Kiều Phong hỏi Ngô Văn cần đưa cho anh thứ gì, Ngô Văn bèn chìa ra đôi vé vào cửa liveshow của một ngôi sao ca nhạc gạo cội đã đến tuổi trung niên, cái này anh
vừa thuận tay vớ được trong xe.
Kiều Phong thấy không thể nói nên lời:
- Liveshow này từ tháng trước, hơn nữa vé này cũng đã được xé cuống rồi.
- Ngượng quá, anh quên mất. – Ngô Văn vừa nói, mặt không đổi sắc tim không đập
nhanh lấy lại cái vé, cười híp mắt chào tạm biệt hai người đẹp, xoay
người nghênh ngang đi mất.
Con người này diễn trò mà không thèm
để ý, đến kẻ ngu si cũng có thể dễ dàng nhận ra anh ta chẳng cần đưa thứ gì hết. Lam Sam và Tiểu Du Thái liếc mắt trao đổi, cảm thấy họ đều sáng tỏ huyền cơ trong đó: vô cùng hiển nhiên là Ngô Văn đang lo sợ Kiều
Phong ngoại tình với một cô gái khác nên mới đến đây điều tra chút chút
nhé….
Mượn cớ Ngô Văn vừa đi, Lam Sam lôi Tiểu Du Thái vào toilet, bây giờ lòng cô đang canh cánh nghi ngờ, đầu tiên là…
- Tiểu Du Thái, vừa rồi cậu bị làm sao vậy, chả nói chả rằng gì hết?
Tiểu Du Thái lại hỏi cô:
- Lam Sam, cậu thật sự không biết người vừa gặp là ai à?
- Biết mà, không phải là cái người ấy ấy.. của Kiều Phong à….
- Tớ không nói đến chuyện này. – Tiểu DU Thái liên tục xua tay. – Anh ấy là Ngô Văn.
Lam Sam thật không thể hiểu nổi:
- Tiểu Du Thái, cậu nghe mình nói, có phải đầu óc cậu bôi nhiều dầu trơn quá
không đấy? Anh ta là khách hàng của tớ chẳng lẽ tớ lại không biết tên
anh ấy à?
- Anh ta là đại Boss của Tập đoàn Văn Phong , Ngô Văn.
Lam Sam ngây người mất 3 giây, sau đó cô chợt nói:
- Anh ấy chính là mối tình đầu của cậu!
Tiểu Du Thái đỡ gáy thở dài:
- Xin nhân huynh chú trọng vào trọng điểm nhé, đừng nghe những tin đồn bát quái bên ngoài.
Lam Sam nhìn cô đồng tình:
- Mối tình đầu của cậu căn bản là không nhận ra cậu đúng không? Hình như
không phải, tớ nghĩ cho đến năm 16 tuổi chắc cậu vẫn còn chưa dậy thì
đâu.
Tiểu Du Thái cúi đầu chỉ đối thủ:
- Anh ấy căn bản không biết tớ. – Vừa rồi chỉ là khoác lác, ai ngờ vừa nói đến người ta, nghiền ta đã liền xuất hiện.
Lam Sam càng buồn bực:
- Thật kỳ lạ, vậy sao ban đầu cậu lại yêu thế?
- Chỉ là…. Người đầu tiên mình thích thôi mà…
Lam Sam đen mặt:
- Như vậy mà được à? Vậy mối tình đầu của tớ còn là Lưu Đức Hoa đấy.
Dù sao “ Mối tình đầu” hẳn phải phát sinh từ tuổi dậy thì nhỉ? Khi đó hẳn
Ngô Văn vẫn chưa gây dựng sự nghiệp , vậy sao Tiểu Du Thái lại biết anh
ta? Cô và Tiểu Du Thái chơi với nhau từ hồi mới vào đại học nhưng từ hồi đó đến giờ chưa bao giờ nghe thấy nha đầu đó nhắc đến việc này.
Thật là, không nói thì thôi, hôm nay Tiểu Du Thái bị dọa đến độ nói lắp, Lam Sam cũng không ép cô, hai cô ra khỏi toilet đi tìm Kiều Phong.
Lam Sam hơi lo lắng cho trạng thái tinh thần của Tiểu Du Thái, dù sao đây
cũng là mối tình đầu của cô nàng, là những hồi ức thanh xuân xanh mơn
mởn vô cùng đẹp đẽ, bây giờ lại phát hiện người ấy hoàn toàn thay đổi,
hơn nữa các cô còn cùng bạn trai của anh ta đi mua sắm…. Ôi nghĩ lại
cũng thật đau trứng nha!
Thật ra Tiểu Du Thái suy nghĩ lại cực kỳ thoáng. Khi vừa nhìn thấy Ngô Văn cô rất hồi hộp, phần lớn là vì anh là sếp tổng , nếu như cuộc mua bán thành công anh sẽ là đại Boss của cô.
Từ trước đến nay cô thường hay quẫn bách, thấy sếp tổng mà không hoảng
hốt mới gọi là không bình thường. Còn về phần đại lão nhân gia người ta
thích ai, trái lại không hề quan trọng nhé, dù sao thì anh ta cũng sẽ
chẳng thích cô đâu.
Lam Sam thấy Tiểu Du Thái vẫn rất bình tĩnh
mà gọi Kiều Phong là “đại thần” , không hề tỏ ra nghẹn ngùng, cô cũng
yên lòng hơn. Thế mới nói, thiếu thông minh cũng có cái hay của thiếu
thông minh…
Hai cô gái rốt cuộc vẫn chưa thể nhớ ra mục đích chính của chuyến đi này – họ đến mua âu phục cho Kiều Phong.
Phương thức mua quần áo của Kiều Phong có thể nói là đơn giản đến mức thô bạo. Đầu tiên, anh sẽ tìm đến người bán hàng hỏi mua, sau đó dựa theo tư vấn của họ, cuối cùng là tính tiền ra về.
Lam Sam quả thật không thể tin được một người bình thường thoạt nhìn ăn mặc không đến nỗi tệ như
anh lại có thể làm ra những chuyện như vậy.
Tiểu Du Thái hỏi Lam Sam:
- Chị gái, đây là người mà cậu từng nói là “gu thẩm mĩ cũng không tồi” ?
- Khụ. – Lam Sam hơi ngượng – Ít ra người bán hàng có gu thẩm mĩ không tồi.
Tiểu Du Thái nhếch miệng:
- Nhảm nhí, xấu đẹp cũng là phạm trù triết học nhé.
Bởi vì … lần này dẫn theo hai cố vấn cho nên Kiều Phong bước ra khỏi phòng thử đều đến trước mặt Lam Sam và Tiểu Du Thái để hỏi ý kiến.
Áo sơ mi trắng , cà vạt màu xanh lam cùng với bộ vest ngời ngời khí thế.
Lam Sam xoa cằm:
- Tạm được, nhưng anh phối hợp giữa áo trong và áo khoác ngoài không theo quy củ gì hết nên chẳng hợp nhau, đổi lại đi.
Người bán hàng đang giúp Kiều Phong tư vấn và một anh chàng khá đẹp trai,
chắc mới khoảng đôi mươi, nghe thấy Lam Sam nói vậy bèn cười nịnh bợ cô:
- Người đẹp này thật tinh mắt.
Kiều Phong nghe lời họ, tự chọn một chiếc áo đen trơn để đổi lại.
Lúc này tuy trông cũng không tệ, nhưng Lam Sam vẫn chưa thỏa mãn, cô cảm
thấy thật lãng ví vóc dáng và khí chất của anh. Cô lấy một bộ vest đưa
cho anh:
- Thay cái này đi, cho cùng kiểu với cà vạt.
Kiều Phong ngoan ngoãn nghe theo, cầm bộ vest đi vào phòng thay đồ.
Cậu chàng bán hàng giơ ngón tay cái về hướng Lam Sam:
- Chị gái, chị thật trâu bò, có thể dạy dỗ bạn trai nghe lời đến thế.
Lam Sam xùy một tiếng:
- Mắt mũi anh để đâu thế, anh ta không phải là bạn trai tôi.
- Vậy chị đã có bạn trai chưa?
Tiểu Du Thái nghe vậy, cười như không cười nhìn anh ta:
- Anh bạn đẹp trai ơi, nghĩ gì thế?
Người bán hàng cười hì hì. Lúc này Kiều Phong vừa từ phòng thay đồ bước tới.
Tiểu Du Thái đứng gần, thấy trước, che miệng khẽ hô:
- Oa, thật đẹp trai!
Lam Sam nghe thấy nhìn lại cũng hơi ngẩn người kinh diễm. Vẫn chiếc áo sơ
mi trắng làm tôn lên khí chất sạch sẽ của anh, cùng chiếc quần âu kết
hợp rất hiệu quả với thắt lưng, bộ quần áo này khiến anh trông như người mẫu. Nhưng mà, hình như còn thiếu thiếu một cái gì đó… Cô tiện tay lấy
một cái nơ, tới đeo giúp anh.
Cô đột nhiên tới gần khiến Kiều
Phong trở tay không kịp, không biết nên nhìn vào đâu. Mắt anh đảo tới
đảo lui, cuối cùng quay trở lại trên khuôn mặt Lam Sam.
Hiện Lam Sam rất nghiêm túc, thắt xong còn nhẹ nhàng vỗ vai anh:
- Đẹp lắm, soi gương đi.
- Hả? Ừ.
Chiếc nơ vừa mới thắt khiến anh trở nên phong độ và đĩnh đạc hơn, lại không
mang lại cảm giác câu nệ giống như cà vạt. Tiểu Du Thái và người bán
hàng đều gật đầu cảm thấy không tồi.
Nhận thức thẩm mỹ của Kiều
Phong cũng không được nhạy cảm cho lắm, nhưng anh vẫn có thể lựa chọn
qua thái độ của người khác. Anh vốn không phải người cố chấp nên tình
nguyện nghe theo góp ý của mọi người.
Lam Sam nhìn chiếc áo sơ mi trắng của Kiều Phong, bỗng nói:
- Sao lúc nào anh cũng mặc áo sơ mi trắng thế, sao không thử màu đen xem.
- Tôi chưa từng mặc.
- Thử một lần đi. – Lam Sam không nói nhiều, đưa ngay cho anh một chiếc áo sơ mi đen. – Còn cái áo khoác này nữa, đừng mặc mãi áo cài khuya nữa, mặc
thử áo chui đầu chỉ cài hai nút đầu tiên xem.
Kiều Phong không
thích mặc áo màu đen, nhưng trong chuyện này anh lại tương đối bị động,
Lam Sam bắt anh thử, anh liền ngoan ngoãn đi thử. Người bán hàng đứng
bên cạnh ra sức giật dây Lam Sam:
- Chị gái, ngoan như tiểu bạch thỏ thế sao chị còn không mau tóm lấy anh ta đi?
Tiểu bạch thỏ…
Lam Sam 囧囧thần người tưởng tượng hình ảnh Kiều Phong đeo tai thỏ…. Mẹ nó chứ, không được nghĩ nữa!
Kiều Phong một lần nữa bước ra khỏi phòng thử đồ, thay đổi thành một người
hoàn toàn khác. Vẫn là gương mặt đó, nhưng khí chất đã hoàn toàn thay
đổi. Khi anh mặc áo sơ mi trắng tạo nên một cảm giác thật trong sáng
ngây thơ, giống như sinh viên chưa ra trường. Hiện tại anh thay chiếc áo đen cùng với chiếc quần âu được may rất khóe khiến mọi ưu điểm của anh
đều được phô bày. Chiếc áo hở cổ một cách tự nhiên phóng khoáng, thân áo hơi ôm vừa chuẩn vô cùng phù hợp với khuôn mặt nghìn năm không đổi của
anh, anh bước ra lạnh lùng như một cơn gió , quả thật độ đẹp trai đã đạt đến một cảnh giới mới.
Đến tận bây giờ Lam Sam không thể không
thừa nhận tên tiểu mặt dưa nay khí chất rất mạnh mẽ nhé, bạn đưa anh ta
một đôi tai thỏ anh ta sẽ biến thành một tiểu bạch thỏ cho bạn xem, bạn
đưa anh ta một bộ lông sói, anh ta sẽ nhanh chóng hóa thân thành một con sói….
Tiểu Du Thái che ngực:
- Không được không được, đẹp trai đến mức khiến lòng tôi bấn loạn rồi.
Anh chàng bán quần áo còn khoa trương hơn:
- Thưa quý khách xin ngài đừng đến đây, đừng đến gần nhé… tôi sợ sẽ không kìm chế được!
Lam Sam:
- ….
Cô vô lực quay mặt lại, chỉ vào Kiều Phong rồi nói với người bán hàng:
- Một bộ đầy đủ, thêm cái nơ kia nữa, lấy toàn bộ.
Kiều Phong nói:
- Tôi muốn đeo cà vạt. – Anh cảm thấy không đeo cà vạt hình như hơi thiếu nghiêm túc.
Lam Sam cười nhạt:
- Muốn đeo cà vạt, trừ phi bước qua xác tôi.
Kiều Phong nghe đến đây lông mày duỗi thẳng luôn, còn về phần vì sao…
Trước sự kiên trì của Lam Sam cuối cùng Kiều Phong đành không chọn cà vạt
nữa. Họ cứ vậy ra về, đúng lúc đó Lam Sam đột nhiên nghĩ ra một chuyện:
- Kiều Phong, Schorodinger làm hỏng mấy bộ âu phục không quá đắt chứ?
Kiều Phong lắc đầu:
- Không.
- May là không . – Lam Sam thấy hơi may mắn. – Bằng không một bộ móng đó gãi
mất cả tháng lương của tôi rồi. – Sao mà chịu nổi chứ.
- Bộ đồ đó của Brioni. – Kiều Phong bổ sung.
Tiểu Du Thái đang rất vui vẻ uống li nước hoa quả của mình, nghe thấy câu này thiếu chút nữa sặc chết.
- Hàng thủ công. – Anh lại bổ sung.
Âu phục Brioni thủ công một bộ rẻ nhất cũng phải 8 vạn nhé? Lam Sam cảm
thấy tinh thần cô rơi vào trạng thái hoảng loạn, cô gật đầu như một
người mộng du:
- Tốt lắm, một bộ quần áo cào mất ba tháng tiền lương của tôi.
Về nhà nhất định phải bóp chết bóp chết bóp chết bóp chết bóp chết bóp chết cái đồ kia….