Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 61: Chương 61: Nam Nhân Không Ở Nhà




CHƯƠNG 61: NAM NHÂN KHÔNG Ở NHÀ

Hạ Hầu Viêm vẫn ở mãi chỗ Hiên Viên Cẩm không chịu đi, ngày ngày vô sự liền đi tìm Lăng Ngạo đấu võ mồm, Lăng Ngạo chịu không nổi sự dài dòng của hắn, lớn tiếng cảnh cáo: “Nếu còn làm phiền lão tử, ta rạch chết ngươi!” Lấy ra bộ dao phẫu thuật sáng choang sắc bén.

“Tử Trúc, những thứ này của ngươi ta đã sớm nghe qua rồi, có thể cứu mạng người, chỉ là chưa có duyên nhìn thấy, ngươi cho ta thử kiến thức một chút đi.” Hạ Hầu Viêm không chút để ý đối với sự tức giận của Lăng Ngạo, còn mặt dày đi theo cạnh y.

“Đợi ngươi chết rồi thì lại tới tìm ta, có lẽ ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút.” Cầm dao phẫu thuật, vì không để bản thân quên hết sạch kỹ thuật, nên cứ hai ngày Lăng Ngạo sẽ giải phẩu một chú thỏ con, hoặc giải phẩu một con dê con, thậm chí ngay cả chuột y cũng đem ra giải phẫu.

Tại nơi này không có người bị bệnh bị thương gì để y trị liệu, chỉ có khi đánh trận, mới có thể dùng tới y. Lăng Ngạo thở dài, có lẽ y thật sự nên suy nghĩ tìm ngành nghề thứ hai thôi, còn tiếp tục thế này, thật sự biến thành tiểu bạch kiểm a, để nam nhân dưỡng. Nhớ lại năm đó y là bác sĩ phẫu thuật hàng đầu rất có năng lực cũng rất nổi tiếng, hiện tại lại lạc đến bước đường này, thực cũng có chút mất mặt.

“Hiên Viên Cẩm, lúc nào thì có thể đánh trận?” Lăng Ngạo nằm sấp trong ngực Hiên Viên Cẩm ngẩng đầu hỏi y: “Ngươi mong được đánh trận sao? Đánh trận thì ta không thể ngày ngày bên ngươi.” Hiên Viên Cẩm ôm Lăng Ngạo có chút ủy khuất, người yêu của mình lại thầm trông mong đánh trận. Không mong qua năm thái bình, mà lại hy vọng đánh trận, có phải đã chán ghét hắn rồi không, thương tâm quá.

“Ta không mong đánh trận, mà hiện tại ta quá nhàm chán, ngươi không cảm thấy ta giống phế vật sao?” Lăng Ngạo chu mỏ, thật sự là càng sống thì càng thụt lùi, để nam nhân dưỡng, vậy mà da mặt cũng không đỏ, cũng không nóng, không khó xử, thật sự là càng lúc càng giống tiểu bạch kiểm.

“Sao lại vậy chứ? Ai nói ngươi cái gì sao? Ta đi rạch miệng bọn họ!” Hiên Viên Cẩm đã nghe được mấy lời không hay từ miệng Lăng Ngạo, cho nên lại bắt đầu suy nghĩ loạn lên.

“Không có không có, ta chỉ cảm thấy hiện tại ta giống tiểu bạch kiểm, không làm được cái gì, chỉ có thò tay ra xin ngươi ngân lượng, cảm thấy không thoải mái lắm.” Thanh âm Lăng Ngạo càng lúc càng nhỏ, mặt cũng đỏ bừng.

“Ngân lượng của ta vốn là cho ngươi dùng, lẽ nào ngươi hy vọng ta đem ngân lượng cho người khác sao?” Hiên Viên Cẩm cảm thấy y nghĩ quá nhiều, bọn họ vốn là người một nhà, ngân lượng không cho vào tay người nhà, lẽ nào cho người ngoài sao.

“Đương nhiên không! Ta chỉ cảm thấy bản thân đã trở thành phế vật thôi.” Lăng Ngạo rầu rĩ nói. “Ta nghĩ bản thân nên làm chút gì, nhưng ngươi cũng biết, ta hiện tại trừ bộ dao này ra, thì không biết gì nữa. Nơi này là biên quan, người lại ít, lẽ nào ngươi bảo ta dạy những binh sĩ đó nhận chữ đọc sách sao?”

“Ở tại biên quan ủy khuất ngươi rồi. Đợi qua năm, ta sẽ thỉnh từ quan với hoàng đế, chúng ta đến nơi ngươi muốn đi, được không?” Hiên Viên Cẩm rất thương Lăng Ngạo, cho dù là vì y từ bỏ chức vị tướng quân này hắn cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần Lăng Ngạo cao hứng.

“Ta không muốn ngươi khó xử a, kỳ thật chỉ cần chúng ta bên nhau, ở đâu cũng được cả, chỉ là ở đây ta quá vô vị, mới mong thường xuyên đánh trận, tay nghề của ta lâu không dùng sẽ quên mất, hơn nữa ta càng không muốn bản thân bước vào thời kỳ lão niên sớm như vậy, ngày ngày chỉ nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn.” Kỳ thật Lăng Ngạo thập phần nguyện ý ở bên hắn, chỉ là cuộc sống bình lặng quá lâu này, sẽ khiến y cảm thấy nhàm chán, dần khiến y cảm thấy thiếu vị.

“Vậy ngươi muốn làm gì, chúng ta tính toán một chút, đợi năm sau ta từ quan rồi thì làm chuyện ngươi muốn.” Hiên Viên Cẩm hỏi Lăng Ngạo.

“Ta cũng không biết, nhưng ta không muốn ở mãi chỗ này.” Thật không nguyện ý ngồi không như thế, ngồi tới mức người cũng phát ngốc, mỗi ngày trừ đấu võ mồm với Hạ Hầu Viêm, thì chính là tập kích cùng hai tiểu nam nhân này trên giường, ngoài ra không còn gì khác để làm.

“Vậy được, năm sau chúng ta sẽ đi.” Hiên Viên Cẩm thương tiếc hôn lên trán Lăng Ngạo, khi Lăng Ngạo bắt đầu thở đều đặn, hắn mở mắt, trong mắt là một mảng lo âu.

Tô Dục ngày ngày ở bên Lăng Ngạo, mỗi ngày thời gian hai người đánh kiếm càng dài thêm, buổi sáng luyện, buổi chiều luyện, Lăng Ngạo cảm thấy đây cũng là cách tốt để giết thời gian, nên không cảm thấy có gì không tốt, dù sao không có gì cho y làm, luyện kiếm thì luyện kiếm đi.

Đại khái qua chừng nửa tháng nữa, là vào đúng kỳ nóng nhất của mùa hạ, ông trời cố ý làm khó bọn họ, thật lâu không đổ mưa, Lăng Ngạo cảm thấy bản thân cũng muốn trúng nắng, đầu óc nặng nề. “Dục Nhi, chúng ta về trước đi, ta đau đầu.”

Lăng Ngạo được Tô Dục ôm trong lòng, cả người đều choáng váng. Được rót chút nước mát, Lăng Ngạo mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Khi y đang vựng huyễn, Hiên Viên Cẩm đột nhiên nhận được báo cáo, có đội ngũ bất minh đến tập kích, tập kích vào ban ngày thế này vô cùng hiếm thấy, hơn nữa đối phương rõ ràng có phòng bị mà tới. Càng quan trọng hơn là, những người này giống như từ dưới đất đột nhiên trồi lên, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt họ, tấn công khiến trở tay không kịp.

Khi Lăng Ngạo tỉnh lại, Hiên Viên Cẩm đã mang đại đội nhân mã đi đánh trận. Lần này là thỏa mãn nguyện vọng của y, cuối cùng cũng đánh trận.

Hạ Hầu Viêm ngồi bên cạnh y uống toan mai thang mát lạnh, hắn không muốn trúng nắng. Khi Lăng Ngạo tỉnh lại không biết Hiên Viên Cẩm đã đi đánh trận, chỉ cảm thấy tâm tình đột nhiên phiền não, khi thấy Hạ Hầu Viêm đang uống toan mai thang lạnh vốn chuẩn bị cho y, hỏa khí càng thêm lớn. “Trả lại cho ta!”

“Thiết! Nhỏ nhen!” Hạ Hầu Viêm học theo ngữ khí của y, uống hết một nửa mới đặt lại lên bàn. Ý là ngươi tới lấy đi.

Lúc này, Tô Dục từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một chén thang thủy vừa làm xong, tự nhiên là do đích thân hắn làm, ngon hơn cái Hạ Hầu Viêm vừa uống.

“Tên hỗn đàn Hiên Viên Cẩm tự kỷ sao không đến thăm ta?” Lăng Ngạo cảm thấy con người hễ bệnh thì sẽ xuy yếu, hận không thể có tất cả người thân đều vây xung quanh.

“Hắn đi đánh trận rồi.” Tô Dục dùng muỗng múc canh đưa tới miệng y, rồi bắt đầu giải thích đầu đuôi sự việc cho y biết.

“Từ dưới đất chui lên? Như vậy không phải là địa đạo chiến sao? Chỉ cần tìm được lối vào của bọn họ, đổ nước hoặc hun khói vào trong thì không phải xong rồi sao?” Lăng Ngạo nói xong há to miệng, ngậm cái muỗng Tô Dục đưa tới, “Đi nói với Hiên Viên Cẩm, bảo bọn họ lưu ý mặt đất một chút, rất có thể đây là một loại chiến thuật dưới đất của người ta.” Lăng Ngạo nói xong nhai nát đá trong miệng rồi nuốt xuống.

“Tử Trúc, ngươi thật thông minh.” Hạ Hầu Viêm chân thành khen ngợi.

“Chuyện này ai mà không thể nghĩ ra, chính là đào hầm dưới đất mà thôi.” Lăng Ngạo không cho là đúng, sau đó nghĩ lại, kỳ thật cái này cũng không dễ, cổ nhân bọn họ chưa từng nghe qua địa đạo chiến, tự nhiên không hiểu chuyện này do đâu mà ra. “Kỳ thật người có thể nghĩ ra cách này mới thông minh.” Lăng Ngạo không thể không khiêm tốn một chút.

Tô Dục bị Lăng Ngạo phái đi truyền tin, sau đó y quên mất bản thân chỉ còn lại một mình, không có ai ở bên cạnh. Buổi tối Lăng Ngạo không ngủ được, cảm thấy phiền muộn, hai nam nhân, nhưng lúc này không có ai ở bên, y muốn tìm người uống rượu nói chuyện cũng không có.

“Tử Trúc, bên ngoài trăng đẹp, chúng ta uống rượu đi.” Thanh âm của Hạ Hầu Viêm vang lên ngoài cửa, Lăng Ngạo lập tức ngồi dậy, thật sự là khéo, đang thiếu người uống rượu. “Đợi chút.” Thanh âm che giấu không được một chút vui sướng.

Lăng Ngạo lục bao cá khô ngũ vị hương Tô Dục đã làm xong trước khi đi, dùng để nhắm rượu. “Nói cho ngươi biết, rượu ngon mới được, rượu không ngon ta không thèm uống với ngươi.”

“Yên tâm đi, tuyệt đối là rượu ngon.” Hạ Hầu đã mở vò rượu ra, hương rượu lập tức tràn ra.

Lăng Ngạo hưng phấn ra ngoài, lúc này, có thể uống say là chuyện tốt. Vì thế một vò rượu, ngươi một ngụm ta một hớp, một gói cá khô ngũ vị hương, ăn vô cùng vui vẻ.

“Tử Trúc, ngươi nói thử xem thích một người là cảm giác thế nào?” Hạ Hầu Viêm vốn đã nói nhiều, sau khi uống rượu càng thêm nhiều chuyện.

“Cảm giác gì a? Chính là không gặp thì nhớ, gặp thì cao hứng thôi. Có chuyện vui luôn muốn nói với hắn đầu tiên, có ủy khuất cũng nói với hắn, tức giận có thể tùy tiện phát tiết với hắn, không cao hứng có thể cắn hắn.” Lăng Ngạo nhớ tới những chuyện mình từng làm với tiểu nam nhân của mình, khóe môi bất giác cong lên.

“Vậy ngươi nói xem thích nam nhân, thì làm sao làm nũng a?” Hạ Hầu Viêm ngửa mặt ngắm sao, giống như trên đó có người mà hắn nghĩ tới.

“Nên làm thế nào thì làm thế ấy thôi. Hơn nữa, một nam nhân làm nũng cái gì, nũng nịu lấy lòng? Lại không phải các bà các cô.” Nói thì nói như thế, Lăng Ngạo cũng không ít lần làm nũng, đặc biệt là khi hai nam nhân đều sủng y như thế, quả thật là sủng tới tận trời mà, y thật sự đã đến mức độ được sủng mà kiêu không thể hình dung nổi rồi.

“Tử Trúc, ngươi nói xem sao ngươi lại có thể yêu hai nam nhân chứ?” Hạ Hầu Viêm quay mặt qua, hỏi thẳng vấn đề hắn bận tâm.

“Sao lại không được a? Ta hỏi ngươi này, trong nhà ngươi có bao nhiêu nữ nhân?” Lăng Ngạo không cảm thấy không vui khi hắn hỏi vấn đề này.

“Sáu bảy người đi.” Hạ Hầu Viêm nói.

“Vậy ngươi thích các nàng không?” Lăng Ngạo nghiêm túc hỏi hắn.

“Thích đi. Ban đầu là thích, thời gian lâu rồi thì không còn thích nữa.” Hạ Hầu Viêm cũng coi như thành thật, nói tường tận.

“Ngươi không phải cũng thích một người rồi một người sao?” Lăng Ngạo hỏi ngược lại hắn, Hạ Hầu có thể thích một người rồi một người, thì dựa vào cái gì mà y không thể thích hai người.

“Không giống nhau.” Hạ Hầu Viêm sửa lời.

“Có gì không giống nhau? Ngươi thích các nàng chẳng qua vì dung mạo của các nàng, thân thể, hoặc tài trí, nội hàm, tóm lại là có một thứ thu hút ngươi. Cũng giống như họ thích ta, trên người ta luôn có thứ thu hút họ, đồng dạng, bọn họ thu hút ta, vậy có gì phải nói nữa?” Lăng Ngạo hỏi xong, lại uống ừng ực, thật sáng khoái a. Hứng gió đêm, phẩm mỹ tửu, nam nhân nên sống những ngày thế này.

“Vậy sao ngươi có thể thích hai người, còn phân chia tình yêu bình đẳng?” Hạ Hầu Viêm có chút không lý giải được, theo lý mà nói nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân chỉ có thể tam tòng tứ đức, mà vai của Lăng Ngạo hiển nhiên nên là tam tòng tứ đức, vậy mà lại ngược lại, hai người vốn nên tam thê tứ thiếp lại đóng vai tam tòng tứ đức, khiến hắn không thể lý giải.

Vị trí của công và thụ không đổi, nhưng tình tiết lại đổi. Hắn không lý giải được.

“Ngươi thật nhiều chuyện, ta yêu bọn họ, bọn họ yêu ta. Chúng ta sống cuộc sống của mình, cảm thấy hạnh phúc là được, cần quan tâm nhiều như thế làm gì!” Lăng Ngạo không kiên nhẫn gầm lại, y không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, quả thật là đàn gảy tai trâu.

“Ngươi có hai người, nhưng bọn họ lại phải chia sẻ ngươi, ngươi không cảm thấy như vậy là không công bằng với họ sao?” Hạ Hầu Viêm không thèm nhìn sắc mặt ai, vẫn không ngừng hỏi.

“Tình yêu vốn là như vậy, hữu tình sẽ chịu thiệt hơn vô tình, tình sâu sẽ chịu tội hơn tình nhạt. Bọn họ yêu ta trước, nên phải nhường ta hơn, lẽ nào còn muốn ta nhường ngược lại hay sao?” Lăng Ngạo ôm vò rượu, uống cạn số rượu còn lại, rồi ném vò đi.

“‘Năm tháng thoáng qua, sinh mệnh hữu hạn, bỗng dưng ly biệt cực độ by thương. Nhân lúc tụ hội mượn rượu tiêu sầu tìm vui kịp lúc. Đối diện biển rộng non cao lòng tưởng niệm, nhìn hoa rơi nước chảy càng thương cảm. Không bằng thương yêu người trước mắt.’” [Hoản Khê Sa] của Án Thù, Lăng Ngạo lúc này đã có hơi men khi đọc lên cũng có mấy phần thương cảm, y đang muốn khuyên giải Hạ Hầu Viêm.

Nhân sinh a, chính là bức họa, họa nhiều sắc màu hay chỉ trắng và đen, đều phụ thuộc vảo bản thân mình. Có lúc cũng phải biết từ bỏ vài thứ, cũng giống như ngươi muốn cuộc sống đầy sắc màu, nhưng lại chọn vẽ một con gấu mèo, trong vô hình, cuộc sống đã chỉ còn trắng đen.

Vì sao? Nếu ngươi vẽ con gấu mèo quá sặc sỡ, như vậy là không hợp lý. Cho nên, muốn hợp tình hợp lý, thì phải biết chọn. Lăng Ngạo chọn không lấy thê sinh tử, cho nên, trong nhân sinh của y chỉ có nam nhân, không có nữ nhân. Tương lai già rồi cũng không có thiên luân chi lạc gì mà hưởng thụ.

“Thơ hay! Không bằng thương yêu người trước mắt!” Hạ Hậu Viêm lập lại một lần, sau đó trịnh trọng nói với Lăng Ngạo: “Tử Trúc à, ngươi theo ta về Hạ Hầu phủ đi, ta sẽ thôi tất cả nữ nhân trong đó, chỉ lưu lại mình ngươi, được không?”

Kháo! Đầu óc người này có logic kiểu gì vậy. “Ta nếu cùng về với ngươi, nhất định là trò tiên nhân nhảy!”

“Cái gì là tiên nhân nhảy?” Hạ Hầu Viêm vẻ mặt chột dạ học hỏi.

“Cuỗm tất cả những thứ đáng giá trong phủ của ngươi, rồi châm lửa đốt sạch, rất có khả năng sẽ kết hợp với Hiên Viên Cẩm nhân cơ hội đánh vào Hạ Hầu quốc.”

Lăng Ngạo trề môi, bọn họ không hoàn toàn là bằng hữu, mà có một nửa là địch nhân.

“Ha ha, ngươi nếu đến Hạ Hầu, ta cái gì cũng cho ngươi. Không cần ngươi phải cướp, ta sẽ hai tay dâng lên.” Hạ Hầu Viêm cười nhạt, Lăng Ngạo thiết một tiếng; “Ta vẫn là câu nói cũ, muốn cái gì nam nhân nhà ta cho ta, cho không được ta cũng không cần.”

“Ngươi đối với bọn họ thật là trung trinh.” Nói Hạ Hầu không ngưỡng mộ là gạt người, nữ nhân của hắn tuy rất có thể cũng trung trinh với hắn như thế, nhưng hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Có lẽ chính là không có tâm linh tương thông, cho nên hắn mới luyến tiếc người trước mắt.

“Đây là trung thành.” Lăng Ngạo mỉm cười, đợi hai nam nhân của y về. “Khi yêu, đừng nghĩ quá nhiều, nếu sau này không yêu nữa, cũng sẽ không hối hận.”

“Ngươi cho rằng yêu một người có thể làm đến mức nào?” Hạ Hầu hôm nay dự định thảo luận ái tình với y tới ngày mai, Lăng Ngạo quay đầu nhìn nam nhân này, khi mới gặp, cho rằng hắn hơn ba mươi, trên thực tế hắn tự ăn mặc cho già đi, chứ không lớn hơn Hiên Viên Cẩm bao nhiêu, đương nhiên chưa già như thế.

Nhưng đối với một nam tử hơn hai mươi tuổi, không hiểu yêu, cũng khá đáng thương, những năm trước đây, người vô tình vô ái, không phải sống phí sao, được thôi, ngươi muốn nói ta nói với ngươi.

“Có thể làm được đến mức nào thì phải xem ngươi yêu sâu đậm bao nhiêu. Nếu ngươi yêu hắn, hắn không yêu ngươi, vậy cuối cùng đành phải chúc phúc, như vậy gọi là tình yêu khoan dung. Còn cứ cố chấp khóa chặt bên người, vậy không phải yêu, mà là giam cầm.” Lăng Ngạo chỉ tùy ý nói suy nghĩ của mình.

“Nếu một người chết rồi, người còn lại chắc cũng chết theo, như vậy mới là yêu sao?” Hạ Hầu Viêm hỏi tiếp.

Đối với vấn đề có chút bức người này, Lăng Ngạo thở dài: “Cái này thì phải xem người đó nữa. Ta nghĩ nếu là Hiên Viên Cẩm và Tô Dục có một người chét, bọn họ sẽ hy vọng người còn lại chăm sóc tốt cho ta, sau đó để ta sống tốt. Đương nhiên nếu ta chết trước, ta cũng hy vọng hai người họ có thể dựa vào nhau mà sống, hoặc có thể tìm người mình thích. Ta chỉ là hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc khoái lạc. Khi không có ta, cũng không hy vọng họ tịch mịch.”

“Yêu không phải nên sở hữu sao, chết rồi, người kia cũng nên đi theo chứ.” Hạ Hầu Viêm sinh trong gia đình đế vương gia đã thấy khá nhiều, hoàng đế vương gia chết rồi, rất nhiều phi tử phải bồi táng.

“Đó là cách nghĩ cực đoan, đế vương rất nhiều người như vậy, nam nhân chết rồi, nữ nhân cũng phải chết theo, thật hoang đường, như vậy là cướp đoạt quyền lợi tự do và sinh tồn của người khác.” Lăng Ngạo nhìn hắn, nhẹ thở dài. “Ta chỉ biết, nam nhân của ta khi yêu ta, ta không cho phép người khác cướp mất, hắn có nguy hiểm ta sẽ đi cứu, hắn bị thương ta sẽ buồn, hắn xảy ra chuyện ta sẽ liều mạng dốc sức giúp hắn giải quyết.”

“Kỳ thật tất cả đều rất đơn giản, yêu vốn không có định nghĩa.” Lăng Ngạo nói xong liền hát: Ta yêu ngươi rõ ràng như thế, tín ngưỡng kiên định như thế, ta yêu ngươi ấm áp như thế, sức mạnh dũng cảm như thế. Ta bất kể có bao thương tâm, bất kể tình yêu luống cuống thế nào, bất kể người khác nghĩ thế nào, yêu là một loại tín ngưỡng, mang ta đến bên cạnh ngươi…

Đây là lần đầu tiên Lăng Ngạo hát sau khi đến đây, ca từ đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ mấy câu cuối đó, y hát, Hạ Hầu Viêm lặng lẽ nghe, hai người đều không nói gì.

Tô Dục đưa tin cho Hiên Viên Cẩm, xong rồi cũng không về. Cho đến khi Hiên Viên Cẩm đánh thắng trận, cũng không trở về, Lăng Ngạo gấp lên, vốn cho rằng bọn họ ở chung, kết quả chỉ thấy một người, tim y muốn nứt ra, y sợ Tô Dục đã gặp phải chuyện gì không hay.

“Tử Trúc, Dục Nhi sao không ở bên ngươi?” Hiên Viên Cẩm còn cảm thấy kỳ quái, sao chỉ có một mình Lăng Ngạo đứng ngoài doanh trướng đón họ.

“Dục Nhi đưa tin cho ngươi, sau đó không thấy trở về. Không phải hắn ở với ngươi sao?” Lăng Ngạo khẩn thiết hỏi, y không biết có phải người đó xảy ra chuyện rồi không, y thật sự rất sợ người đó có chuyện gì.

“Hắn đưa tin rồi, chúng ta đều không yên tâm về ngươi, nên để hắn về với ngươi. Hắn…” Hiên Viên Cẩm không nói tiếp nữa, hắn hiểu điều này đại biểu cái gì, Tô Dục xảy ra chuyện.

“Ha ha, lại xảy ra chuyện. Lần này không biết còn mạng không nữa?” Lần trước gặp may, có thể gặp Thập Tam, lần này, còn ai có thể cứu hắn? Lăng Ngạo đỏ mắt tựa đầu lên vai Hiên Viên Cẩm, thấp giọng thì thào: “Hắn không thể xảy ra chuyện, ta chịu không nổi đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.