Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 28: Chương 28: Tình Chung Chi Độc




CHƯƠNG 28: TÌNH CHUNG CHI ĐỘC

Lăng Ngạo đối với tên râu sơn dương rất không hài lòng, tên râu sơn dương cũng thập phần không thích dáng vẻ thanh cao tự kiêu vênh váo hung hăng của Lăng Ngạo, hai người ai cũng không thuận mắt ai.

“Vương gia, ngươi nói trả cho ta võ công, nói rồi không giữ lời sao?” Lăng Ngạo cũng không nguyện ý nhắc tới chuyện này vào lúc này, nhưng không nhắc tới thì chuyện quá mức giữa y và tên râu sơn dương sẽ càng lúc càng nhiều, vạn nhất người đó phất tay không quản tới y nữa, mộng tưởng thành đại hiệp của y sẽ tan thành bọt nước.

“Tự nhiên sẽ giữ lời.” Tam vương gia lau đi hai hàng nước mắt, mắt đỏ hồng hồng, chiêu giả đáng thương này làm quá dở, tự nhiên sẽ không tiếp tục ở nơi đó tự làm mình mất mặt.

“Vương gia, Tử Trúc là tiểu bối, niên kỷ lại trẻ, ngươi không thể ức hiếp ta a.” Lăng Ngạo nâng cao địa vị của tam vương gia, hắn là vương gia không thể lừa một thứ dân như y, nói ra sẽ mất thể diện hoàng gia.

“Tử Trúc, chuyện bổn vương đáp ứng ngươi bổn vương đều nhớ kỹ.” Khi tam vương gia nhìn Lăng Ngạo, tình ý nồng đậm trong mắt sắp trào cả ra, Lăng Ngạo làm như không thấy. Y không thể lạc lối, y làm người cũng có nguyên tắc của chính mình.

Lại nói, tam vương gia đối tốt với y là chuyện tốt, nhưng tốt kiểu đó y thà không cần, luôn cảm thấy sắp bị lừa. Y có hơi chậm chạp một chút, trừ khi cầm dao phẫu thuật là một tinh anh, thì những lúc khác y chính là kẻ ngốc, y cũng tự thừa nhận. Nhưng mà, cảm giác thứ này rất kỳ quái, khi đã cảm thấy không tốt, thì trong lòng cũng không có đối phương, cho dù đối phương có tốt với mình thế nào, cũng không thể bước vào trong lòng.

“Đa tạ vương gia cất nhắc.” Lăng Ngạo ôm quyền, tự cho rằng mình rất có phong phạm đại hiệp, nhưng trong mắt của vương gia và tên râu sơn dương, đó chính là biểu rõ muốn cách xa bọn họ, không làm một đồng chí cùng chiến hào với họ.

Tên râu sơn dương chính là sư phụ của Tô Tử Trúc, Lăng Ngạo muốn biến thành người có thể bay giữa trời, biến thành đại hiệp toàn bộ đều trông mong vào hắn. Tuy đây là một đôi sư đồ, nhưng Mặc sư phụ đối đãi với Tô Tử Trúc cực kỳ nghiêm lệ, thậm chí có thể dùng hà khắc đề hình dung. Hắn không thích Tô Tử Trúc, nhưng vì nể mặt vương gia, hắn không thể không nhận y làm đồ đệ, còn dạy y võ công.

Cho nên, cảm tình của hai sư đồ bọn họ không tốt chút nào. Còn về Tô Tử Trúc tại sao cam tâm tình nguyện lưu lại, mà không đi tìm cha mình, đây lại là một chuyện khác không thể cho người biết. Dù sao chết vô đối chứng, ai có bản lĩnh kéo Tô Tử Trúc trở về hỏi nguyên do đi, không có ai là cái chắc.

Theo như tên râu sơn dương nói, muốn hồi phục võ công của Tô Tử Trúc, đó cũng không phải đơn giản, đầu tiên phải đả thông hai mạch nhâm đốc của y, sau đó lại phụ trợ y vận công bảy bảy bốn mươi chín ngày, lúc này mới có thể khiến võ công đã bị phong bế mấy năm vận dụng như ý muốn. Nếu không, kinh mạch nghịch chuyển gì đó, sẽ khiến y biến thành tàn phế vân vân.

Lăng Ngạo vốn không tin mấy chuyện rối rắm này, nhưng hiện tại y đã xuyên qua, nếu y còn không tin nguyên tắc vận công cao thâm của những vị võ lâm nhân sĩ này thì không đúng rồi, nhập gia tùy tục mà. Y cũng không phản bác gì chuyện này với họ, chuyện giải thích không rõ có rất nhiều, y cũng không tất yếu phải tích cực như thế.

“Tử Trúc, ý của ta là qua năm hãy bế quan. Từ trước tới nay ngươi chưa từng qua năm mới cùng ta.” Tam vương gia già rồi, thần sắc lúc này giống như lão nhân quả phụ bị con cái vứt bỏ, rất thê lương, rất ai thương.

“Vương gia, Tử Trúc thực sự rất muốn hồi phục võ công. Nếu hiện tại bế quan, thì vào ngày mùng hai tháng hai múa lân, Tô Tử Trúc và ngươi sẽ cùng ăn đầu heo*.” Lăng Ngạo lúc này cho hắn một lời hứa, chỉ cần hiện tại nhập quan, chưa hết tháng giêng đã xuất quan rồi.

Tam vương gia có chút thất vọng, nhưng chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu của hắn. “Được, ta đợi ngươi ra cùng nhau ăn đầu heo.”

Lăng Ngạo mang tâm tình thế nào tiến vào, chính y cũng không biết. Nhưng sau khi tiến vào y liền hối hận, bốn mươi chín ngày này, trừ một chút nước và rất ít lương khô ra, y không còn gì để ăn, tên râu sơn dương mệnh lệnh y ngày ngày ngồi thiền, sau đó khi y cảm thấy vô vị thì hung hăng gõ y một cái muốn nổ đầu.

Y không biết hai mạch nhâm đốc của mình có thông hay chưa, chỉ cảm thấy đầu đã cứng hơn trước đây nhiều, ít nhất nơi thường xuyên bị đánh không còn đau như xưa nữa.

Trước một ngày xuất quan, tên râu sơn dương Mặc sư phụ hỏi y: “Chung độc trên người ngươi là ai giải cho ngươi?”

Lăng Ngạo đang nhìn xem vân tay của mình có bao nhiêu đường, vừa nghe lời này lập tức ngẩng đầu, chung độc? Thế nhưng hạ chung độc với lão tử? Ngươi cái thứ dùng thủ đoạn đen tối! Lương tâm thoái hóa hết rồi!

“Không ai giải cho.” Lăng Ngạo từ sau khi chiếm thân thể này thì chưa từng nghe nói qua mình trúng độc. Một là chỉ có thể nói Hiên Viên Cẩm đã nói dối y, hai là người trong phủ của Hiên Viên Cẩm thật sự không có bản lĩnh, không chẩn ra được.

“Không thể nào! Không ai giải, thì chung độc làm sao bị trừ? Chung trùng làm sao không còn nữa?” Tên râu sơn dương gấp lên, liên tục ném ra một mớ vấn đề, Lăng Ngạo nghĩ nghĩ, không có cái nào có thể đáp, liền trầm mặc.

“Ngươi không động tình với tên tiểu tử Hiên Viên Cẩm? Nếu không như vậy thì khi tình chung chi độc phát tác sẽ lấy mạng ngươi.” Lời của tên râu sơn dương càng lúc càng chấn động, Lăng Ngạo càng nghe càng trầm mặc. Trách không được khi Tô Tử Trúc bị Hiên Viên Cẩm kéo lên giường dùng cường thì đã nghẹn khí, là vì bản thân Tô Tử Trúc đối với hắn có tình, sau đó hai người một khi phát sinh quan hệ, liền xong đời, tình chung chi độc này liền phát tác, lấy đi mạng nhỏ của Tô Tử Trúc, sau đó Lăng Ngạo y liền tới, y lý giải như vậy.

“Ta còn sống.” Lăng Ngạo cũng không thể để đối phương độc diễn mãi, đáp lại hắn vài chữ, coi như chứng minh y đang nghe.

“Chính vì ngươi còn sống, ta mới cảm thấy kỳ quái. Ngươi nên chết, ngươi chết rồi, vương gia là vương gia không còn nhược điểm. Nhưng ngươi lại không chết, mà còn sống sờ sờ, ngươi tại sao không chết?” Tên râu sơn dương mang vẻ mặt dữ tợn trợn trừng làm người ta phát lạnh, Lăng Ngạo cũng kỳ quái, nam nhân này làm gì mà hận mình như vậy, tại sao nhất định muốn y chết? Mẹ nó, lão tử không chiếm khuê nữ của ngươi không cướp nữ nhi của ngươi, ngươi làm gì hận lão tử như vậy?

“Khiến ngươi thất vọng rồi, ta còn sống. Sẽ trường mệnh bách tuế!” Lão tử sẽ không chết, lão tử tức chết ngươi. Ngươi đồ lão tạp mao, ngươi không chết, ta sao nỡ chết chứ!

Tên râu sơn dương quả nhiên tức giận, một tay siết cổ Lăng Ngạo, bóp chặt lấy, Lăng Ngạo chỉ ngồi yên mở mắt thật to, trừng hắn, muốn nhìn xem hắn rốt cuộc làm sao hạ thủ được. Hắn sợ tam vương gia, cho nên Lăng Ngạo khẳng định, hắn sẽ không thật sự giết được mình.

Khi mặt Lăng Ngạo đã biến tím, tên râu sơn dương cuối cùng buông tay, nghiến răng nghiến lợi vô lực nói: “Ta hận ngươi! Ngươi nên chết đi!” Vừa rồi ngươi không siết chết ta, ngươi đã bỏ trắng một cơ hội tốt rồi, sau này ta sẽ không ngồi yên chờ chết nữa.

“Ta sống rất tốt.” Thanh âm Lăng Ngạo khàn khàn, cầm túi da uống chút nước mới thuận khí lại, lão gia hỏa này thật sự mém chút đã siết chết y.

“Rồi sẽ có một ngày ta bắt ngươi phải chết.” Tên râu sơn dương hung ác ném ra một câu rồi quay lưng đi ngủ, Lăng Ngạo nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại những chuyện phát sinh gần đây, thật sự càng lúc càng nhiều liên can, nhận thức một người mới liền xuất hiện thêm vài chuyện, liên tục không ngừng.

(*Ăn đầu heo: một tập tục của người trung quốc)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.