Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 38: Chương 38: Cuối Cùng Trôi Qua Một Năm Thái Bình




CHƯƠNG 38: CUỐI CÙNG TRÔI QUA MỘT NĂM THÁI BÌNH

“Thù hận có thể gánh vác cả đời sao?” Lăng Ngạo ngáp một cái, những người này thù tới thù lui, hận tới hận lui, lãng phí thật nhiều thời gian cho việc này.

“Thù nhà nhất định phải báo.” Tô Dục nhìn Lăng Ngạo chăm chăm, mục quang rất sâu, giống như có gì muốn nói, nhưng lại bị nuốt về.

“Nghỉ ngơi đi, đã tới mùa đông rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị qua năm mới.” Năm ngoái trải qua cùng tên râu sơn dương, thật sự là thiếu vị. Năm nay bọn họ có thể trôi qua một năm mới náo nhiệt, đầy vị tết.

Tay Tô Dục cầm kiếm, nổi đầy gân xanh, hắn hận tam vương gia đã khiến gia đình vốn hạnh phúc của mình biến mất. Tất cả đều là sai lầm của tam vương gia!

“Đừng đi nữa, nếu ngươi đi, thì đừng trở về.” Lăng Ngạo cũng kỳ quái, hận nhiều năm như vậy, cứ chờ qua năm rồi đi báo thù không được sao?

Tô Dục cuối cùng cũng không đi, Lăng Ngạo kéo tay hắn ngồi xuống, sờ đầu hắn, nói như khi còn nhỏ bà nội cũng từng rờ đầu y dặn: “Ngoan, lát nữa làm đồ ngon cho ngươi.”

Lăng Ngạo không lừa hắn, quả thật đi làm cơm, thời tiết lạnh thế này, thích hợp để ăn lẩu. Y rửa rau, nâng con dê con mà Tô Dục mua về, cát lát từng miếng thịt đùi.

Kê một cái nồi trên đống lửa trong phòng, nấu thịt và rau, hai người uống chút rượu, ăn lẩu, cuộc sống thế này thật tự tại. Thù hận hiện tại cứ bỏ qua, trước mắt vui vẻ mới là quan trọng.

Biết trong lòng của nhóc con vẫn không vui, y ăn no thỏa mãn rồi u u mở miệng: “Qua năm mới, ta dẫn ngươi đi gặp hắn. Ngươi có bản lĩnh giết hắn thì giết, không bản lĩnh thì chỉ có thể nói ngươi học nghệ không tinh.’

“Được.” Tô Dục cũng không chút khách khí, sảng khoái đáp ứng.

Lăng Ngạo ăn no, liền bắt đầu nghĩ loạn. Nếu còn là trước kia, y ăn cơm xong, nếu không có gì làm, nhất định sẽ chạy xe đi hóng mát, thuận tiện làm quen thêm nhiều đồng loại, rồi 419 gì đó, nhưng hiện tại đi đâu bây giờ?

“Tô Dục, ngươi có từng đi kỹ viện chưa?” Lăng Ngạo bất ngờ hỏi một câu, còn là một câu sét đánh, khiến Tô Dục đỏ bừng mặt.

“Không, không có.” Ánh mắt Tô Dục lảng tránh, giống như đã làm chuyện gì đáng hổ thẹn.

“Nha, ta không quen thuộc kinh thành. Ngươi có biết chỗ nào chuyên môn hầu hạ nam nhân không?” Lăng Ngạo không còn ai thương lượng, chỉ có thể nói với Tô Dục.

“Không biết.” Tô Dục rầu rầu trả lời.

“Thật buồn bực a. Những hài tử xinh đẹp đều đi đâu hết rồi?” Lăng Ngạo hai mắt sáng rực, quả nhiên ăn no liền có ý nghĩ *** dục, y bắt đầu có suy tưởng.

Tô Dục vẫn đỏ mặt, cũng không có gì đáng nói với y nữa, không thèm khoát áo tránh gió, cầm kiếm đi thẳng ra ngoài.

Đã tối rồi, còn luyện kiếm cái gì a? Lăng Ngạo cảm thán, tư duy của cổ nhân và người hiện đại thật có khác biệt a.

Nằm trên bệ cửa sổ, dùng ngón tay đâm lủng một lỗ nhìn tư thế anh tuấn đang luyện kiếm của Tô Dục. Cảnh này cho dù đặt vào bất cứ bộ phim kiếm hiệp nào, cũng khiến đạo diễn hưng phấn muốn chết. Chỉ cần sự tiêu sái đó thôi, những cái khác chưa nói tới.

Nhìn một hồi, Lăng Ngạo cũng cảm thấy bản thân ngứa tay. Tuy biết võ công của mình không bằng Tô Dục, nhưng bảo đối phương nhường một chút, đánh vài chiêu cũng không phải không thể. Uống thêm chút rượu cho nóng người, Lăng Ngạo cũng ra ngoài tiểu viện.

“Tô Dục, chúng ta so vài chiêu, ngươi chỉ điểm ta.”

Tô Dục vốn nghe y nói muốn đi kỹ viện, trong người liền có một cổ hỏa vô danh loạn chuyển, muốn mượn chuyện luyện kiếm để tiêu hỏa. Lúc này tâm cũng đã tĩnh, hắn thu kiếm, gật đầu. Tay phải đảo ra tư thế mời, tay trái chắp sau lưng, là muốn dùng một tay tiếp y.

Lăng Ngạo mỉm cười, y bày ra chiêu thức của tên râu sơn dương dạy, tạo tư thế xinh đẹp, rồi bắt đầu tiến công, y muốn gì làm nấy, muốn tấn công thế nào thì tấn công thế nấy, chiêu thuật càng lúc càng loạn, cuối cùng ngay cả một chút quyền kích chiêu thuật bản thân học được trước đó cũng dùng hết, Tô Dục nhíu mày, đây là chiêu thức quái quỷ gì, là do y tự sáng tạo sao?

Lăng Ngạo muốn đem nắm tay xinh đẹp tiếp xúc với chiếc cằm cương nghị của Tô Dục, tay trái Tô Dục duỗi ra kịp thời ngăn cản, mới tránh được bị đánh xưng mặt.

“Ngươi tiến bộ rất nhanh.” Tô Dục cũng bị dọa đổ mồ hôi, xém chút nữa, quyền đó nếu thật sự đánh lên mặt, không rớt hai ba cái răng mới là lạ.

“Ha ha, thân thể thoải mái nhiều rồi.” Có thể do vừa rồi hoạt động, nên suy nghĩ tam cấp (đen tối) đầy đầu trước đó toàn bộ biến mất sạch, nấu nước, hai người tắm rửa xong ai trở về phòng nấy ngủ.

Năm mới thời cổ đại thật sự rất có không khí ngày lễ, bốn phía đều là hỉ khí dâng trào, Lăng Ngạo đi dạo ngoài đường thấy cái gì cũng được. Mua rất nhiều pháo, thứ này ở hiện đại không thể đốt nữa, chỉ được đốt ở nơi quy định, không đã ghiền, lần này y muốn đốt cho đủ. Xem ai dám phạt tiền y!

Mua giấy đỏ, chữ phúc và câu đối thì để Tô Dục viết là được. Môn thần thì nhất định phải mua, phòng ngừa cường đạo. Còn lại chính là ăn và mặc, trong tay họ có ngân lượng, hơn nữa lại ở trong con phố nhỏ bình dân, đồ đạc không mắc, mấy lượng bạc đã mua được một đống đồ.

Tô Dục võ công giỏi, viết chữ cũng không tồi, giống hệt con người hắn, cương nghị. Không bao lâu chữ viết được thấm bột vàng đã khô, những chữ phúc được dán lên bệ cửa sổ, làm tô đậm thêm cảm giác của năm mới.

Hai người cũng không lê la tán dóc, chuẩn bị đủ rượu, năm nay dự định sẽ ăn ăn uống uống trải qua.

Hôm ba mươi, hai người dọn dẹp phòng ốc, thay y phục mới, đang chuẩn bị ra ngoài. Lại có người tới gõ cửa. “Người đến đảm bảo không phải kẻ tốt.” Lăng Ngạo vừa lầm rầm vừa đi ra cửa viện.

Mở then cửa, tam vương gia mang theo nụ cười nhìn y. “Tử Trúc, ta tới thăm ngươi.” Lăng Ngạo lùi về sau một bước, cửa lại không mở ra, y đang thăm dò, dù sao hoàng đế lão tử đó và tam vương gia thực sự rất giống, vạn nhất y nhận sai người thì vô cùng đáng ngại.

“Tam vương gia, nhà tiểu nhân quá giản đơn, sợ ủy khuất tôn giá của vương gia, xin mời vương gia hồi phủ đi.” Nói rồi muốn đóng cửa.

“Tử Trúc, ta từ xa tới đây, ngươi cũng không để ta uống chén trà nóng sao.” Tam vương gia mặt vẫn mỉm cười, không tức giận, cứ như biết rõ y không thể nào không cho được chén trà, nhất định sẽ cho hắn vào cửa.

“Là ngươi tự mình muốn tới, xảy ra chuyện ta không chịu trách nhiệm.” Thanh âm của Lăng Ngạo không lớn, nhưng tam vương gia vẫn nghe được, khi nhìn thấy người đứng trước cửa phòng, tam vương gia ít nhiều cũng hiểu rõ một chút.

“Thì ra là ngươi.” Tam vương gia từng gặp hắn một lần, lúc đó người trẻ tuổi này bất kể tất cả xông lên, một lòng muốn giết hắn. Sau đó bị thủ hạ của hắn đánh trọng thương, sau khi chạy thì không biết phương hướng nữa. Không ngờ lại gặp được ở chỗ Tử Trúc.

“Tam vương gia, mời vào.” Lăng Ngạo cũng không bận tâm tới hai người, năm mới, ai không cho y thoải mái, người đó là thù nhân của y.

Lăng Ngạo rót trà, bưng lên bánh kem tứ tượng, nhìn tam vương gia, ngươi nên uống, nên ăn, ăn xong no xong, thì đi.

“Tử Trúc, ta mang theo chút đồ năm mới tới cho ngươi. Ngươi đừng không cần, ta chỉ có chút tâm ý mà thôi.” Tam vương gia vừa thấy Lăng Ngạo định mở miệng, đã vội giải thích: “Đều là những thứ bình thường, ta biết ngươi không thèm những thứ hào nhoáng.” Nói xong phất tay, hạ nhân liền nâng đồ vào tiểu viện.

Mấy rương lớn pháo lễ, còn có chút đồ ăn, lại thêm mấy bộ y phục. Lăng Ngạo nhìn thử, đúng thật là không có gì khác. “Vậy Tử Trúc xin cảm tạ vương gia.” Lăng Ngạo cũng không khách khí, đi quanh rương pháo lễ. Tam vương gia thấy Lăng Ngạo thích, vội nói:

“Tử Trúc, tối nay cùng ta đi đốt pháo hoa được không?”

Lăng Ngạo trầm mặt xuống, liếc nghiêng nhìn vương gia, lão gia hỏa này muốn làm gì? Muốn chiếm tiện nghi của lão tử?

“Ta chỉ muốn cùng ngươi ăn một bữa cơm, ngắm pháo hoa, cùng nhau đón giao thừa.” Tam vương gia nói rất thành khẩn, cũng rất đáng thương. “Năm nào cũng ở trong cung rất vô vị, không chút niềm vui.”

Lăng Ngạo nhìn lão gia hỏa đáng thương, lại nhìn sang Tô Dục, Tô Dục cúi đầu, có thể thấy vẫn luôn nhẫn nại: “Tam vương gia, mùng một Tử Trúc sẽ cùng đi mừng năm mới với ngươi, nhưng ba mươi thì không thể cùng ngươi.” Y vẫn quan tâm tới suy nghĩ của Tô Dục, dù sao ngồi cùng bàn với thù nhân, bữa cơm như thế khó nuốt cỡ nào có thể tưởng tượng ra.

“Tử Trúc ~~” Tam vương gia không muốn đi, Lăng Ngạo mỉm cười nói: “Sáng ngày mai Tử Trúc sẽ cùng đi mừng năm mới với tam vương gia, đến lúc đó còn mong tam vương gia đừng cản Tử Trúc ngoài cửa a.”

“Sao có thể chứ? Ngươi tới ta hoan nghênh còn không kịp, sao có thể cản ngươi ngoài cửa!” Tam vương gia cuối cùng không lưu lại ăn cơm giao thừa. Thức ăn đã làm xong, một món xào chay và mười món khác, hai người uống một vò nữ nhi hồng lâu năm, ngươi một chén, ta một chén uống rất vui vẻ.

“Tô Dục, ngươi ngồi tại đây, cảm thấy thứ gì là quan trọng?” Lăng Ngạo buông rượu xuống, tán chuyện với Tô Dục.

“Báo thù, đoạt mẹ và ca ca về, tìm muội muội.” Tô Dục nói ra nguyện vọng trong lòng hắn. “Còn ngươi.” Tô Dục hỏi y.

“Ta a, ta cảm thấy ta luôn có mục tiêu xác định, nhưng hiện tại lại rất mê mang, không biết mình nên về đâu, cũng không biết bản thân muốn làm gì?” Lăng Ngạo nói xong thở dài.

“Người nhà của ngươi đâu?” Tô Dục lần đầu tiên nói đến vấn đề khá sâu sắc.

“Người nhà của ta a, bọn họ ở một nơi rất xa, khi ta đang sống có thể vĩnh viễn cũng không thể gặp lại họ.” Lăng Ngạo nhớ tới cha mẹ của mình, còn có em gái. Hiện tại bọn họ đã đứng lên được khỏi đau khổ khi mất đi y rồi đi, hy vọng người nhà nơi phương xa sẽ được vui vẻ.

“Trong nhà ngươi có những ai?” Tô Dục hỏi tiếp.

“Người nhà a, ta chỉ gặp qua mẹ, tam vương gia nói nàng là mẹ ta, ta không biết nàng có phải mẹ ta không, ta đối với nàng hầu như không có ấn tượng, tam vương gia còn nói ta có một đệ đệ, và một muội muội, là hắn làm lạc mất muội muội của ta, nói không thể đền lại được cho ta một muội muội.”

Lăng Ngạo cười gượng, không bao lâu thì quay sang Tô Dục. “Ngươi có một ca và một muội, đúng không?”

Lăng Ngạo gõ đầu, đau khổ kêu: “Trời ơi, ngươi đừng nói với ta, ngươi chính là đệ đệ của ta đi.”

Tô Dục trầm mặc một lúc, Lăng Ngạo không nhìn ra được bất cứ dậy sóng nào trong mắt hắn. “Ta không biết.”

Tim Lăng Ngạo chạy xuống bụng, nhưng vẫn hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, quý danh của lệnh tôn là gì?”

“Gia phụ Tô Mộ Dung.” Tô Dục nói, Lăng Ngạo ghi nhớ thật kỹ. Để bảo đảm vạn nhất, lại hỏi thêm: “Còn tên muội muội của ngươi?”

“Tô Tiếu Tiếu.” Khi Tô Dục nói tới muội muội thì trong mắt có một chút ấm áp. Lăng Ngạo còn chưa kịp đào sâu nội tình tổ tông ba đời nhà người ta, Tô Dục đã nói tiếp: “Chúng ta đi đốt pháo hoa đi.” Vấn đề không muốn tiếp tục, hắn uống hết rượu trong chén, điểm mồi lửa rồi ra ngoài.

“Đợi ta với.” Lăng Ngạo nói xong cũng uống hết rượu, rồi chạy theo.

Ôm hai rương pháo hoa lớn của tam vương gia, vui vẻ theo sau. Tô Dục dùng mồi lửa điểm pháo hoa, Lăng Ngạo cười: “Ngươi chưa từng chơi a, cầm nén nhang là được rồi, giết gà mà dùng dao mổ trâu.” May mà y có ôm hộp nhang ra, điểm nhang, dùng đầu nhan châm pháo hoa.

“Rất lâu về trước từng chơi, giờ đã không còn nhớ rõ.” Trước đây Tô Dục sợ tiếng nổ của pháo hoa, mỗi lần đều là ca ca châm. Hắn trốn sau lưng ca ca, sau đó kéo muội muội, ba huynh muội cùng cười đùa, thuở ấu thơ khoái lạc.

“Ta cũng đã rất lâu không đốt.” Hai mươi năm trời không đốt qua thứ này, điểm hai lần mới được.

Vì pháo hoa của họ là chuyên cung cấp cho hoàng cung, cho nên, đặc biệt rực rỡ lộng lẫy. Tiểu hài tử nhà hàng xóm vỗ tay, cùng tới nhìn pháo hoa của họ.

Lăng Ngạo một phát đốt sạch pháo hoa tam vương gia cho, Tô Dục đứng bên cạnh y, khi lỗ tai y bị đông lạnh phát đau, có một đôi tay ấm áp phủ lên, bao lấy nó. Y quay sang cười sáng lạn với Tô Dục, cho đến khi pháo hoa tàn hết, bọn họ mới trở vào nhà.

“Thật đã nghiện, đợi tới mười lăm chúng ta lại đốt.” Lăng Ngạo mua không ít, chơi nãy giờ, tay cũng cứng lại. Tô Dục kéo tay y vào lòng xoa nắn, đợi sau khi ấm áp lại mới buông ra, tất cả đều làm rất tự nhiên.

Bánh chẻo nửa đêm là nhất định phải ăn, hai người đều không đói, nhưng giao thừa phải có bộ dáng như giao thừa. Lăng Ngạo cầm hộp nhân bánh chẻo đã làm xong từ sớm ra. “Ngươi biết vê vỏ bánh chứ?”

Tô Dục lắc đầu. Hắn chỉ biết làm những thứ đơn giản để ăn, còn những thứ phức tạp này nào biết làm. “Vậy được, ngươi vào nhà nghỉ ngơi đi, ta tự làm.” Lăng Ngạo không để ý, y sắn tay áo, chiếu theo phương pháp trong trí nhớ, vê từng chút một, còn thật sự làm ra được vỏ bánh chẻo tròn tròn.

Tốc độ của Lăng Ngạo không nhanh, vê được hai mươi cái, sau đó bỏ vào trong nồi hấp, lúc đầu khi y mua nồi hấp, Tô Dục có chút bực bội, thứ này dùng để làm gì? Lúc này thì hắn đã biết dùng vào việc gì.

Dù sao cũng được ăn bánh chẻo vào đêm giao thừa, tiểu tử Tô Dục vận khí cũng tốt. Phát đầu tiên ăn ngay bánh chẻo có nhân đường, sau đó cái thứ hai người ta ăn là bánh chẻo có nhân đồng tiền. Điều này khiến Lăng Ngạo tức giận, dù sao cũng phải lưu lại cho y một cái chứ, toàn để tên kiệm lời này giành hết.

“Cái này có ý nghĩa gì?” Tô Dục nhìn chăm chăm đồng tiền trên bàn hỏi.

“Ta nhớ trước đây quê ta có một tập tục, nói trong bánh chẻo gói đồng tiền, ai ăn được, thì năm sau sẽ có nhiều tiền tiêu. Ăn được nhân đường, năm sau cuộc sống sẽ ngọt ngọt ngào ngào.” Giải thích xong Lăng Ngạo trừng Tô Dục. “Tiểu tử ngươi ăn hết cả đường và tiền, lão tử năm sau lại không có tiền không có cuộc sống tốt, tới lúc đó lão tử ngày ngày ức hiếp ngươi!”

“Ha ha, được.” Tên kiệm lời nghe xong còn cười ngốc một hồi, khi thu dọn bàn ghế, Lăng Ngạo phát hiện, tên kiệm lời cẩn thận cất đồng tiền. Nghĩ lại thì cũng là một tiểu hài tử, ai lại không có lúc từng ngây thơ.

Nhắm mắt, lên giường, còn phải nghĩ xem ngày mai làm sao tới vương gia phủ đón năm mới. Tên Tô Dục này hôm nay giống y như báo con dựng lông, ngày mai phải dặn dò kỹ mới có thể dẫn hắn theo, nếu không sẽ gây chuyện. Đầu năm, có nhà ai mà không mong cát lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.