có yêu hắn không?
- Hả? – Tiểu Du Thái khá kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại kịp: - Tôi vẫn còn yêu anh ấy.
- Là bạn thời đại học à?
- Đúng vậy.
- Học cùng lớp với cô à, học quản lý hành chính? Chuyên ngành này nam ít nữ nhiều, lớp các cô biết bao nhiêu nữ sinh như vậy, đừng nói đến người khác, bên cạnh cô còn có Lam Sam xinh đẹp hơn cô nhiều, sao hắn lại coi trọng cô được chứ?
- Anh ấy… - Làm sao tôi biết được cơ chứ!
- À, cũng đúng, hắn không thích con gái, coi trọng cô chẳng qua vì thấy chỉ số thông minh của cô thấp nên dễ lừa gạt thôi. – Ngô Văn đã tự lý giải suy nghĩ của nhân vật hư cấu này, giúp cho hình tượng nhân vật trở nên tròn trịa hơn.
Tiểu Du Thái không ngừng bận rộn gật đầu.
Ngô Văn lại hỏi:
- Tên hắn là gì?
Tiểu Du Thái:
- Vương Đại Chùy.
Ngô Văn:
- Láo, làm gì có loại tên như thế. Người vùng nào?
Tiểu Du Thái:
- Người địa phương.
Ngô Văn:
- Địa phương nào? Tốt nghiệp trường trung học nào?
Tiểu Du Thái thuận miệng nói:
- Trường trung học AA.
Ngô Văn:
- Tôi cũng tốt nghiệp trường trung học AA đây, để tôi quay lại điều tra một chút về con người này.
Tiểu Du Thái vội vã lắc đầu:
- Hắn học ở trường sát vách trường trung học AA, là trường trung học DD kia, là bạn học thời cao trung với tôi.
Ngô Văn gật đầu:
- Tiếp đi, kể thêm một chút về chuyện của hai người đi.
- Chuyện cũ nghĩ lại thật kinh khủng, không cần đề cập đến cũng được mà.
- Cũng chỉ vì nghĩ lại kinh khủng tôi mới muốn nghe, tiếp đi, kể tiếp xem hắn đã lừa gạt cô như thế nào, để tôi vui vẻ một chút.
Tiểu Du Thái đành phải kiên trì tiếp tục thêu dệt câu chuyện, cô dựa theo một cốt truyện ngôn tình rung động hết tâm can, đánh tiếc rằng Ngô Văn lại không chấp nhận được vấn đề này, khiến cho cô không ngừng phải chuyển cốt chuyện, càng giải thích thì càng về sau đầu óc cô càng rối loạn.
Đến lúc này hai người đã ngồi ở bìa rừng. Cây cối thưa thớt để một vài ánh sao lọt xuống, dưới bóng đêm u tối, ngũ quan của Ngô Văn có chút mơ hồ nhưng Tiểu Du Thái vẫn cảm nhận được anh đang không vui.
Anh đột nhiên nói:
- Nằm xuống đi.
- Để làm gì cơ?
Anh lại sắp xếp một lần nữa:
- Nằm xuống.
Tiểu Du Thái cẩn thận nằm trên mặt đất.
Ngô Văn đè chân cô xuống, hung hăng nhéo vài cái lên mông cô khiến Tiểu Du Thái kêu la thảm thiết.
- Đã bày trò sau lưng tôi, lại còn nói dối tôi, cô tưởng tôi ngu ngốc lắm à! – Ngô Văn cứ nói một câu lại đánh một cái.
Tiểu Du Thái kêu đau mà la oai oái loạn cả lên:
- Tổng giám đốc Ngô, tôi sai rồi, tôi chỉ là muốn cho anh vui vẻ hơn thôi mà?
Ngô Văn không thèm quan tâm mà tiếp tục phát thêm vài cái vào mông cô.
Tiểu Du Thái đau quá khóc toáng cả lên, cứ ô ô ô kêu gào vừa xin tha thứ.
Đánh một lúc, Ngô Văn dừng lại, Tiểu DU Thái lúc này đã khóc đến không còn sức lực , quỳ rạp xuống đất nhỏ giọng nức nở. Ngô Văn hỏi:
- Cô hãy nghĩ cho kỹ đi, tôi đánh cô có sai không?
- Đồ khốn.
Ngô Văn lại nở nụ cười:
- Tôi đây chính là đồ khốn đấy, cô làm gì được tôi.
Đúng lúc đấy, cách đó không xa truyền đến một vài tiếng động nhỏ, cùng với giọng nói của hai người nam nữ.
Nữ:
- Em ứ chịu đâu!
Nam:
- Sợ cái gì nào, em yêu, đến đây đi!
Nữ:
- Bên kia có người đấy.
Nam:
- Bọn họ còn kinh khủng hơn chúng ta cơ, người ta còn đang chơi SM đấy, em không nghe thấy cô kia kêu to thế cơ à?
Nữ:
- Không chịu đâu, anh.. ôi… ưm… a…
S đại gia cùng với người chịu M cơ đấy! Mặt Tiểu Du Thái bỗng ửng hồng, cô vừa tức giận vừa buồn bực, vừa thẹn vừa giận, lấy hết can đảm cất cao giọng:
- Câm ngay.
Cô gái kia lại cho rằng đó là một loại khiêu khích nên càng rên ro hơn.
Tiểu Du Thái lại càng xấu hổ.
Ngô Văn cũng thấy cực kỳ xấu hổ. Tiếng thở dốc phía bên kia lại càng rõ ràng hơn, cô gái kia đang kêu gào hết sức như đang bán mạng…. Màn đêm đen thăm thẳm, giữa rừng cây heo hút, anh lại còn vừa đánh vào mông một cô gái nữa, giờ bên tai lại là những âm thanh rên rỉ của người con gái…. Quá kích thích. Anh không kìm được nhớ đến cảm xúc khi đánh vào mông Tiểu Du Thái. Lúc đánh thì không có tà niệm nhưng bây giờ trên tay còn dính lại không ít hơi thở mờ ám, anh nghĩ đến mức cả người nóng cả lên, vô cùng tự nhiên, lại có phản ứng.
Bố khỉ! Cái này thì gọi là gì được chứ!
Đàn ông chỉ có cái này là không tốt, bất kể có tình nguyện hay không, rất dễ bị kích thích mà lầm đường lạc lối.
Ngô Văn nhịn không nổi nên chà xát bàn tay vào đùi, hi vọng khiến bản thân lấy lại tỉnh táo. Đáng tiếc đôi uyên ương cuồng dã kia thực quá điên cuồng, càng bất chấp mà hành hạ anh, âm thanh bên tai chẳng thanh tịnh thì lòng anh sao có thể bình tĩnh đây.
Tiểu Du Thái khóc nức nở nói:
- Chúng ta đi thôi nhé? – Nói xong thì đứng dậy.
Ngô Văn vội vã xoay người:
- Cô đi ra trước đi, ra đường mòn rồi đợi tôi.
- Tại sao chứ?
- Đừng hỏi tại sao, cô còn muốn ăn đòn nữa à?
Tiểu Du Thái chẳng còn cách nào khác đành oán trách một câu, đứng dậy bê mông đi ra ngoài.
Bây giờ thì Ngô Văn chẳng còn thèm để ý sĩ diện của mình bao nhiêu cân bao nhiêu lạng, khi Tiểu Du Thái vừa đi, anh cảm thấy phía bên cạnh cũng im ắng hơn – Không biết lúc nào mới có thể tỉnh táo lại được, bằng không ánh cứ giải quyết tại chỗ một phát, sau đó nhanh nhanh quay về.
Anh lập tức ngồi xuống đất, dựa vào thân cây, ra sức vuốt ve tiểu đệ đệ của mình.
Lúc làm việc này anh nhắm chặt mắt, trong đầu bỗng nảy sinh một vài ảo giác, hẳn vì liên tiếp bị Tiểu Du Thái kích thích nên ảo tưởng của anh là một cô gái có thân hình tuyệt vời mang gương mặt của cô nàng Tiểu Du Thái đầu óc rắn rết kia. Cô đang mặc đồ bơi, xoa xoa tay, cười dâm đãng rồi nhào về phía anh.
Ngô Văn sợ hãi đến mức mở to hai mắt, vừa vặn Tiểu Du Thái đứng cách đó không xa.
Anh hoảng hốt suýt chút nữa phun ra:
- A!!!!!
Bóng tối mờ mịt, Tiểu Du Thái không nhìn rõ được Ngô Văn đang làm gì, cô hỏi:
- Tổng giám đốc Ngô anh sao vậy? - Vừa nói, vừa định tiến lại gần.
- Cô đừng lại gần. – Ngô Văn cuống quít rút tay ra khỏi quần, giả vờ trấn định.
Tiểu Du Thái dừng lại không dám tiến gần thêm, một tay cô vẫn bê mông, nghi ngờ hỏi lại anh:
- Tổng giám đốc Ngô, anh làm sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không?
Đúng lúc này, cô nàng phía sát bên kia lại i i a a mà rên rỉ:
- Sướng quá…
Ngô Văn vô lực hỏi:
- Vì sao cô lại quay lại đây.
- Tôi… sợ…. – Tiểu Du Thái vừa nói vừa nghẹn ngào, cô cũng đâu có giả vờ, cô sợ thật. Hôm nay trăng chẳng hề sáng, bên cạnh cũng chẳng có nổi một ánh đèn, giữa rừng cây đen kìn kịt thế này, cô cũng chẳng dám đi ra ngoài nên vòng trở lại.
Ngô Văn giận dữ nói:
- Sợ gì? Cô đến rắn còn chẳng biết sợ nữa cơ mà?
- Rắn thì có gì đáng sợ chứ… Tôi chỉ sợ tối thôi, tôi sợ gặp phải người xấu, mông tôi thì vẫn còn đau.
- Đừng có nhắc đến cái mông với tôi.
Dường như để phối hợp với câu chuyện của họ, phía bên kia vang lên tiếng đánh giòn tan.
Ngô Văn chẳng thể nào hình dung nổi tâm trạng của mình lúc này nữa. Anh bất đắc dĩ đành thở hắt ra:
- Cô đứng đó đi, đừng có động đậy.
Tiểu Du Thái rất nghe lời, đứng sang một bên hỏi:
- Tổng giám đốc Ngô, lúc nào thì chúng ta quay về được?
- Im ngay!
Tiểu Du Thái nghe lời mà câm miệng, đứng yên tại chỗ nhìn Ngô Văn.
Ngô Văn cứ như bị cô nhìn thấu, vừa chột dạ lại vừa hưng phấn, cảm giác này rất phức tạp, lại thêm âm thanh kích thích sát vách của đôi uyên ương cuồng dã kia làm tiểu đệ đệ nhà anh lại càng thêm cao hứng.
- Cô quay sang chỗ khác đi. – Anh đột nhiên nói.
Tiểu Du Thái chần chừ quay đi, vẫn không yên tâm nói:
- Tổng giám đốc Ngô, anh đừng lén lút bỏ chạy để tôi lại đấy.
- Yên tâm! – Đây là cái loại suy nghĩ gì thế này!
Tiểu Du Thái quay người đi, Ngô Văn lập tức cho tay vào trong quần, anh cũng không gây ra âm thanh lớn, sợ cô hoảng sợ, cũng may có tiếng rên rỉ của hai người kia che mất. Anh cũng không dám nhắm mắt lại, thế nên toàn bộ quá trình anh mở to hai mắt.
Giữa tầm mắt anh là một người thật bằng xương bằng thịt.
Dáng cô cũng không quá cao, cơ thể tinh tế, bên ngoài tuy hơi còi cọc nhưng dưới lớp quần áo đó lại là một cơ thể mềm mại – anh đã đích thân giám định qua.
Ngô Văn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, cần thận hành động, cuối cùng cũng vượt qua được trận dày vò này.
Đời này anh sẽ không bao giờ thèm làm cái loại chuyện này nữa đâu…..
Sau khi quay lại công ty, Tiểu Du Thái giả ngu nhì nhằng không chịu nghỉ việc, cứ hề hề hà hà mà vùi đầu trốn trong văn phòng tổng giám đốc không dám ra ngoài, giảm thiểu tối đa khả năng chạm mặt với tổng giám đốc đại nhân, lại thêm chuyện em trai Ngô Văn lại bị ốm, anh thật sự rất lo lắng, nên việc của Tiểu Du Thái cũng bị anh vứt luôn ra khỏi đầu.
Chờ đến anh anh có thời gian rảnh rỗi để có thể xử lý cô thì cô nương này cũng đã khiêm tốn được mấy hôm nay rồi, mỗi lần gặp anh đều là khuôn mặt trưng cái nụ cười nịnh nọt, dường như chỉ hận không thể mọc thêm ngay một cái đuôi nghoe nguẩy sau lưng để thể hiện lòng trung thành.
Ngô Văn nhất thời động lòng trắc ẩn, nên cũng không đành đuổi cô đi nữa.
Nhưng mà, nói chung là dù thế nào vẫn luôn nhìn cô không được thuận mắt.
Ngô Văn nghĩ rằng, nếu cô nàng đã rảnh rỗi như vậy, rảnh đến nỗi có thể đi khắp nơi buôn chuyện bát quái của người khác, không bằng cứ cho cô thêm việc để làm đi.
Cuối cùng công việc hàng ngày của Tiểu Du Thái đã nhiều lại càng nhiều hơn, từ nhật ký hội họp đều là cô phải ghi chép, bộ phận kiểm tra cũng là cô xắp xếp, cho đến liên hệ truyền thông cũng là cô...... Không chỉ vậy, chắc chắn sẽ kéo theo không ít thù hằn. Lúc làm việc, mỗi khi ban tổng giám đốc nếu có phát sinh vấn đề, kẻ chịu trận đầu tiên cũng luôn là cô, nên những thành viên khác trong văn phòng đều cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Thật là.... khổ không lời nào tả hết.
Hôm đó còn hơn một giờ nữa mới đến giờ tan làm, trợ lý tổng giám đốc cầm một xấp tài liệu đưa cho Tiểu Du Thái, cười nói :
- Tổng giám đốc Ngô cần cô soạn thảo gấp một phần văn kiện quan trọng, nội dung và yêu cầu đều đã ghi rõ ràng, thư điện tử đã trực tiếp gửi vào email cửa cô rồi. À, tổng giám đốc Ngô cũng hy vọng cô có thể làm xong cho anh ấy trong ngày hôm nay.
Nói cách khác, hôm nay nếu làm không xong thì cũng đừng mơ về nhà.
Tiểu Du Thái tay nắm chặt, cầm lấy tập tài liệu, hai mắt phát quang, thù hận nghiến răng.
Trợ lý tổng giám đốc cảm thấy dường như mắt cô đang phát ra ánh sáng xanh lè, hơn nữa anh còn nghe thấy tiếng cô nghiến răng, cuối cùng anh đành quay lại hỏi:
- Cô làm sao vậy?"
Tiểu Du Thái chỉ cười:
- Sớm muộn cũng phải cho anh một liều thuốc một liều thuốc ngủ.
Trợ lý : Ối trời ơi ...
Anh ta vội vàng co giò chạy mất. Trợ lý không ngờ tới đến bản thân anh cũng sẽ bị dính phải "quy tắc ngầm" mà đối phương lại còn là một cô gái..... à, không phải, đây là lời lẽ gì chứ, dĩ nhiên là một cô gái.... không không không, đó không phải là trọng tâm, trọng tâm vấn đề chính là anh đây đã là người có vợ, anh cũng rất chung thủy đối với vợ mình mà.
Mẹ nó chứ, loạn quá rồi...
Tiểu Du Thái lại không hề biết rằng bản thân đã vô tình gây khủng hoảng cho một người đàn ông khác. Cô nghiến răng xong, lại tự YY đến cảnh mình đang đánh thuốc mê Ngô Văn này, anh còn khóc sướt mướt cầu xin cô chịu trách nhiệm nữa này.... càng nghĩ , cô lại quên hết tức giận trong lòng, bắt đầu ngốc nghếch cười.
Tự sướng chán chê, nhìn thời gian, mẹ nó chứ, chỉ còn lại có nửa giờ nữa thôi!
Thôi được rồi, dù sao thì trước khi tan làm cô cũng không làm xong được, hôm nay xác định làm thêm giờ, nghĩ đến đây cô lại than thở, bắt đầu nghiêm túc xem tài liệu.
Con người Tiểu Du Thái vốn chẳng có chút năng khiếu nào, lại còn ngu ngốc nữa. Cô cũng tự biết mình ngốc nghếch, chỉ có thể lấy cần cù bù thông minh, nên luôn giữ thái độ làm việc cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ nghiêm chỉnh, từ trước nay đều không trốn việc ngồi chơi bao giờ. Thế nên, mặc dù năng lực làm việc của cô không thực sự nổi bật, nhưng cũng không đến nỗi quá tồi tệ.
Tám giờ rưỡi tối, Tiểu Du Thái kiểm tra văn kiện thêm một lần nữa, xác nhận không còn lỗi mới gửi tới hòm thư của Ngô Văn. Cô vặn mình, thu dọn đồ đạc, dọn sạch luôn hộp cơm mua ở ngoài đang đặt trên bàn. Thời tiết đang nóng nực thế này nếu cứ vứt cơm rau còn thừa vào thùng rác ở văn phòng sẽ rất dễ bốc mùi lạ, vậy nên cô phải mang ra thùng rác bên ngoài đổ.
Một tay xách túi, một tay cầm hộp cơm, chân đi giày cao gót phát ra tiếng cộp cộp cộp cô bước ra khỏi văn phòng.
Ngô Văn từ văn phòng đi ra, đúng lúc đó nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Du Thái, anh bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, định dọa cô một chút.
Cũng chẳng hiểu nổi tại sao, khi đối mặt với cô nàng thần kinh Tiếu Thải Vy này luôn dễ dàng khiến anh hứng thú muốn trêu trọc, làm cô hoảng sợ. Thôi cứ coi như đó là sứ mệnh chính nghiã - thay trời hành đạo đi.
Lúc Ngô Văn đến gần, đầu cúi thấp, đứng sau đầu cô dùng giọng gió chầm chậm gọi
- Tiếu - Thải - Vy!!!!!!"
Giọng anh phiêu linh tựa như tiếng ma. Tiểu Du Thái toàn thân cứng ngắc, sợ đến nỗi tóc tai dựng đứng. cô định quay đầu nhưng cô ngay lập tức cảnh báo bản thân : Không được quay lại!
Truyền thuyết kể rằng con người có ba bát đèn, trên đầu một bát, hai vai mỗi bên một bát ,lửa trong đèn chính là lửa dương, lúc đèn sáng ma quỷ không dám đến gần, nhưng nếu người bị gọi quay đầu mạnh, ngọn đèn trên hai vai sẽ bị tắt, đến lúc đó đám ma dã quỷ kia vui mừng quá rồi....
Thế nên, lúc ma quỷ muốn hại một người đều đứng sau lưng người đó gọi tên họ, lừa họ quay người lại, đôi khi còn vỗ vai người đó, mục đích thường đều giống nhau. ( đêm hôm đi làm đoạn này TT.TT )
Suy nghĩ này làm cả người Tiểu Du Thái toát hết cả mồ hôi, cổ cô cũng cứng đờ, chân cô bước nhanh không nghỉ chút nào. Cuối cùng, cuối cùng, cô cảm thấy có vật đằng sau đang thật sự vỗ vào vai cô.
Á á á á á á!!!!
Cô vội co giò chạy thẳng.
Tay trái cô vẫn đang cầm túi xách, tay phải thì cầm hộp cơm, cô vô thức sải rộng hai tay, đi đôi giày cao gót nghiêng nghiêng ngả ngả lộp cộp mà chạy mất, thoạt nhìn cực kỳ giống với một con chim cánh cụt bị kích thích.
Ngô Văn không ngờ tới cô lại bị kinh động đến như vậy, đang định mở miệng gọi cô lại, nhưng lại nhìn thấy chân cô lảo đảo sắp ngã, vội hét lên:
- Cẩn thận đấy!
Tiểu Du Thái đã kéo dài khoảng cách với Ngô Văn được một đoạn khá xa, lúc Ngô Văn chạy đến nơi, cô sớm đã hoàn thành một màn vồ ếch vô cùng oanh liệt và nằm im trên đất không hề động đậy, giống hệt một cục đất sét hình người.
Ngô Văn ngồi xuống dựng cô dậy:
- Có sao không? "
Tiểu Du Thái vội ngồi dậy, nhìn thấy người trước mặt là Ngô Văn, rút cuộc cô đã nhận ra thứ lúc nãy cũng là anh, cô vừa tức vừa thẹn, vừa phẫn nộ vừa thấy ủy khuất, ôm một bụng tức tối hỏi :
- Anh làm cái gì thế hả ?
Ngô Văn biết mình sai rồi nên mềm giọng xuống:
- Chỉ pha trò đùa cô một chút thôi mà, ai biết được lá gan của cô lại bé như vậy.
Tiểu Du Thái điên tiết quay đầu không thèm nhìn anh, cô lại thấy không xa có một cái thùng rác, cuối cùng đem hộp cơm thừa nhắm miệng thùng rác ném vào. Không ngoài dự đoán, trượt tay, hộp cơm thừa đụng vào thùng rác một cái, liền bật ngược lên người cô.
Ngô Văn thở dài, đứng dậy đi tới, cúi xuống nhặt hộp cơm lên vứt vào thùng rác, anh thật không ngờ sẽ có ngày mình phải nhặt rác hộ người khác.
Lúc anh vứt rác, Tiểu Du Thái nhìn anh bằng cặp mắt láo liên suy tính.
Đợi Ngô Văn quay lại, cô vội ôm mắt cá chân, miệng rên rỉ:
- ÔI mẹ ơi, đau quá!
Ngô Văn chau mày, kéo tay cô ra, tự mình kiểm tra mắt cá chân của cô:
- Cô vừa rồi bị ngã có phải bên chân này đâu?
- Thật thế à? -Tiểu du thái tiến thoái lưỡng nan, tiếp thục kêu thảm thiết: - Cả hai bên đều bị ngã mà, tôi đi đôi dép cao gót cao thế kia cơ mà.
Ngô Văn hừ một tiếng:
- Cô cũng biết giày của mình rất cao cơ à? Thực ra , sinh ra đã thấp như vậy cũng không phải là lỗi của cô.
Tiểu Du Thái không phục:
- Tôi đâu có thấp...
Ngô Văn không thèm cãi nhau với cô, hắn nắm chân cô nhẹ nhàng cử động:
- Có đau không?
- Đau, anh nhìn mà xem, đều sưng hết cả lên rồi.
- Sưng chỗ nào đâu? Sao tôi không thấy?
- Thôi được rồi, anh không nhìn thấy, không sưng, vâỵ anh có thể đi được rồi, không cần phải quan tâm đến tôi. "
Ngô Văn hơi mất kiên nhẫn:
- Tôi đưa cô đến bệnh viện.
- Không cần đi viện đâu, tôi về nhà xoa dầu một chút, nghỉ ngơi một ngày là được rồi, nhưng mà...... - Tiểu Du Thái chỉ chỉ đôi giày
- Giày của tôi hỏng rồi, anh phải đền tôi đôi khác đấy.
- Được, bao nhiêu tiền? "
- Tôi không cần tiền mặt, anh cùng tôi đi cửa hàng mua đôi khác đi.
Ngô Văn hơi bị đau trứng rồi đấy
- Cô vẫn chưa đùa xong à?
- Thôi được rồi, bỏ qua đi, anh về đi, tôi có thể tự lết về nhà được.
- ......
Cuối cùng, Ngô Văn cũng bị khuất phục. Tiểu Du Thái chọc chọc hai ngón tay, nhỏ giọng nói:
- Bây giờ chân tôi đau lắm, không đi được, anh chỉ có thể ôm tôi đi tới cửa hàng thôi, nếu anh không đồng ý thì thôi, cũng không sao cả.
- Im miệng. - Anh quát lên, cúi xuống ôm ngang cô bế lên.
Aaaaaaaa, cuối cùng cũng được nam thần bế kiểu công chúa rồi ! Phấn khích quá đi !!
Tiểu Du Thái gập cả người lại, nép nép vào lòng anh, đầu cô cũng thuận tiện ép sát vào ngực anh, trán tì vào xương quai xanh. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ được gần gũi với anh như vậy, lúc này cô chỉ cảm thấy hạnh phúc lâng lâng, tim đập thình thịch liên hồi.
Ngô Văn chỉ thấy người được anh ôm trong lòng rất nhẹ, khung người cô vốn nhỏ nhắn, cô lại không béo, cơ thể cứ mềm mềm, lúc này đang im lặng nép vào người anh giống như một con thú nhỏ rất biết nghe lời. Trong lòng anh thầm nghĩ, nếu cô nàng này đầu óc bên trong cũng được đẹp giống như bên ngoài thì tốt biết mấy ! Có ai ngờ được, nhìn vào thì là một cô bé thật nhu thuận đáng yêu, nhưng thực tế lại là một cô nàng thần kinh đâu cơ chứ....
Ngô Văn ôm Tiểu Du Thái với tâm tình phức tạp bước vào thang máy, đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, sau đó lái xe đưa cô đi đến cửa hàng gần công ty mình nhất.
Anh ôm cô vào đến cửa hàng, trên đường có vô số người qua kẻ lại nhòm ngó, Ngô Văn cũng không thèm quan tâm, anh ôm Tiểu Du Thái đến quầy đồ dành cho nữ giới, bế cô đến đứng trước một kệ bán giầy.
- Nói đi, cô thích đôi nào?
Tiểu Du Thái bị giá tiền trên đó làm cho choáng váng:
- Đắt quá! Đừng mua ở chỗ này."
Ngô Văn thực sự mất kiên nhẫn:
- Đừng giả vờ với ông đây!
- Không phải như vậy mà. - Tiểu Du Thaí lắc lắc đầu: - Tổng giám đốc Ngô, nếu anh bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, thì anh mua cho tôi đôi giày đắt đến mấy cũng được, nhưng bây giờ là anh đang bồi thường tổn thất cho tôi, thế nên phải đúng nguyên giá cũ, nếu như đắt quá, không phải thành ra là tôi đang thành tống tiền anh à?
Ngô Văn buồn cười quá:
- Cô? Sắc đẹp? ha ha ha!!!!
Tiểu Du Thái ấm ức cúi gằm:
- Mọi người cũngthường hay gọi tôi là mỹ nhân mà! "
- Đấy là người ta khách khí với cô, cô còn cho là thật à?
Cô tức giận:
- Anh cho tôi xuống, tôi sẽ tự bò về nhà.
- Được rồi được rồi, cô còn láo loạn nữa tôi sẽ vứt cô xuống đấy.
Ngô Văn phát hiện ra khả năng nhẫn nại của bản thân anh thật quá tốt rồi , suốt dọc đường anh đều nhẫn nhịn cô, bây giờ anh lại nhẫn nhịn ôm cô đổi qua cửa hàng khác, cho đến khi tìm thấy cửa hàng vừa ý với cô nàng mới thôi.
Tiểu Du Thái chọn vài đôi thuận mắt nhất, Ngô Văn thì cảm thấy mấy đôi giày quá cao, không cho cô mua, cuối cùng cô ngồi lên ghế sofa, hai tay giang ra rộng khẽ nhún vai:
- Thế anh bảo tôi nên mua đôi nào?
Ngô Văn lấy ra một đôi hơi thấp màu xanh nhạt, bên trên còn có thắt nơ:
Tiểu Du Thái hơi bị bực mình rồi:
- Không thích, trông trẻ con quá. Tôi muốn thành nữ vương văn phòng cơ.
Ngô Văn cười nắc nẻ:
- Tôi cầu xin cô, cô buông tha cái ý định làm nữ hoàng đi.... mau thay giày cho ông đây ngay.
Cô vẫn ngồi yên bất động :
- Chân tôi đau lắm, anh giúp tôi đi.
Anh hít một hơi dài...... nhịnnnnnnn !
Cuối cùng Ngô Văn đành ngồi xuống tháo giày cô ra, thật sự giúp cô thay một đôi giày khác. Anh cảm thấy ngồi xổm không được thoải mái, cuối cùng đổi lại tư thế khác, nửa quỳ trên mặt đất.
Anh nắm mắt cá chân cô, nhẹ nhàng cởi đôi giầy ra.
Hú hú hú ! Nam thần đang đích thân thay giày cho tôi đây này ! Kích động quá đi, sung sướng quá đi!!!!
Tiểu Du Thái cười ngọt ngào, sung sướng , mặt cô như muốn nở hoa.
Ngay đến cả người nhân viên bên cạnh cũng cảm thấy hạnh phúc, cười cười nhìn bọn họ.
Ngô Văn cúi đầu hỏi :
- Cô có bị hôi chân không thế?
Tiểu Du Thái :
- Không hôi đâu, không tin anh cứ ngửi thử mà xem.
Ngô Văn tức đến nỗi mắt trợn trắng:
- Cô đi chết ngay cho tôi.
Nhân viên phục vụ tan nát cõi lòng quay người đi. Đang lãng mạn là thế lại đi nói cái loại chuyện này... hai người muốn chọc tức tôi đấy à?
Sau khi thay giầy, trả tiền xong xuôi, coi như chấm dứt nhiệm vụ khủng khiếp này rồi. Ngô Văn thở ra một hơi dài đầy hạnh phúc, lái xe đưa Tiểu Du Thái về nhà.
Trên đường về, Tiểu Du Thái đi đôi giày nam thần vừa mua, tâm tình vui phơi phới, không nhịn được cất miệng hát.
Ngô Văn đối với giọng hát của cô đã bị ám ảnh sâu đậm, anh lập tức hạ lệnh bắt cô ngậm mồm.
Vừa im được một lúc, Tiểu Du Thái yếu ớt nói:
- Ngô tổng, tôi cầu xin ngài một việc có được không?
- Nói ngay.
- Từ sau anh có thể đừng bắt tôi làm thêm giờ nữa được không? Anh xem, tôi mệt đến mức gầy đi rất nhiều rồi này.
- Hừ.
- Tổng giám Ngô, tôi biết là ngài muốn bồi dưỡng tôi, trọng dụng tôi.
Ngô Văn: Ha ha, cô nghĩ nhiều quá rồi đấy.
Tiểu Du Thái tiếp tục nói :
- Nhưng mà, chuyện gì cũng cần phát triển từ từ, không thể làm quá vội vàng. Ngài bây giờ làm như vậy, chẳng khác gì đang "giết tinh(trùng) lấy trứng "!
( nguyên tác là sát kê thủ noãn - nôm na là giết gà bảo vệ trứng, bả này lại sai khẩu âm dọc nhầm kê 鸡 thành tinh 精 diệt tinh bảo vệ "trứng" )
Ngô Văn chỉ cảm thấy hạ bộ chợt phát lạnh, anh tức giận gào lên:
- Giết gà lấy trứng! Gà ! Gà! Gà!
- Thôi chết, hình như lại không đúng rồi! - Tiểu Du Thái gật gật đầu: - Vâng vâng, xin lỗi, đầu lưỡi tôi còn chưa uốn thẳng, tổng giám đốc Ngô, anh đừng kích động quá! thành tích môn ngữ văn của tôi vốn rất tốt đó.
Mgô Văn vẫn đắm chìn trong một vài liên tưởng chẳng được hay ho gì, anh trầm giọng nói:
- Cô im miêng ngay cho tôi.
Thôi được rồi, biết rõ nói cũng không thông, Tiểu Du Thái miết miết miệng, trầm mặc trở lại.
Lúc Ngô Văn đưa Tiểu Du Thái về dưới khu nhà cô, Tiểu Du Thái cám ơn, nói tạm biệt, sau đó xuống xe, đi đôi giày mà nam thần mua cho vui vẻ bước lên nhà.
Ngô Văn từ trên xe nhìn bóng dáng như một con thỏ tung tăng của cô, sao cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhỉ, mắt nhìn đến bóng dáng ngày càng xa ấy, anh rốt cuộc hiểu ra :
Chó má! Ai vừa gào thét bảo đau chân chứ!!!!!
Tiểu Du Thái đúng là một cái bánh bao cháy. Mặc dù chê đôi giày nam thần mua cho trông trẻ con, nhưng đến hôm sau khi đi làm cô cũng không do dự mà đi đôi giày ấy đến công ty. Để phối hợp với đôi giày này, hôm nay cô mặc một cái váy ngắn màu hồng nhạt, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một viên ngọc nhân tạo màu xanh nhạt, rất phù hợp với màu sắc của đôi giày. Mái tóc mềm mại cũng được xõa ra, cô còn uốn tóc, vài sợi tóc hơi xõa ra che khuất khuôn mặt một chút, thoạt nhìn khuôn mặt lại càng thêm nhỏ nhắn.
Cả người cô giờ trông giống như một que kem vừa thanh mát, vừa ngọt ngào, vừa bước vào công ty đã thu hút rất nhiều ánh mắt của các nam đồng nghiệp.
Chức vụ của Tiểu Du Thái cũng không được tính là cao, nhưng do cô làm ở văn phòng tổng giám đốc, là một trong số những người kề cận tổng giám đốc nhất, lại thêm bản thân cô cũng là một bó kỳ hoa, thế nên danh tiếng của cô cũng khá lớn, mọi người trong công ty đa phần đều quen biết cô.
Hiện tại đúng lúc đang là giờ cao điểm đi làm, ngoài cửa thang máy có rất nhiều người đang đứng chờ. Có người nhìn thấy Tiểu Du Thái, cười nói:
- Tiếu chủ nhiệm, trông cô hôm nay thật là xinh đẹp.
Tiểu Du Thái mắt lấp láy, chỉ chỉ vào khuôn mặt mình:
- Mặt tôi mà đẹp thế cơ á?
Cô vừa tự khen mình xinh đẹp, lại không hề tỏ ra vẻ kiêu ngạo nên khiến tất cả mọi người xung quanh đều thấy buồn cười. Lại có người nhìn thấy đôi giày mới của cô, hỏi:
- Đôi giày này là cô mới mua đúng không? Trông đẹp quá.
Tiểu Du Thái hôm nay chính là chờ đợi có người khen đôi giày này thế nên lời này khiến cô cười tươi như một đóa hoa, khẽ cúi đầu xuống lại hơi hơi tỏ vẻ nhút nhát, ngại ngùng.
Người kia cũng rất biết đoán sắc mặt người khác, vội hỏi:
- Là bạn trai mua tặng đúng không? Ái chà chà, thật hạnh phúc quá, hâm mộ, ganh tỵ chết đi được !
Tiểu Du Thái không thèm phủ nhận. Cô không hề hy vọng Ngô Văn có thể trở thành bạn trai cô, nhưng mà, cô lại muốn bản thân có thể giữ lại một vài ý nghĩ tự sướng vui vẻ.
Lúc này, lại có người lại chen ngang vào một câu:
- Đôi giày này nhìn giống giày trẻ con mười tuổi hay đi, chị Tiếu, chị cũng thật trẻ trung quá nhỉ.
Câu nói này thoạt nghe thì có vẻ rất bình thường, nhưng thật ra là đang ám chỉ cô "cưa sừng làm nghé " đấy nhé.
Tiểu Du Thái xoa xoa mặt, nhìn vào cô ta:
- Cô sao lại gọi tôi là chị thế ?
Cô ta cười
- Chị không phải hơn tuổi tôi sao? Hay là tôi nhớ nhầm nhỉ?
Đã là con gái, đối với vấn đề tuổi tác đều cực kỳ để ý. Tiểu Du Thái vừa nghe vậy, biết cô ta cố tình gây chuyện, cuối cùng cười cười:
- Thật vậy à? Tôi năm nay đã 28 tuổi rồi, cô nhìn vào trông có vẻ lớn tuổi hơn tôi, là 30 tuổi phải không?
Cô gái kia giận dữ:
- Tôi 26 tuổi ! Tôi còn kém chị hai tuổi đấy!
Tiểu Du Thái nhìn cô ta đầy cảm thông:
- Thật đáng thương, da cô sao lại xấu như vậy..... Cô mới 26 tuổi đã như thế này, vậy không biết đến lúc 36 tuổi cô sẽ thành bộ dạng gì đây?
Mọi người bên cạnh đều đang cố nhịn cười, nhiều người không nhịn được, đành phải đưa tay lên che miệng.
Cô gái kia tức đến nối vặn vẹo cả mặt mũi.
Ngô Văn đứng cách đó không xa, trong lòng thầm nghĩ, lại thêm một người nữa bị cô nàng này ép đến phát điên rồi.
Anh vốn dĩ có thang máy riêng, không cần phải cùng bọn họ chen chúc trong thang máy này. Nhưng hôm nay nhìn thấy Tiểu Du Thái đang cùng một nhóm người cười cười nói nói hi hi haha, lại còn nói chuyện liên quan đến việc hôm qua anh giúp cô chọn giày. Ngô Văn cũng muốn nghe xem người khác nhận xét về mắt thẩm mỹ của anh như thế nào, cuối cùng đành nán lại một lúc.
Đúng lúc đó, Tiểu Du Thái nói một câu đầy ý vị thâm trường
- Không phải cứ trẻ trung là thành tư bản được đâu nhé.
Mặc dù rất không thích con người này, nhưng Ngô Văn không thể không thừa nhận, câu nói ấy của cô rất có lý, đáng tiếc bị cô dùng để cãi cọ với nhau với cô nàng khác....
Cô gái kia không thể khích bác được về tuổi tác, đành rời lực chú ý đến đôi giày của Tiểu Du Thái, cô ta cười nói:
- Đôi giày này là của hãng DAPHNE đây mà? Ba, bốn trăm tệ? Bạn trai cô cũng thực biết sống.
Thực ra ý muốn nói là bạn trai cô nghèo đây mà.
Ngô Văn nghe đến câu này lại cảm thấy tư vị là lạ, mặc dù đúng là đôi giày này do Tiêu Thải Vy tự đòi mua, nhưng mà người bỏ tiền ra vẫn là anh, cái kiểu nhạo báng này dù thế nào cũng dính dáng đến anh.
Tiểu Du Thái gật gật đầu:
- Đúng vậy, anh ấy cứ bắt tôi mua CHANEL, nhưng tôi không cần. Tôi chỉ thích Daphne thôi.
Câu nói này còn thật hơn vàng nhé, nhưng đáng tiếc lại chẳng ai thèm tin.
Cuối cùng thang máy cũng đến nơi, Tiểu Du Thái đang định cùng quần chúng chui đầu vào thang máy, phía sau lại có người gọi cô:
- Tiêu Thải Vy.
Tiểu Du Thái quay đầu, thấy ngay bóng dáng Boss
Ngô Văn chẳng biểu cảm gì trên mặt:
- Cô lại đây.
Tiểu Du Thái rất nghe lời, nhấc chân lon ton chạy đến, cộp cộp cộp, nhìn như một chú chim cánh cụt vui vẻ.
Ngô Văn chờ cô chạy đến trước mặt, không thèm nói câu nào, quay người đi vào thang máy cá nhân. Tiểu Du Thái đành phải lút cút sau mông anh cùng đi vào thang máy, trông giống y hệt như một cái đuôi nhỏ .
Cái thang máy bên kia cuối cùng cũng đầy người, trước khi cửa thang máy đóng lại, mọi người bên trong đều đang nhìn Ngô Văn cùng cái đuôi của anh đứng bên ngoài thang máy.
Lúc Tiểu Du Thái cùng Ngô Văn vào trong thang máy, Ngô Văn lườm cô, nhìn thấy cái bộ dạng xuân phong đắc ý của cô, lại hỏi:
- Cô không tức giận à?
- Tức giận ? Sao tôi phải tức giận? - Tiểu Du Thái vỗ vỗ đầu, tỉnh ngộ: - Tổng giám đốc Ngô, lời bọn họ vừa nói anh đều nghe thấy hết rồi à?
Ngô Văn không thèm trả lời, coi như thừa nhận.
Tiểu Du Thái vỗ tay:
- Tôi thì có gì mà phải tức giận chứ, cô ta vốn chỉ là một con ngốc thôi, tức giận với cái loại ngốc nghếch ấy, thì thành ra tôi cũng ngốc như cô ta à?
Ngô Văn mất kiên nhẫn,hừ nhẹ:
- Cô ngốc đến nỗi sắp thành tinh rồi .
- Tổng giám đốc Ngô ơi, anh đang khen tôi hay mắng tôi thế?
- Cô gái kia có thù oán gì với cô à ?
Cô gái kia tên Ngũ Cầm Cầm, vốn chẳng hề có thâm cừu đại hận gì với Tiểu DU Thái hết. Hai người trở nên như vậy là bởi vì Ngũ Cầm Cầm có đăng ký qua vào bộ phận nội vụ, muốn vào làm trong văn phòng tổng giám đốc, Tiểu Du Thái lại là phó chủ nhiệm văn phòng, có tham gia phỏng vấn Ngũ Cầm Cầm, cuối cùng cô lại không bỏ phiếu đồng ý cô ta. Ngũ Cầm Cầm thực ra dựa vào quan hệ để vào công ty, bản thân cũng chẳng có tài cán gì đặc biệt, mãi vẫn ở trong bộ hành chính làm công việc cấp thấp, công việc cấp cao hơn thì cô ta lại không biết làm. Nhưng vì có chỗ dựa dẫm, nên cô ta cũng không hề sợ Tiểu Du Thái.
Lúc này, Tiểu Du Thái nhìn đến khuôn mặt Ngô Văn đang muốn bát quái tìm lời giải thích, mắt cô nhìn anh chòng chọc:
- Tổng giám đốc Ngô, ngài cho rằng tôi là loại người đi nói xấu đồng nghiệp trước mặt ông chủ ư? Tôi và cô ta chỉ có chút ân oán cá nhân thôi.
Ngô Văn cười khinh bỉ:
- Thật biết sống quá đấy.
- Đâu có! - Tiểu Du Thái kiêu ngạo ưỡn ngực. Nhưng mà cô hôm nay đi đôi giày có 5 phân, thế nên mặc dù có đứng thẳng người hơn nữa, nhưng vẫn còn thấp hơn Ngô Văn một khoảng lớn. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi vội vàng ngại ngùng quay mặt đi.
Ngô Văn lại hỏi:
- Cô vừa rồi tại sao không giải thích rõ ràng với họ?
- Giải thích cái gì cơ?
- Giày của cô.... tôi cũng không phải là bạn trai cô mua tặng.
- Được rồi. - Cô gật đầu: - Đợi chút nữa tôi sẽ đi đính chính với bọn họ, đôi giày này là do tổng giám đốc Ngô mua cho tôi, giảm giá xong mua còn 388 tệ.
- Thôi thôi. - Anh bất lực xua tay.
Đến gần trưa, Ngô Văn mới xem xong phần tài liệu hôm qua Tiểu Du Thái viết. Xem ra cũng không đến nỗi tệ, mặc dù còn đôi chỗ vẫn không được tốt cho lắm, nhưng cũng không phải là vấn đề quá lớn, sửa một chút là được rồi. Chuyện quan trọng nhất chính là, anh có thể nhìn ra, cô thực sự rất dụng tâm khi soạn thảo văn kiện này.
Căn cứ vào mấy ngày quan sát vừa qua, anh cũng nhìn ra, cô gái này mặc dù chẳng theo quy củ gì, nhưng trong công việc lại rất chăm chỉ, biết nỗ lực không ngừng, lại không hay ca thán. Anh để cô làm thêm giờ liên tục nhiều ngày, trong lòng cô có oán giận bất mãn gì thì anh không rõ, nhưng từ kết quả làm việc nhìn vào, cô luôn thể hiện bản thân đang làm việc hết mình, ngay cả khi làm thêm giờ cũng không ngoại lệ.
Cũng bởi vì thấy cô giải quyết công việc cũng không tồi, chứ nếu không với tính cách dễ chọc người khác nổi điên của cô, anh sớm đã cho cô nghỉ việc rồi.
Tiểu Du Thái bị tổng giám đốc Ngô gọi vào văn phòng, cô nghĩ anh lại tìm cô bắt lỗi rồi, không ngờ anh lại khích lệ cô, tuyên dương công việc cô làm gần đây, và còn khen văn kiện cô làm lần này không tồi.
Cô thụ sủng nhược kinh, xoa xoa tay ngớ ngẩn cười khúc khích.
Ngô Văn cảm thấy cô gái này cười thật dâm đãng. Anh hắng giọng, nói:
- Các lỗi trong phần văn kiện này tôi đều khoanh vào rồi, cô mang về sửa lại lần nữa, sửa xong in ra rồi đưa cho trợ lý Dương.
Tiểu Du Thái ôm tâm tình tự mãn đi đến:
- Chỗ nào có vẫn đề vậy? Tổng giám đốc Ngô ngài cô thể giải thích rõ cho tôi được không?
Ngô Văn cũng không hiểu nổi bản thân bị đứt dây thần kinh nào rồi, khi cô bước tới hỏi, anh liền cho cô xem, mở một văn kiện trên máy tính ra, chỉ vào vấn đề, bắt đầu giải thích đơn giản qua cho cô.
Tiểu Du Thái một tay dựa vào mặt bàn, một tay bám vào lưng ghế của anh, ngả người cúi sát xuống. Vai của anh rất rộng, cánh tay của cô lại ngắn, chỉ có thể với tới đầu vai bên kia. Cô lại cúi xuống thêm chút nữa, mặt cô gần như dính vào mặt anh, lực chú ý hoàn toàn không hề đặt trên màn hinh máy tính
...... Không sai, cô chính là đang nắm bắt cơ hội này để ăn đậu hũ của ông chủ cô đấy.
Ngô Văn nói được vài câu, lại cảm nhận được bên cạnh thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ, anh ngạc nhiên quay sang. Mẹ nó chứ, rốt cục là tình huống gì đây chứ!
Cái kẻ tâm thần này gần như bao bọc lấy người anh, dường như chỉ một chút nữa thôi là cô ta sẽ thực sự ôm trọn anh vào lòng.
Cuối cùng thì ai mới là tổng giám đốc bá đạo đây!
Ngô Văn có cảm giác mình đang bị quấy rối(TD), nhưng anh là một đại lão gia, không thể cứ giống một cô con dâu nhỏ quay ra mắng cô là bất lịch sự được. Anh đang định bảo cô tránh ra xa một chút, ai ngờ cô đã mở lời trước:
- Nói tiếp đi.
Ngô Văn :
- ... ... ...... - Nhất định là do anh nghĩ nhiều quá rồi.
Cuối cùng anh đành phải chịu đựng tình cảnh nằm trọn trong lòng cô, ngắn gọn giải thích vấn đề. Anh vốn là một người đàn ông binh thường, khi ngồi áp sát ngực một cô gái như vậy, khó cưỡng lại tim đập loạn xạ.
Sau khi nghe xong, Tiểu Du Thái đứng thẳng người, mắt chằm chằm nhìn Ngô Văn.
Đôi mắt cô rất to, mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn..... nhìn giống như một con búp bê. Ngô Văn đối với kiểu ngoại hình như vậy, lực phòng ngự luôn luôn bị giảm đi một nửa. Anh sờ sờ mũi, hỏi:
- Cô còn việc gì nữa không?
Tiểu Du Thái mắt hấp háy:
- Tổng giám đốc Ngô, ngài nói tôi gần đây biểu hiện rất tốt có phải không, vậy ngài không định khuyến khích tôi cái gì à?
Ngô Văn dời mắt khỏi cô, hỏi lại:
- Cô muốn cái gì nào ?
- Tôi muốn anh phục vụ tôi một buổi tối. - Tiểu Du Thái nói xong, nhìn rõ đồng tử Ngô Văn giãn ra hai vòng, đây là biểu hiện của việc phải nhận một cú kích thích quá lớn đây mà.
Cô cười hehe nói:
- Ái chà chà, ngài chả có tí khiếu hài hước gì cả .
Ngô Văn lườm cô một cái.
Tiểu Du Thái giải thích:
- Tôi là đọc lời thoại từ trong một bộ phim, thấy rất hay nên mới học theo .
Anh có chút không vui:
- Con gái con đứa như cô sao lại đi học mấy cái thể loại vớ vẩn này? Được rồi, nhanh quay lại làm việc đi.
Tiểu Du Thái vẫn chưa bỏ qua :
- Tổng giám đốc Ngô, vậy anh rút cuộc định tặng món quà gì để khích lệ tôi đây? "
Ngô Văn tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, nói:
- Tôi thấy hình như cô lại muốn làm tăng ca rồi hả?
Vừa nghe xong câu này, cô biến mất còn nhanh hơn thỏ.
Sau khi Tiểu Du Thái đi rồi, Ngô Văn khoanh tay nghĩ, thực ra mình cũng có thể thưởng cho cô món qua gì đó, tất nhiên cũng chỉ là để đổi lấy sự tận tụy của nhân viên thôi mà! Nhưng mà nói thực, cô nàng thần kinh kia cũng là kẻ duy nhất trong công ty dám đứng trước mặt hắn đòi phần thưởng, lá gan cũng không nhỏ đâu nhỉ!
Nhưng mà nên thưởng cho cô ấy cái gì đây?
Đây cũng là một vấn đề, lúc Ngô Văn tặng đồ cho phụ nữ thường chỉ có hai loại khả năng : hoặc người phụ nữ này là mẹ anh, hoặc là người anh muốn tán tỉnh theo đuổi, rất hiển nhiên nàng Tiếu Thải Vy chả phù hợp với bất kỳ điều kiện nào cả. Anh không thể tặng cô các thể loại như quần áo, giầy dép, nước hoa..... miễn cho cô phải tự kỷ về sức quyến rũ bản thân. Cũng không thể tặng cô thể loại quá cao sang, có nội hàm, có tính nghệ thuật được,.... loại đồ vật đó vào tay cô coi như cũng vứt đi.
Hơn nữa, bởi vì con người Tiêu Thải Vy rất kỳ dị, nên Ngô Văn cũng phải dùng kiểu suy nghĩ kỳ dị ấy, lại không hề nghĩ đến chuyện tăng lương cho cô.
Cuối cùng, anh đột nhiên nhớ ra, cô nàng thần kinh còn nuôi một con rùa tên Văn Văn. mà con rùa này lại chỉ biết ăn thịt tôm.
Đúng rồi, chính nó.
Rút cuộc Ngô Văn để trợ lý Thang lên mạng mua một thùng thịt tôm to đùng, người nhận trực tiếp ghi tên Tiêu Thải Vy, hàng vận chuyển trong nội thành, nên đến chiều là cô có thể nhận được.
Một thùng tôm to như thế ! Tiểu Du Thái tự mình không vác nổi, đành phải nhờ người đưa hàng mang giúp lên văn phòng.
Sau đó cô mở phần mềm liên lạc của công ty, gửi cho Ngô Văn một cái icon mặt cười.
20 phút sau, Ngô Văn mới gửi lại cho cô một dấu "?" . tuy chỉ là một cái ký hiệu, Tiểu Du Thái lại cảm tưởng có thể thông qua mạng mà nhìn thấy được khuôn mặt thiếu kiên nhẫn của anh. Cô xoa xoa miệng, dù sao cũng không hy vọng anh đối với cô có ý gì. Một người đàn ông nếu có ý đối với một người phụ nữ, thì sẽ không bao giờ tặng cô ta món quà đầu tiên là..... thịt tôm cả.
Tiêu Thải Vy : cám ơn Ngô tổng! \(^o^)/~
Ngô Văn : Không phải cho cô, là cho con rùa của cô
Tiêu Thải Vy : ~~~~(>_<)~~~~
Ngô Văn : con rùa ăn còn thừa lại cô có thể ăn nốt.
Tiêu Thải Vy : Tôi thà ăn luôn con rùa đi cho xong
Ngô Văn : =.=!
Tiêu Thải Vy : Ngô Tổng, cái thùng to như vậy, tôi không thể mang đi nổi.
Ngô Văn : ăn rau chân vịt vào.
Tiêu Thải Vy : -_-|||
Tiêu Thải Vy : Tổng giám đốc Ngô, anh đến giúp tôi có được không?
Ngô Văn : Được voi đòi tiên phải không? Tôi là tổng giám đốc công ty, cô lại coi cô thành nhân viên bốc vác à?
Tiêu Thải Vy : Không phải, tôi đã nhờ người bê lên văn phòng mất rồi, tan làm tổng giám đốc Ngô có thể giúp tôi một tay được không? Dù sao chúng ta cũng thuận đường mà.
Ngô Văn : đã biết lúc tan sở phải mang xuống, vậy lúc nãy cô mang lên làm gì?
Tiêu Thải Vy : Quên mất -_-|||.....
Ngô Văn : IQ của cô thật đáng sợ.
Tiêu Thải Vy : QAQ..... Thế nên...Tổng giám đốc Ngô ơi, ngài không thể đưa tôi về được một đoạn ư?
Ngô Văn : Không được.
Tiêu Thải Vy : Ngô Tổngggggggggggg.... ...
Ngô Văn : À, lại muốn tăng ca rồi hả?
Tiêu Thải Vy : Σ( ° △ °|||)︴
Tiêu Thải Vy : Vậy thôi, tổng giám đốc Ngô ngài cứ bận việc của ngài, tiểu nhân có thể tự mang về được , tôi là Siêu thủy thủ mặt trăng, hey ya!
Lại còn thủy thủ mặt trăng nữa chứ . - Ngô Văn tự nói với bản thân, trong lòng thầm nghĩ, làm người có phải nên chừa chút mặt mũi không, giả nai cũng phải có mức độ chứ.
Nhưng mà vừa mới dọa tăng ca, Tiểu Du Thái thực sự trốn mất tiêu rồi.
Buổi tối sau khi tan làm, Ngô Văn lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, ra khỏi văn phòng của mình, bình thường sẽ trực tiếp đi vào cầu thang máy, nhưng anh đột nhiên lại lắc đầu, quay người hướng văn phòng tổng giám đốc.
Cứ coi như là đang làm việc thiện vậy, lòng nghĩ như vậy, đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Vốn nghĩ sẽ thấy Cô nàng Tiêủ Du Thái mặt mày ủ ê ngồi bên cạnh thùng tôm to vật, nhưng không ngờ tới là, cô lại không còn ở đó.
Trong văn phòng vẫn còn vài người chưa đi, nhìn thấy tổng giám đốc đại giá quang lâm, nhao nhao phấn khích chào hỏi.
Ngô Văn hỏi :
- Có ai thấy Tiếu Thải Vy đâu không? "
- Cô ấy về rồi - Một người đáp.
- Cô ấy tự mình ôm thùng tôm kia về à?
- Không phải, là anh chàng Đồng Lập Đông bên bộ phận thị trường giúp cô ấy mang đi, hai người họ thuận đường, nên đã về cùng nhau rồi.
Ngô Văn hừ một tiếng, tự nghĩ : thuận đường, thuận đường, cô ta thì ai chả thuận đường hết.
Đến tối, Ngô Văn dạo qua Weibo của Tiểu Du Thái vài vòng, 38 phút sau cô nàng đăng lên một dòng trạng thái có nội dung cực kỳ khủng bố : " Không nuôi nổi mày nữa rồi, đành phải đem mày đi mần thịt thôi, nào, tới đây chị chụp cho một kiểu ảnh cuối để bàn thờ nào. "
Ngô Văn mở tới bức ảnh đính kèm ra, bên trong là hình một chú rùa nhỏ. Chú rùa trong hình đang ngẩng đầu ngước nhìn thẳng vào màn hình với khuôn mặt rất đáng thương.
Bố láo, cái cô nàng đầu óc rắn rết này thật sự muốn ăn thịt con rùa kia ư! Chú rùa nhỏ dễ thương là vậy mà cô ta cũng dám xuống tay được à !
Ngô Văn cũng không hiểu bản thân tại sao lại lo lắng như vậy, lại nói đây là việc riêng của người khác cũng chẳng đến lượt anh quản nhé. Nhưng mà không phải hôm nay anh vừa mới mua tặng cô ta một thùng thịt tôm sao? Kết quả là cô nàng vừa quay đi đã muốn làm thịt con rùa đáng thương này rồi. Nếu chỉ vì cô ta đố kỵ với thùng thịt tôm kia mà làm thịt con rùa này thì không phải anh chính là kẻ tiếp tay sát hại một sinh mệnh nhỏ bé nào đó đấy ư?
Cuối cùng, Ngô Văn vội vàng gọi điện cho Tiểu Du Thái.
Tiểu Du Thái đêm hôm nhận được điện thoại từ nam thần thì tâm tình vô cùng hạnh phúc:
- Tổng giám đốc Ngô, ngài tìm tôi có việc gì à?
Ngô Văn không nhịn được, quát lên :
- Tiếu Thải Vy, con rùa của cô đáng yêu như vậy mà cô nhẫn tâm ăn nó được à?
Tiểu Du Thái ở đầu bên kia trầm mặc không nói gì.
Ngô Văn lại nói:
- Cô ganh tị với nó chỉ vì một thùng thịt tôm thôi sao? Tôi hôm nay không phải vừa mua một thùng cho cô sao? Nếu không để tôi mua cho cô thêm thùng nữa nhé. Cô cũng thật là."
- Không phải đâu tổng giám đốc Ngô......"
- Không phải cái gì? Chẳng lẽ cô đã ăn con rùa đáng thương đấy rồi hả?
- Không phải, tổng giám đốc Ngô à, ngài bị ngốc à? Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, ngài sao lại tin là thật thế? - Tiểu Du Thái cảm thấy cực kỳ cực kỳ không thể nào tưởng tượng nổi.
Ngô Văn phát hiện hình như đầu óc anh thật sự bị đông đặc rồi. Làm sao anh lại có thể đi tin cái loại chuyện ngớ ngẩn này chứ?
Thật là, nhất định là do cô nàng thần kinh Tiêu Thải Vy lây nhiễm, dù sao thì mỗi ngày đều cứ phải đối mặt với cô nàng đầu óc rắn rết này, nên suy nghĩ chuẩn xác dần dần bị lệch lạc ra khỏi phương thức thông thường, mà cứ lồng lộn hướng theo cái kiểu kỳ quái điên rồ.
Cái lí do này giúp Ngô Văn cứu lại được một chút thể diện, anh ra lệnh ép buộc Tiểu Du Thái phải quên ngay chuyện này, sau đó lập tức cúp máy.
Đến trưa hôm sau, Tiểu Du Thái định mời Đồng Lập Đông đi ăn một bữa cơm cảm ơn. Nhân viên văn phòng bọn họ ăn cơm trưa đều rất đơn giản, công ty nằm ở vị trí trung tâm thành phố, gần đó có có một quảng trường bán đồ ăn cực lớn, rất nhiều người đi làm gần đó đều thích ra đây ăn cơm, giá cả cũng rẻ, một phần cơm chỉ tầm hai ba mươi đồng. Nếu như ăn uống đơn giản hơn, thì chỉ có mười mấy đồng là đủ. Các đồng nghiệp mời nhau ăn cơm cũng thường là đi nơi này.
Nhưng mà, lúc Tiểu Du Thái hỏi Đồng Lập Đông muốn ăn gì, anh lại nói muốn đi nhà hàng Thái Lan. Cái thể loại nhà hàng Thái này á, là kiểu đồ ăn Đông Nam Á, đặt chỗ cũng tương đối cao, giá đồ ăn cũng đắt hơn bình thường. Tiểu Du Thái tuy trong lòng đau đớn, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau đó Đồng Lập Đông lại nói với cô, anh vẫn còn thẻ giảm giá ở quán ăn đó, sắp hết hạn rồi, không dùng cũng lãng phí.
À hóa ra là như thế, Tiểu Du Thái trong lòng thầm nghĩ, anh chàng Đồng Lập Đông này có vẻ cũng khá tốt bụng.
Hai người vừa ngồi vào quán ăn, đã nhìn thấy Ngô Văn từ xa đi đến. Bọn họ tỏ ra ngạc nhiên, chào hỏi tổng giám đốc đại nhân một chút, lại khách sáo một chút, không ngờ Ngô Văn rất vô cùng khách sáo, khách sáo đến mức ngồi xuống bên cạnh Tiểu Du Thái.
Tiểu Du Thái.... ...
Đồng Lập Đông cũng hơi sững sờ, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, cười nói với nhân viên phục vụ đem lên thêm một phần bát đũa. Tiểu Du Thái cảm thấy tổng giám đốc Ngô này từ tối hôm qua đến bây giờ biểu hiện cứ là lạ thế nào ấy, không hiểu vị đại gia này lại phát bệnh gì nữa đây. Cô đành dịch người né sang bên cạnh.
Ngô Văn hỏi cô:
- Mời khách à?
- Vâng. - Tiểu Du Thái gật đầu, thực sự còn có chút ngại, Đổng Lập Đông có rất nhiều thẻ giảm giá, tính ra thì một bữa ăn này, tiền cô phải trả so ra với ăn bên ngoài quảng trường không khác gì nhau.
- Hiếm thấy cô như vậy đấy. - Ngô Văn nói xong thì ngồi lì ra, không hề có ý định rời đi.
Tiểu Du Thái đành bó tay nhìn anh, ông anh này không phải là đòi ăn chực đây sao?
Này này này, anh là boss đấy, có thể giữ hình tượng một chút thôi có được không?
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang thực đơn ra, Ngô Văn mặt dày nhận lấy, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, tự chọn cho mình hai suất ăn, rồi đưa thực đơn lại cho Tiểu Du Thái.
Tiểu Du Thái chọn món xong, lại đưa cho Đồng Lập Đông.
Ngô Văn lúc này mới thèm liếc nhìn đến Đồng Lập Đông, đây là một anh chàng trẻ tuổi, còn chưa đến 30, con người cũng thư sinh nho nhã, da dẻ trắng nõn, mũi diều hâu, trên mặt có đeo đôi kính không viền, miệng khẽ nhếch lên lộ ra đôi chút ý cười như đã được định dạng sẵn bộ , ai nhìn vào là thấy ngay cái nụ cười đối phó này.
Mà cái con người này, thoạt vào thì có vẻ hòa nhã vô hại, nhưng trực giác của Ngô Văn lại nói cho anh biết, tên này chẳng phải là dạng tốt lành gì đâu ( ghen thì nói thẳng ra, ông lắm chuyện :sofunny: )
Cái loại trực giác đồ chơicnày có lúc đúng lúc sai, nhưng tạm thời cứ tin tưởng nó một lần này đi.
Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện. Cũng vì có Boss ngồi lù lù bên cạnh, không thể nói xấu mấy chuyện về công ty, Tiểu Du Thái cũng chỉ có thể nói vài câu chuyện linh tinh với Đồng Lập Đông, đại loại như tốt nghiệp trường nào, nhà ở đâu, thích làm gì, đã có bạn gái hay chưa... vv..
Ngô Văn chợt dừng đũa, cười như không cười mà nhìn Tiểu Du Thái, cười nói:
- Cô đang đi coi mắt đấy hả?
- Khụ khụ khụ. - Đồng Lập Đông thoáng giật mình , hoang mang cầm giấy ăn lên che miệng.
Tiểu Du Thái nhìn Đồng Lập Đông, lại quay qua nhìn Ngô Văn. Cô ngồi thẳng người, đầu hướng ra phía anh, vốn dĩ cô định kề sát tai anh nói chuyện, nhưng do cô quá thấp, anh lại quá cao lớn, thế nên với không tới.....
Cũng may, Ngô Văn rất phối hợp mà chủ động giơ tai ra.
Tiểu Du Thái thấp giọng hỏi :
- Ngô tổng, có phải anh đến tháng rồi không?"
Ngô văn không thèm đáp lời, lập tức quay đầu hướng nhân viên phục vụ nói:
- Lấy cho tôi chai rượu đắt nhất của nhà hàng ra đây.
Tiểu Du Thái - choáng.
Nói chung thì, lúc này cả người Tiểu Du Thái chỉ là đau khổ, Ngô Văn toàn thân là sát khí bức người.
Bây giờ thì túi tiền của Tiểu Du Thái chỉ còn lại một đống oan hồn, cô ngoài cách ngồi ở một bên đau đớn nghiến răng, cũng chả thể làm gì được Ngô Văn. Đau đớn hơn nữa là, loại rượu đắt nhất của nhà hàng này không ngờ lại là quốc sản : rượu mao đài .
Giờ là ban trưa, Ngô Văn cũng không thể uống nhiều rượu, nên chai rượu mao đài kia vẫn còn thừa hơn một nửa, Tiểu Du Thái trong lòng đau đớn, lúc đi tính tiền, nhất định phải ôm chai rượu kia về.
Về đến công ty, Tiểu Du Thái trong lòng nghĩ, Ngô Văn đã ăn chực cô bữa cơm rồi, cô có đi ké thang máy của anh cũng không coi là gì, cuối cùng đường hoàng cùng anh bước vào thang máy.
Ngô Văn nhìn thấy cô vẫn cứ ôm chai rượu mao đài trong lòng, lại hỏi:
- Cô thích uống rượu à?
Tiểu Du Thái lắc đầu:
- Thế cô ôm nó về làm gì? Định mang về tưới cây à?"
- Mang về cho bố tôi uống.
Ngô Văn vừa nghe vậy, bàn tay liền hướng về cái chai trong lòng cô định cướp lấy.
- Cho tôi đi.
- Không cho. - Tiểu Du Thái từ chối.
Ngô Văn :
- Cô không thể cho bố cô được.
Tiểu Du Thái :
- Vì sao không thể?"
Vì sao à? Quan hệ của bố con cô ấy, cũng không thể chắc chắn là anh sẽ không gặp bên ngoài. Trước mặt bố của cái cây cải dầu này, anh dù gì cũng là hậu bối, mà đồ dùng thừa của hậu bối lại mang về cho tiền bối, thật đúng là không thích hợp.
Vậy nên anh bắt đầu quay qua kịch liệt tranh cướp lại chai mao đài trân quý của Tiểu Du Thái. Sức lực của Tiểu Du Thái so với anh đúng là không đáng nhắc đến, anh liền nhanh chóng cướp được chai rượu về tay.
Tiểu Du Thái tức sùi bọt mép, mắt lườm anh chòng chọc, ánh mắt cô dường như đang muốn ăn thịt người.
Ngô Văn lại thấy buồn cười, đưa hai tay lên xoa xoa đầu cô, làm cả mái tóc mềm mượt của cô rối tinh cả lên.
- Ngoan, lát nữa tôi tặng cho bố cô cả một thùng mao đài luôn.
Tiểu Du Thái đập tay anh ra khỏi đầu cô, hậm hực nói:
- Lát nữa là bao giờ?
- Trong hôm nay.
Cô gân cổ gào lên:
- Đồ lừa đảo.
- Không hề nhé! - Ngô Văn rất nhẫn nại an ủi cô.
- Nhà tôi có nhiều lắm, lát nữa tôi kêu trợ lý Thang đi lấy một thùng.
- Thật hả? Mà anh đừng có mà lấy rượu giả ra lừa tôi đấy, bố tôi uống vào là biết ngay!
- Tôi đường đường là tổng giám đốc một công ty, tôi lại thèm đi dùng rượu giả à?
- Anh đường đường là tổng giám đốc một công ty, lại còn đi ăn chực cơm của nhân viên đây thôi.
- Tôi ăn chực cơm của cô đấy, thì sao? Tôi là ông chủ của cô, được tôi ăn chực cơm cô phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Quá vô lại rồi, mắt cô đúng là bị mù rồi nên mới đi thích loại người như anh ta, Tiểu Du Thái chỉ muốn tự móc hai mắt mình ra.
Ngô Văn ôm chiến lợi phẩm của mình về văn phòng, lập tức phân phó trợ lí Thang về nhà anh lấy một thùng rượu mao đài, sau đó anh gửi một tin nhắn cho Tiểu Du Thái.
"Hết giờ làm việc thì lên văn phòng tôi. "
Tiểu Du Thái bắt chước Ngô Văn, chỉ gửi lại cho anh một dấu "?" - cực kỳ, cực kỳ lạnh lùng.
Sau đó, Ngô văn cũng không thèm trả lời cô.....
Thôi được rồi, cái kiểu " lạnh lùng" này không phải dựa vào khí chất con người mà là ở địa vị của anh ta. Phải là một người có địa vị cao mới được phép tỏ ra lạnh lùng nhé . Đến lúc tan làm, cơn giận của Tiểu Du Thái đã sớm biến đâu mất tiêu, đối với Ngô Văn, cô lại trở lại bộ dạng " làm sao để quyến rũ anh, sàm sỡ anh, vùi dập anh ....."
Cô ngoan ngoãn gõ cửa văn phòng Ngô Văn, sau đó mở cửa, ngó đầu vào.
- Tổng giám đốc Ngô.
Ngô Văn đang ngồi phía sau bàn liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước cửa đang lấp ló cái đầu nho nhỏ của cô. Động tác vò đầu cô thực sự dễ gây nghiện, giờ anh chỉ muốn đi qua trực tiếp xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn kia thôi.
Ngô Văn tạm dừng công việc, lấy chìa khoá xe ra.
- Đi thôi.
Anh đi ra đến cửa, Tiểu Du Thái thẳng người ngẩng đầu nhìn anh:
- Tổng giám đốc Ngô, ngài tìm tôi có việc gì không?
- Quên rồi hả? Vậy thì thôi, coi như tôi chưa nói gì hết.
- Không không không, Tiểu Du Thái nịnh nọt cười, hai tay kéo góc áo anh.
Ngô Văn liếc mắt, ánh mắt dừng trên đôi tay của cô đang đặt trên góc áo anh.
Tiểu Du Thái vội vàng thả tay ra:
- Tổng giám đốc Ngô, đồ anh giấu ở chỗ nào rồi? - Cô vừa nói vừa hướng về phía trong văn phòng xăm soi.
- Đừng tìm nữa, cô nghĩ tôi lại ngốc giống cô sao? ..... tôi để ở trên xe chứ không ngu mà mang lên đâu.
Anh đi ra ngoài cửa, tay xoay xoay chìa khoá bước vào thang máy.
Tiểu Du Thái chạy lon ton phía sau lưng anh, sung sướng hỏi :
- Ngài muốn đưa tôi về nhà à?
- Cô nói thử xem?
Tiểu Du Thái đột nhiên đứng im tại chỗ, thấp giọng gọi anh một tiếng:
- Tổng giám đốc Ngô.
Ngô Văn quay người, đứng lại nhìn cô:
- Sao thế?
Tiểu Du Thái lấy hết dũng khí hỏi anh:
- Tổng giám đốc Ngô, có phải anh thích tôi rồi không?"
- Tôi?? Thích cô??? - Ngô Văn có cảm giác anh vừa mới nghe xong một câu chuyện cười, anh nhìn Tiểu Du Thái một lượt từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên, xoa cằm nói: - Dựa vào nhan sắc của cô, muốn thu hút tôi thì cô còn phải mọc thêm đôi cánh sau lưng đã nhé.
Quá đau rồi, không thể nể nang cô một chút được à? Tiểu Du Thái hơi đau lòng, hếch mặt qua nói:
- Đủ rồi, nhan sắc của anh cũng chỉ thuộc dạng bình thường thôi mà, dù sao thì tôi cũng không thích.
Ngô Văn đột nhiên bước một bước dài, đi về phía cô, anh dừng lại trước mặtcoo , cả đầu anh dí sát vào mặt cô.
Khoảng cách của hai người hơi gần, hơi hơi nguy hiểm, Tiểu Du Thái không tự chủ mà lùi một bước, anh lập tức lại tiến lên một bước, cô lại lùi bước nữa, anh lại tiến lên, hai người cứ người tiến ta lùi vài chục bước, cuối cùng Tiểu Du Thái bị dồn vào góc tường, hết đường lùi.
Ngô Văn tì một tay lên tường, cúi đầu nhìn chòng chọc vào cô. Ở khoảng cách quá gần, anh gần như đem cả người cô bao lấy, như một đám mây bao bọc cả người cô. Cơ thể anh to cao, chứa đầy cảm giác áp bức, làm cô cả người lo lắng, tim đập loạn nhịp.
Cả người cô cứng ngắc, lưng cô dán sát lên tường, hận không thể biến thành một tờ giấy, cô cúi thấp đầu không dám nhìn anh.
Ngô Văn nhấc tay kia lên, cầm cằm cô, kéo mặt cô lên nhìn thẳng vào anh.
Tiểu Du Thái từ khoảng cách gần nhìn thấy khuôn mặt anh với ngũ quan đầy nam tính, đôi mắt sâu thăm thẳm, trong đôi mắt ấy giờ đây còn đang phản chiếu hình bóng của cô.
Khoảng cách hai người tuy thật ca, nhưng cũng lại thật gần. Xa đến nỗi cô căn bản không đủ tư cách túm vạt áo của anh, nhưng lại gần đến nỗi cô có thể đếm rõ được từng sợi lông mi của anh. Cô hoảng hốt , không biết đâu là thật, đâu là giả nữa.
Ngô Văn nhìn lướt qua cả khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại trên môi cô, anh đột nhiên cúi thấp xuống.
Tiểu Du Thái cảm thấy trái tim mình như đang bay bổng, anh ấy muốn hôn mình, anh ấy muốn hôn mình, anh ấy muốn hôn mình......
Đôi môi Ngô Văn chợt dừng giữa đường, mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng hỏi:
- Cô nói xem, tôi có đẹp trai không?
Tiểu Du Thái gần như không cần suy nghĩ, buột miệng nói :
- Đẹp trai.
Anh cười rộ lên, giọng nói của anh nồng đậm như vị rượu, lại mang theo một chút gì đó xuân phong đắc ý, nựng nựng mặt cô:
- Dám đấu với tôi à? ha ha