Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 71: Chương 71




CHƯƠNG 71 PN2

Vương gia bị bỏ mặc.

Lăng Ngạo lên xe ngựa, Linh Nhi cũng lên theo, vẻ mặt sùng bái nhìn y. Linh Nhi ở nơi này dù sao cũng đã nhiều năm, cũng có mắt đánh giá, lần này biết ai mới là người chân chính có bản lĩnh.

Hiên Viên Cẩm cũng lên xe ngựa, Lăng Ngạo vẻ mặt sụ xuống, lập tức châm chích: “Cẩm vương gia, xe ngựa nhỏ bé của Tử Trúc, dung không nổi vương gia tôn đại thần, vương gia xin ra ngoài đi.” Lăng Ngạo chỉ thẳng, Hiên Viên Cẩm vừa mới bước chân lên đã ngừng lại. Mắt của Linh Nhi muốn trừng rớt cả ra, trời ạ! Vương gia mà cũng dám mệnh lệnh, chủ tử này có lai lịch thế nào?

“Dục Nhi, ngươi lên xe đi. Ở ngoài đó chỗ lớn, để vương gia ngồi!” Lăng Ngạo híp một mắt lạnh lùng liếc xéo Hiên Viên Cẩm, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ bỏ trốn cùng Tô Dục, dù sao mấy năm nay cũng để giành được không ít ngân lượng, đến đâu cũng không sợ chết đói.

“Dục Nhi, ngươi vào xe với Tử Trúc đi, ta đánh xe.” Đường đường vương gia a, thế nhưng lại làm phu xe, nhưng một chút cũng không ủy khuất. Linh Nhi không biết nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi trong xe do vương gia điều khiển.

Hiện tại sắc mặt của Lăng Ngạo thật sự không dễ nhìn chút nào, có thể dùng lạnh như băng sương để hình dung. Mẹ nó mẹ nó! Không ngờ lại dám đi kỹ viện sau lưng ta, vậy mà không cho lão tử đi, tự mình đi. Thật giỏi a!

“Ca ~” Tô Dục cũng không xác định được Lăng Ngạo rốt cuộc tức giận cỡ nào, hắn thử thăm dò y. Sắc mặt Lăng Ngạo đã không tốt, nghe Tô Dục gọi đến lần thứ N thì tức giận gầm lên: “Gọi hồn hả!”

Gầm xong rồi, lại cảm thấy không thể lấy Tô Dục ra làm ống trút giận, nên liền ủy khuất chu chu miệng: “Sau này chỉ có hai huynh đệ chúng ta nương tựa rồi, ngươi phải đối tốt với ta một chút.” Ủy khuất co vào trong lòng Tô Dục, nhưng câu nói này lại nghiến răng mà nói, rõ ràng là biểu tình nếu không cắn sạch đầu sỏ khiến y không vui thì thề không làm người. Hàm răng nhe ra như móng vuốt mèo, mắt thì xanh lên, còn giả làm tiểu miêu dương, thật là.

Linh nhi không ngẩng đầu, chỉ dùng khóe mắt liếc trộm, người này không phải là nhân vật bình thường, sau này hắn phải bám lấy, như vậy còn hữu dụng hơn bám lấy vương gia.

“Ta sẽ đối tốt với ngươi.” Tô Dục ôm Lăng Ngạo lên đùi, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cho Lăng Ngạo, giúp y thuận khí. Vừa rồi hắn đã thấy, y thở dốc mấy lần, thật sự là tức lắm.

“Ân, chỉ có ngươi là tốt nhất.” Lăng Ngạo ủy khuất lầm bầm.

Vương gia đánh xe ở bên ngoài tuy không thể đặc biệt nghe rõ, nhưng vẫn có thể nghe ngắt ngứ. Hắn nghe được rõ nhất là câu Lăng Ngạo nói y và Tô Dục nương tựa nhau mà sống, như vậy có nghĩa là, không cần hắn nữa?

Suốt đường thấp thỏm bất an, không dễ gì về tới nhà, quản gia vừa thấy vương gia đích thân đánh xe về, mặt liền xanh mét.

“Vương gia, sao ngài lại tự đánh xe về?”

Hiên Viên Cẩm ném roi vào tay quản gia, đi đỡ Lăng Ngạo: “Tử Trúc, chúng ta nói chuyện được không?”

Hắn nhất định phải giải thích rõ ràng, hắn không đi tới đó phiêu kỹ, chỉ tới uống hoa tửu, ngồi thẳng không hề nhìn nghiêng.

“Ta mệt rồi, ta phải nghỉ ngơi. Vương gia ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta nói chuyện.” Lăng Ngạo mang vẻ bị đả kích, mềm nhũn dựa trong ngực Tô Dục. “Dục Nhi, chúng ta về phòng đi.” Lăng Ngạo quay đầu nhìn Linh Nhi, “Làm phiền quản gia chăm sóc cho Linh Nhi, đây là người vương gia tặng cho Tử Trúc.”

Lăng Ngạo lười đến mức đi đường cũng không muốn, mặc ý Tô Dục ôm y về phòng. Hiên Viên Cẩm đi theo sau lưng, hiển nhiên không dự định để mâu thuẫn này kéo dài tới ngày mai, nhưng sự trầm mặc của Lăng Ngạo khiến Hiên Viên Cẩm không thể tìm vào cửa.

Cho đến khi Tô Dục ôm Lăng Ngạo lên lầu hai, khi sắp tới lầu ba, Hiên Viên Cẩm kéo Lăng Ngạo lại: “Tử Trúc, ta không hề làm bất cứ chuyện gì có lỗi với ngươi! Ngươi đừng tức giận, sau này ta đi đâu cũng đều nói với ngươi một tiếng được không?”

“Vương gia, ngài là vương gia cao cao tại thượng a, Tử Trúc là bình dân, nào dám tức giận với vương gia. Tử Trúc cho tới hiện tại đều ở trong vương phủ của ngài, dù sao bản thân cũng là nam nhân, sống cuộc sống dựa dẫm vào người khác, thật sự là cũng quá tệ hại.” Lăng Ngạo than ngắn thở dài được vài câu, mắt ai oán nhìn vào mặt Tô Dục. “Dục Nhi, chúng ta cũng đã đến lúc nên có nhà của mình rồi. Niên kỷ lớn rồi, không được người ta thương nữa.”

Tô Dục cái gì cũng đều theo y, gật đầu, trầm nặng ân một tiếng, rồi ôm y lên lầu.

“Tử Trúc, ngươi biết rõ ta không có ý này. Nhà này không phải là của ba chúng ta sao, từ lúc nào lại phân riêng biệt rồi?” Hiên Viên Cẩm gấp lên, hắn không sợ gì khác, chỉ sợ nam nhân này cuối cùng lại giày vò bản thân để trừng phạt hắn.

“Vương gia, mấy năm nay Tử Trúc đích thật cũng có chút đắc ý quên mình rồi. Quên đi, con người luôn có thời kỳ tốt nhất, thời kỳ tốt nhất của Tử Trúc đã qua rồi, hiện tại không còn tươi mới nữa, vương gia có thể không cần quan tâm suy nghĩ của Tử Trúc, cũng không cần lại nghe lời nói của Tử Trúc nữa, trước đây nói những điều đó vương gia cũng toàn bộ không cần đặt trong lòng nữa.” Lăng Ngạo co trong lòng Tô Dục tố khổ với Hiên Viên Cẩm, đồng thời còn chế giễu bản thân.

Người a, thật là kỳ quái. Giày vò người khác không nói, mẹ nó lại làm cả bản thân khó chịu luôn.

“Tử Trúc, trước giờ ta chưa từng quên lời thề của chúng ta, ta cũng không hề cảm thấy ngươi không tốt. Ta đi đến đó là do được mời, ta cũng không gọi ai bồi, lúc đó không phải ngươi cũng thấy rồi sao?” Hiên Viên Cẩm vội giải thích.

“Tử Trúc thấy, Bùi Nhị gia đó vì lấy lòng vương gia, ngay cả khách của người khác điểm mà cũng giành, còn giành lý lẽ đương nhiên như thế, vương gia, ta nhắc nhở ngài một câu, ra uy hoành hành như thế không phải chuyện tốt, phải biết nghĩ cho mình,” Lăng Ngạo nói xong gầm lên với Tô Dục: “Tên ngốc, ta buồn ngủ rồi, còn không lên lầu?”

Tô Dục ôm y bước lên lầu, Hiên Viên Cẩm mặt dày đi theo. Lăng Ngạo co trong lòng Tô Dục không thèm để ý tới hắn nữa, hừ, cho ngươi không coi trọng lão tử, lão tử không phát uy, ngươi coi ta là mèo bệnh. Hừ!

Lăng Ngạo được Tô Dục đặt lên giường, Lăng Ngạo bài ra bộ dáng mê chết người, nằm nghiêng, một tay vuốt cằm, một tay lại gác lên hông, tơ xanh tản mác, và cả ánh mắt khiến người ta mê mẩn, Hiên Viên Cẩm nuốt nuốt nước miếng, bước tới, dừng lại cách Tô Dục một bước.

Gia hỏa này hoàn toàn không cố kỵ đúng sai, chỉ cần đề cập đến chuyện của bảo bối ca ca, toàn bộ đều lấy ca ca làm chủ, sủng ái Lăng Ngạo đến vô pháp vô thiên, tới mức không thể hình dung nữa. Cho nên, lúc này, hoàn toàn là hai đối một. Tô Dục có thể nói với hắn chuyện Lăng Ngạo rất tức giận, đã có thể biểu đạt sự thân thiết ở trình độ lớn nhất của hắn đối với người nhà.

Tuy nhỏ dãi với tư thế liêu nhân của Lăng Ngạo, nhưng lúc này không phải lúc thích hợp để suy nghĩ bậy bạ.

“Tên ngốc, ta mệt rồi, tắm rửa a.” Lăng Ngạo ngáp một cái, Tô Dục không động, ngược lại Hiên Viên Cẩm đi phân phó người chuẩn bị nước.

“Tử Trúc, ta không hề ra oai làm càn, Bùi Đại không phải từng cứu qua ‘A Phúc’ của ngươi sao, cho nên Bùi Nhị tới đòi nhân tình với ta. Vừa hay Bùi Nhị lại có chút hiểu biết về những con đường thổ phỉ hoành hành, nên ta muốn thông qua hắn dọ thám hang ổ của thổ phỉ, vì vậy mới đáp ứng lời mời của hắn.” Hiên Viên Cẩm vội giải thích.

“Dục Nhi, ta đói rồi.” Lăng Ngạo liếc mắt nhìn bánh kem trên bàn, Tô Dục vội lấy qua, đút y từng miếng, tên Hiên Viên Cẩm này biết hóa thân thành động vật họ khuyển, vẫy đuôi, rót trà mang tới.

Kỳ thật bản tính bị sủng thành hư của Lăng Ngạo không phải chỉ do mình Tô Dục tạo nên, Hiên Viên Cẩm cũng có không ít công lao. Cứ xem hiện tại hắn lắc đuôi vẻ mặt lấy lòng đi, không sủng người ta ra tật xấu này cũng lạ!

“Vương gia, ngài nên đi nghỉ ngơi đi, lời ngài nói ta đã nghe, cũng nhớ kỹ.” Lăng Ngạo ngáp một cái, sao nước còn chưa bừng lên, y buồn ngủ rồi. “Dục Nhi ta buồn ngủ rồi, lát nữa nước được đưa tới đừng quên tắm rửa cho ta.” Người ta trở người, ngủ trước, vấn đề sau đó toàn bộ giao cho nam nhân đứng cạnh giường cầm hộp bánh kia.

Hai nam nhân bên giường trừng mắt nhìn y suốt thời gian một nén nhang, xác định y đích thật đã ngủ, Tô Dục mới nhẹ nhàng kéo chăn, chỉ phủ đến thắt lưng y, Lăng Ngạo thích đắp chăn như thế, đặc biệt là trước khi chưa thoát y phục.

“Ngày mai lại nói với y đi, tối nay y không vui, uống hơi nhiều.” Tô Dục muốn khuyên Hiên Viên Cẩm đi.

“Các ngươi sao lại tới đó?” Vừa đi ra ngoài, vừa thấp giọng hỏi.

“Y cảm thấy nhàm chán, nói chưa từng đi, muốn mở rộng nhãn giới, ta đi cùng y.” Tô Dục đáp đơn giản, kỳ thật cho dù Lăng Ngạo đi một mình, nhiều lắm y cũng chỉ trêu ghẹo những nam hài đó một chút, tuyệt đối không làm ra chuyện gì quá phận, Lăng Ngạo là người rất có nguyên tắc.

“Ngươi nói xem, sao chuyện này lại trùng hợp như thế, ta thật sự không có làm gì.” Hiên Viên Cẩm quay lại nhìn Lăng Ngạo đã ngủ, thở dài rồi ra ngoài.

Tô Dục tắm rửa cho Lăng Ngạo, sau đó ôm y cùng ngủ. Ngủ đến nửa đêm, Lăng Ngạo cọ cọ một chút rồi ngồi dậy.

“Sao vậy?” Tô Dục rất cảnh giác, y vừa động hắn liền tỉnh.

“Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi khỏi nhà.” Lăng Ngạo không dây dưa, nói tóm gọn trong vòng chín chữ. Tô Dục rất ít khi hỏi y tại sao, lúc này cũng không hỏi, chỉ cần là quyết định của y, hắn biết y không rời khỏi hắn, hắn toàn bộ nghe Lăng Ngạo.

Bất kể là yêu cầu không hợp lý thế nào, hoặc tùy tiện thế nào. Chỉ cần Lăng Ngạo cao hứng là được, hắn không bận tâm là đúng hay sai. Sủng ái thành thế này, Lăng Ngạo nếu còn không trở nên tùy tiện, thì chính là kẻ ngốc trời sinh không biết tùy tiện và bá đạo.

“Được.” Động tác của Tô Dục rất nhẹ, họ ở lầu ba, Hiên Viên Cẩm ở lầu một, cách một tầng giữa, trên cơ bản nghe không được động tĩnh trong phòng này. Càng huống hồ, Tô Dục đặc biệt cẩn thận, động tác nhẹ không cho ai nghe thấy.

Ngân phiếu nhất định không ít, mấy năm nay y cũng mua nhiều gia sản, cho nên, cũng không phải không nhà để về. Lăng Ngạo nghĩ nghĩ, bảo Tô Dục về phòng mình lấy hộp gỗ y trân quý. Bên trong có đủ loại khế đất, còn có dao phẫu thuật.

Lục tìm tất cả những gì muốn mang theo, Lăng Ngạo cọ vào người Tô Dục: “Dục Nhi, ngươi có thể mang ta đi không?”

“Có thể.” Tô Dục chưa bao giờ cự tuyệt y, chưa từng.

Cho nên, Lăng Ngạo và Tô Dục bỏ nhà đi. Trong mắt Hiên Viên Cẩm là thiên địa sụp đổ, hai người này bỏ nhà ra đi, bỏ mặc hắn một mình.

Bảo bối nuôi mấy năm nay cuối cùng bị người ta dụ đi, không khác gì đào rỗng tâm can hắn, thiếu cái nào hắn cũng không sống nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.