Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 5: Chương 5: Lưu Lại Bên Cạnh Ngươi




CHƯƠNG 5: LƯU LẠI BÊN CẠNH NGƯƠI

Trong một thoáng, Lăng Ngạo có chút hốt hoảng. Trong lòng dường như có âm thanh đang nói: Lưu lại đây, ở lại bên cạnh hắn, một mình hắn rất tịch mịch.

Là ai? Là ai đang nói? Trong lòng Lăng Ngạo không ngừng có người lặp lại câu đó, muốn y lưu lại, lưu lại, lưu lại…

“Tử Trúc, ngươi sao vậy? Sắc mặt sao lại khó xem như vậy?” Hiên Viên Cẩm nhìn người trước mặt sắc mặt càng lúc càng trở nên tái nhợt, lòng có chút hoảng loạn. Ngày đó khi hắn đè y dưới thân, sắc mặt y cũng khó xem như vậy.

“Ta, ta sẽ lưu lại bên cạnh ngươi.” Lăng Ngạo miệng run rẩy, câu này không phải y nói, không phải y muốn nói. Nhưng miệng y vừa mở ra liền nói câu này, câu này là do chủ nhân thân thể này nói! Không phải y, không phải y!

“Thật sao? Tử Trúc, quá tốt rồi ~” Hiên Viên Cẩm ôm chầm lấy y, không cần phải nói có bao nhiêu vui mừng. Hắn luôn sợ y sẽ hận hắn, sẽ chán ghét hắn. Hiện tại Tử Trúc thế nhưng mở miệng nói muốn lưu lại, tim của hắn sắp nhảy ra ngoài rồi. Đây là nằm mơ sao?

“Ta sắp thở không nổi rồi ~” Lăng Ngạo cảm thấy ý thức của mình dần hồi phục, trước đó là ai khống chế y? Là chủ nhân của thân thể này sao? Chắc là y rồi, cũng chỉ có y mới có thể khống chế được thân thể này. Tại sao y lại đột nhiên xuất hiện, sau đó lại đột nhiên biến mất? Y tại sao muốn ta lưu lại?

“Xin lỗi, ta quá kích động rồi!” Hiên Viên Cẩm áy náy buông y ra, lúc này Hiên Viên Cẩm giống như một hài tử ngốc nghếch, đơn thuần vô tà.

Lăng Ngạo nhìn vẻ mặt hắn cao hứng như vậy, cũng không tiện đả kích hắn. Như vậy cũng được, ít nhất trước mắt có thể bảo mạng, còn về sau này, bọn họ vẫn còn cần phải thương lượng.

“Cho ta một bộ y phục, ta muốn ra ngoài dạo.” Lăng Ngạo mở miệng, sinh mạng đang vận động, y cứ nằm như vậy huyết dịch tuần hoàn chậm thân thể cũng sẽ hồi phục chậm.

“Thân thể ngươi chưa khỏi, trước tiên vẫn không nên đi ra ngoài thì hơn. Tuy là đầu xuân, nhưng vẫn rất lạnh.” Hiên Viên Cẩm hồi phục bình thường, nhưng thần sắc vui sướng vẫn còn lan tràn trong mắt. Hắn thật sự rất yêu Tô Tử Trúc.

“Vậy cũng phải cho ta một bộ y phục! Ta chỉ ra ngoài cho thoáng khí thôi!” Cứ trần trụi mãi thế này, còn ra dạng gì nữa? Lăng Ngạo nghĩ lại mình là đại nam nhân ba mươi tuổi, ngày ngày trần truồng co ro trong chăn, mất mặt mất tới tận nhà mà.

“Đây là tự nhiên.” Hiên Viên Cẩm biết một vừa hai phải, Tô Tử Trúc có thể nói ra nguyện ý lưu lại bên cạnh hắn, thì hắn đã biết đủ rồi.

Còn về chuyện sau này, hắn sẽ nỗ lực tất cả đối tốt với y. “Tử Trúc, ngươi thật sự không đi?” Hiên Viên Cẩm tuy biết Tô Tử Trúc không có võ công, cũng không có năng lực chạy trốn khỏi tướng quân phủ, nhưng vẫn không an tâm, lại một lần nữa cầu chứng minh.

“Ta thân thể quang lõa chạy đi đâu?” Lăng Ngạo khẩu khí thập phần bất thiện, giống như dám chắc Hiên Viên Cẩm sẽ không nổi cơn với mình, liền biểu hiện toàn bộ suy nghĩ thật ra. “Tử Trúc, ngươi như vậy thật rất khả ái.” Hiên Viên Cẩm lệnh người đưa tới y phục, Lăng Ngạo lúc này mới biết người cổ đại tại sao mặc y phục phải cần người hầu hạ.

Cái bộ đồ này, trái một tầng phải một tầng! Thật phiền phức thật phiền phức mà! “Không mặc nhiều như vậy không được sao? Ta thấy ngươi mặc rất ít”

Lăng Ngạo dẩu môi, mặc xong tiết y khố rồi còn có trung y, còn có y khố bông mỏng, sau đó là ngoại sam, cuối cùng lại mặc thêm một kiện khoác ngoài trắng tuyết thiệt bự.

“Không được, thân thể ngươi suy yếu, vạn nhất nhiễm phong hàn thì không tốt chút nào.” Về mặt này, Hiên Viên Cẩm một chút cũng không chịu nhường bước, Lăng Ngạo dẩu môi mười phần không vui theo hắn tới thiện phòng dùng thiện. Nhìn Hiên Viên Cẩm ăn bao nhiêu thức ăn ngon như vậy, mà y chỉ có thể ăn đồ thanh nhạt, trong lòng thập phần bất bình, tức giận.

Mỗi khi Hiên Viên Cẩm gắp thứ y không thể ăn, y liền trừng hắn, khi Hiên Viên Cẩm thu đũa về, gắp đồ thanh đạm, mục quang của y mới hơi bình hòa đi. Cứ lặp lại như vậy, ngay cả Hiên Viên Cẩm cũng phát hiện vấn đề này, có lúc cố ý trêu chọc y, bèn dùng đũa lật trở trên dĩa thức ăn cay, Lăng Ngạo sẽ tức không thôi, trong mắt là tiểu phi đao phóng ra.

Hiên Viên Cẩm ha ha cười lớn, làm chúng nô tỳ phục vụ một bên kinh ngạc, tướng quân vẻ mặt băng sơn ngàn năm thế nhưng lại cười, hơn nữa cười soái khí như vậy.

Kỳ thật Lăng Ngạo đã lớn như thế, vốn không nên lộ ra biểu tình của tiểu hài tử, nhưng trong lòng chính là không phục. Nam nhân này chiếm tiện nghi không nói, còn có thể ăn đồ ngon uống đồ ngon. Y thì bệnh sắp chết, mà cái gì cũng không cho ăn.

Trong lòng nổi hỏa!

“Tử Trúc, ngươi thật sự quá khả ái.” Hắn lần đầu cảm thấy được một ngày hạnh phúc vui vẻ nhất, Hiên Viên Cẩm ôm vai Tô Tử Trúc, cùng y tản bộ trong hoa viên tướng quân phủ.

Thời tiết đầu xuân, tuyết đọng đang dần dung hóa, có nơi đã hóa thành một bãi tuyết thủy, Lăng Ngạo dừng lại, kỳ thật y cũng chỉ muốn ra ngoài cho thông khí, nhưng không ngờ hoa viên này thật sự không kém chút nào so với tuồng diễn trên ti vi, nếu vậy đến mùa hạ có phải sẽ trăm hoa đua nở, bướm bay thành đàn, giống như vườn thực vật không.

“Nếu không có binh phù, ngươi sẽ thế nào?” Lăng Ngạo đột nhiên mở miệng, đánh vỡ niềm vui khó có được. “Ngươi không cần lo lắng, binh đến tướng chặn, nước đến đắp đê.” Cánh tay ôm vai y siết chặt thêm, chuyện lớn như vậy, không phải có thể giải quyết dễ dàng như đã nói.

“Ngươi không hận ta sao?” Lăng Ngạo nghiêng đầu, nhìn vào mắt hắn hỏi.

“Hận! Bị người mình luôn tin tưởng phản bội, sao có thể không hận?” Nhưng hận càng sâu, thì nói rõ yêu càng sâu. Nếu không phải vì người này là Tô Tử Trúc, hắn nhất định sẽ dùng hết mọi biện pháp bắt y giao binh phù ra.

Lăng Ngạo không biết nói gì cho tốt, nửa ngày mới mở miệng: “Ta muốn về phòng mình.” Hiên Viên Cẩm lặng lẽ dẫn đường, nhốt Tô Tử Trúc trong phòng hắn đã mấy ngày rồi, hắn cũng nên để y về phòng cũ.

Tô Tử Trúc vì thích yêu tĩnh, cho nên nơi y trú có chút hẻo lánh. Đảo qua một rừng trúc, là một tiểu xá tĩnh lặng. Yên tĩnh thanh nhã, rất phù hợp với tính cách trước đây của Tô Tử Trúc.

Lăng Ngạo tiến vào tỉ mỉ nhìn đông ngó tây, nơi này hình như rất quen thuộc, lại như rất xa lạ. Trong lòng không còn xuất hiện thanh âm trước đó nữa, không còn cưỡng chế yêu cầu y nói những câu kỳ quái nữa. Lăng Ngạo nhìn quanh một vòng, cuối cùng cho ra đánh giá là, phòng này đơn giản cực điểm, tính ra cũng không có bất cứ đồ đáng tiền nào, cho nên y muốn mang tiền chạy trốn, hy vọng cũng không lớn.

“Sao vậy?” Thấy sự xa lạ và mất mát trong mắt Tô Tử Trúc, Hiên Viên Cẩm không hiểu. “Có thể cho ta ngồi một mình trong căn phòng này một lát hay không?” Lăng Ngạo muốn tìm vài thứ liên quan tới Tô Tử Trúc, xem thử có thể giúp đỡ gì cho y không, để y có thể bình an sống sót ở nơi này.

“Cũng được, tối ta sẽ đến thăm ngươi.” Hiên Viên Cẩm tuy cảm thấy hai ngày nay Tô Tử Trúc biến hóa rất lớn, nhưng cũng đều cho là do y bị mình chà đạp. Không phải đều nói con người khi gặp phải chuyện trọng đại tính cách sẽ đại biến sao, Tô Tử Trúc tính ra chính là người như vậy đi. Hiện tại y hồi phục bình thường, hắn tự nhiên sẽ không tiếp tục bức ép, cho y thời gian, để y nghĩ rõ ràng.

“Đa tạ.” Lăng Ngạo nói xong thì ngồi bên bàn sách, tựa như đang phát ngốc. Trong lòng thì không ngừng suy nghĩ, hy vọng Tô Tử Trúc này không phải là quỷ nghèo kiết xác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.