Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 57: Chương 57: Tình Yêu Có Thể Có Cả Hai




CHƯƠNG 57: TÌNH YÊU CÓ THỂ CÓ CẢ HAI

Tô Mộ Dung lập tức bót nát ly rượu trong tay, Lăng Ngạo đánh không lại Tô Mộ Dung, cũng sẽ không lấy trứng chọi đá. Y trừng mắt nhìn Tô Mộ Dung, xem thử người cha vứt bỏ nhi tử thân sinh của mình này có thể nói những gì.

“Ngươi sẽ bị người đời chửi rủa!” Tô Mộ Dung đang khuyên giải y sao? Lúc này sợ nhi tử của mình không được bình thường, sao khi ném bỏ nhi tử của mình lại rồi rụt đầu như còn đà điểu không chịu suy nghĩ cho nó?

“Chỉ cần ngươi không đến mắng ta, ngươi đừng cùng người khác mắng ta, ta sẽ không có gì cần phải để ý, miệng mọc trên người bọn họ, người ta thích nói thế nào thì nói thế đó, ta không thể giết sạch những người mắng ta được, thích nói gì là chuyện của họ, sống như thế nào lại là chuyện của ta.” Lăng Ngạo không chịu yếu thế, phản kích ngược lại.

“Ngươi làm vậy là nghịch lại đạo đức, trái với luân lý. Ta không thể để ngươi tiếp tục hành động mù quáng như thế nữa.” Tô Mộ Dung phẫn nộ đứng lên, đây là cảnh cáo, y muốn làm gì? Đánh gãy chân nhi tử bất hiếu sao?

“Ít nhất ta dám chọn người mà mình thích, không giống ai kia, ngay cả người mình thích cũng không dám tranh giành, chỉ biết làm đà điểu!” Lăng Ngạo cũng không sợ chọc tức y, nhân còn hơi say, tức giận gầm lên.

Tô Mộ Dung khẽ đông cứng, rồi phi thân vài cái trở về phòng. Lăng Ngạo cầm nửa vò rượu còn lại toàn bộ đổ vào bụng, rượu chảy tràn ra khóe môi trực tiếp hỏi thăm vạt áo trước của y. Uống xong ném vò rượu đi, coi như tiêu giận.

Cổ hủ! Tức giận chửi một tiếng, lắc lư đứng khỏi ghế, la lên: “Tô Dục, đỡ lão tử cái coi!” Rượu gì thế này, di chứng lớn như vậy, đầu choáng váng, mắt cũng hoa.

Sau khi Tô Dục nghe âm thanh phụ thân đi về liền ra khỏi phòng, thấy bộ dáng lảo đảo của Lăng Ngạo liền biết y uống quá nhiều, rượu do phụ thân tự ủ, khi uống thơm mát dễ chịu, còn lưu lại vị trong miệng rất lâu, vào bụng rồi cũng rất thoải mái, chính là di chứng quá lớn, đặc biệt là uống quá nhanh, càng dễ say, Lăng Ngạo nhất định là uống quá gấp.

Lăng Ngạo cảm thấy bản thân đi không vững nữa, lắc lư được vài bước, thân trên ngã xuống, mắt thấy gương mặt tuấn tú của y sẽ hôn mặt đất, anh hùng cứu mỹ nhân liền xuất hiện, giữ y lại, bảo vệ gương mặt của y.

“Ngươi vẫn khỏe chứ?” Thanh âm của Tô Dục rất dễ nghe, đặc biệt là khi Lăng Ngạo đang say mông lung, nghe càng thêm gợi cảm, có từ tính.

“Dục nhi, ngoan, qua đây hôn cái!” Y chính là nghịch đức đó, ai có thể làm gì y? Ôm cổ Tô Dục, đưa mặt tới, sau khi đụng mũi vài cái, cuối cùng hôn được đôi môi gợi cảm của Tô Dục.

Thật thoải mái, hôn môi là chuyện khiến người ta vui vẻ.

Tô Dục vốn còn chút cố kỵ, sau đó cũng không muốn nghĩ nhiều, ngày mai cho dù bị phụ thân đánh gãy chân hắn cũng muốn hôn. Thích chính là thích, không thể tự lừa mình.

Cho đến khi Lăng Ngạo bắt đầu lột y phục của Tô Dục, Tô Dục mới hồi phục được chút lý trí. Dù sao cũng không thể cởi y phục ở bên ngoài, vạn nhất để phụ thân thấy được, không đánh chết hai người mới lạ. Nhấc bổng Lăng Ngạo lên nhanh chóng mang vào gian nhà nhỏ của mình.

Hai người đều không phát hiện, ở một nơi không xa, một người vẻ mặt hàn sương đứng đó.

Tiến vào trong gian nhà gỗ nhỏ của Tô Dục, Lăng Ngạo lột sạch cả hai, sau đó đè lên, ha ha, rượu say loạn tính chính là chỉ lúc này đi. Loạn thì loạn, dù sao đã đủ loạn rồi, cũng không hơn thua một lần.

Hôm trước say rượu, Lăng Ngạo cùng tiểu lang con Tô Dục quấn quít nhau đến nửa đêm, hôm sau tỉnh dậy, đầu đau, thắt lưng cũng sắp gãy, mặt sau cũng đau, cánh tay bắp chân toàn bộ đều ở trạng thái đau đớn bãi công. Nhắm mắt sờ sờ bên cạnh, trống không. Tức! Hỗn đàn ăn sạch chùi miệng bỏ đi đâu rồi?

Cổ họng khản đặc tức giận gầm lên: “Tô Dục, tiểu vương bát đàn, ngươi lăn ra đây cho lão tử!”

Gầm xong, theo như bình thường, sẽ có một trận gió vụt tới, nhưng mà trái đợi phải đợi, nửa ngày cũng không có tiếng đáp, đừng nói là người sống, ngay cả con muỗi cũng không bay vào.

Giãy dụa ngồi dậy, sờ trung y trên người, cũng may tiểu thú còn đủ lương tâm, biết y mệt mỏi không có khí lực, giúp y mặc trung y. Tức giận giảm bớt, sờ thắt lưng chậm rãi ra cửa, hít bầu không khí thoáng đãng, sờ cái bụng đói meo, đi tìm người.

Đi hết một vòng lớn, Tô Mộ Dung và Tô Dục đều không ở đây, Lăng Ngạo uống chút nước lạnh, triệt để tỉnh táo, Tô Dục không ở, như vậy có thể là bị Tô Mộ Dung bảo đi rồi. Là đi làm công việc sao? Sẽ không, nếu đi làm chuyện gì, hắn sẽ lưu lại giấy nhắn cho y báo cáo hành tung. Vậy thì chỉ có một khả năng, chính là bị Tô Mộ Dung bảo đi, đi để giáo huấn.

Giác ngộ này khiến y hoảng sợ, tên ngốc đó vốn nghe lời, Tô Mộ Dung muốn trừng phạt hắn, thì hắn sẽ không phản kháng không chống trả, trực tiếp chịu đòn.

Nhanh tìm được họ thôi, bọn họ đi đâu vậy. Lăng Ngạo kéo lê thắt lưng sắp gãy tới nơi, nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng hai người. Từ trong ra ngoài gian nhà tìm kiếm vài lần cũng không thấy người. Như vậy chỉ có một khả năng, ở trong rừng.

Lăng Ngạo chạy vào rừng, cũng bất kể y có thể gặp phải cạm bẫy gì không, y chỉ có một suy nghĩ, không thể để Tô Mộ Dung chỉnh chết tên ngốc Tô Dục.

Khi cổ họng sắp la đến bốc khói, cuối cùng nghe được chút âm thanh, là tiếng roi đánh xuống. Lòng y co rút từng cơn, Tô Mộ Dung dám đánh nam nhân của lão tử, lão tử cắn chết ngươi!

Lăng Ngạo chạy theo hướng âm thanh, cảnh tượng thấy được chính là tên ngốc Tô Dục quỳ dưới đất, cúi đầu, Tô Mộ Dung đang đánh hắn.

Lăng Ngạo nghĩ cũng không nghĩ, nhặt hòn đá dưới chân ném về phía Tô Mộ Dung. Hắn không phải nhi tử ruột của Tô Mộ Dung, Tô Mộ Dung đánh chết hắn cũng không đau lòng.

Chiếc roi của Tô Mộ Dung lập tức đánh bay hòn đá, Lăng Ngạo nhân cơ hội chạy đến trước mặt Tô Dục, kéo Tô Dục đứng lên, cho ngay một bạt tai. “Thao! Cái thứ không có cốt khí này! Y đánh ngươi, ngươi không biết tránh sao!”

Tô Dục phun ra một ngụm máu, rầu rĩ trả lời: “Ta bất hiếu, đáng đánh. Đánh xong rồi, chúng ta có thể ở bên nhau.”

“Cẩu thí! Y chỉ muốn đánh chết ngươi thôi, đánh tàn phế rồi thì lão tử không cần đồ phế vật như ngươi nữa!” Lắc vai Tô Dục một cái, Lăng Ngạo tức giận ngập trời gầm lên với Tô Mộ Dung: “Ngươi bây giờ muốn làm cha sao, mấy năm trước sao không làm, lúc ta bị từng người từng người tưởng niệm đem lên giường khi đó ngươi ở đâu? Lúc này mới muốn làm một phụ thân giáo dục nhi tử của mình, hiện tại ta trưởng thành rồi, không cần ngươi giáo dục! Ta biết ai tốt với ta, ai không tốt với ta!”

“Không dễ gì gặp được người chân tâm đối đãi mình, ngươi nếu đánh chết hắn, ta sẽ hận ngươi cả đời!” Cõng Tô Dục lên lưng, từng bước từng bước mang người đi. Bất kể người sau lưng có bao nhiêu ngạc nhiên, cũng bất kể người trên lưng có bao nhiêu cảm động. Y chính là như thế, ai muốn ức hiếp nam nhân của y, cho dù là cha ruột y cũng không bỏ qua.

Vết thương của Tô Dục chỉ là ngoại thương, cũng không nặng lắm, chỉ là vết lằn để lại trên lưng và cánh tay khá sâu, có vài roi xém chút đánh lên hai hạt nhỏ trước ngực Tô Dục rồi, nếu mà đánh hư, sau này phúc lợi của y sẽ bớt đi. Y sẽ không cho Tô Mộ Dung yên đâu.

Hiện tại thế này, y đã cảm thấy hận đến mức muốn cắn chết nam nhân đó. Nếu không phải đánh không lại đối phương, y thật sự muốn lao tới.

Vừa bôi dược cho Tô Dục, vừa mắng: “Thứ vô dụng, đánh ngươi ngươi không biết chạy à? Bị thương thành thế này, còn để lão tử hầu hạ ngươi, sao ngươi dám để lão tử đây hầu hạ?”

Miệng thì nói như thế, nhưng rắc phấn trị thương lên vết thương, băng bó, những việc nhỏ này y vẫn có thể làm tốt. Chính là tư vị đau lòng thật không dễ chịu, con mắt cứ luôn phím lên toan thủy.

“Đừng khóc…” Tô Dục muốn vươn tay lau đi dòng lệ trên khóe mắt y, nhưng động đến vết thương, lại đổ đầy một thân mồ hôi lạnh.

“Mẹ nó đừng cử động! Đau chết ngươi bây giờ!”, Lăng Ngạo vội ấn tay hắn trở lại giường. Những vết thương này phải dưỡng vài ngày, cũng may không động đến gân cốt, nếu không sẽ càng lâu lành.

“Ngươi đừng khóc, lần sau ta sẽ tránh. Y nuôi ta mười mấy năm, đánh một hai cái không là gì.” Tô Dục nói xong mặt đỏ lên, lầm bầm nhỏ tiếng: “Dù sao ta cướp mất nhi tử của y, lòng y không thoải mái, đánh vài cái cho tiêu giận rồi thôi.”

“Cái gì?” Cướp mất nhi tử? Câu này nghe thế nào cũng giống như Tô Mộ Dung có lyến tử tình kết a.

“Ta. Ta…” Tô Dục lại nói không ra lời, hắn không tiện nói.

“Đừng làm mè, lão tử không phải do ngươi cướp được, là ngươi bám lấy ta, giống như miếng keo dính, giãy cũng giãy không ra!” Lời của Lăng Ngạo có chút miễn cưỡng, nếu không phải y không nỡ buông tay, Hiên Viên Cẩm sớm đã đem người giải quyết rồi, cũng sẽ không lưu lại đến hôm nay. Nói ra, Hiên Viên Cẩm đối với y thật tốt, tiểu nam nhân này, không uổng y thích hắn.

“Ân, ngươi nói sao thì là vậy.” Tô Dục không cãi lại, y nói thế nào thì thế ấy, chỉ cần y cao hứng.

Lăng Ngạo tỉ mỉ chu đáo chăm sóc Tô Dục, cũng không thèm đi gặp Tô Mộ Dung, đợi khi vết thương của Tô Dục khỏi rồi, y sẽ thu xếp hành lý rời khỏi đây.

Dù sao y đã nói rõ ý của mình rồi, tương lai Tô Mộ Dung muốn ở đây chết già, hay muốn tính toán rõ ràng món nợ năm đó là chuyện của bản thân Tô Mộ Dung.

Y trở về chỉ vì muốn thăm Tô Mộ Dung một lần, hơn nữa cũng muốn khuyên Tô Mộ Dung ra, Tô Mộ Dung ra rồi thì có thể gián tiếp làm hỗn loạn kế hoạch của rất nhiều người, y còn phải cùng Tô Mộ Dung nói thêm chút.

“Ngươi muốn đi?” Tô Mộ Dung hỏi y trên bàn cơm. Đây là sau khi vết thương của Tô Dục đã khỏi, ba người lần đầu tiên ngồi ăn chung bàn.

“Ân, nam nhân của ta đang đợi ta, ta muốn trở về.” Lăng Ngạo gắp rau cho Tô Dục, trong lòng có người nhớ nhung thật hạnh phúc, ít nhất biết được bản thân không phải không ai cần. “Ngươi cũng nên tìm bạn đời đi, khi bản thân mình được cần đến, sẽ đặc biệt vui vẻ, trong lòng cũng tràn đầy, ngươi cũng nên buông bỏ những chuyện quá khứ, đi tìm nhân sinh của bản thân đi.” Lăng Ngạo dùng lời thấm thía khuyên nhủ.

“Đợi qua mười lăm tháng tám hãy đi.” Một mình Tô Mộ Dung đích thật cảm thấy rất tịch mịch, đặc biệt là sau khi nhìn thấy nhi tử của mình, được sống cùng nhi tử dưới một mái nhà, tuy không thường nói chuyện, nhưng biết người này đang ở bên cạnh mình, y đang ở đó, ở nơi mà khi Tô Mộ Dung muốn có thể đi gặp.

Tính toán đại khái ngày tháng, giơ ngón tay đếm đếm, “Còn gần hai tháng nữa mà.” Lăng Ngạo nói xong nhìn Tô Mộ Dung. “Nếu không ngươi đi cùng chúng ta đi, đến biên quan gặp hắn. Nói thế nào cũng là con dâu của ngươi.”

Chân mày Tô Mộ Dung giật giật, cánh tay vốn muốn gắp rau cũng dừng lại, cái từ con dâu này sao y có thể dùng đến tự nhiên như thế, một chút cũng không cảm thấy kỳ quặc.

“Một người rất tốt, một bụng mưu kế, chẳng qua đối với ta không tồi, tướng mạo cũng được, rất soái. Rất hiểu chuyện, khi ta đến đây, hắn muốn ta mang nhiều ngân lượng mua lễ vật cho ngươi, còn khẩn trương không thôi.” Khi Lăng Ngạo nhắc tới Hiên Viên Cẩm, ngữ khí tự nhiên cũng thả lỏng, nói cũng nhiều hơn.

“Sao ngươi có thể đồng thời yêu hai người?” Tô Mộ Dung không thể nào lý giải. Tim của người chỉ có một, y làm sao có thể phân làm hai, còn khiến hai người bên cạnh đều cam tâm tình nguyện như vậy.

“Sao lại không thể? Muốn yêu bọn họ thì yêu thôi, thích lâu rồi sẽ biến thành thói quen, chậm rãi sẽ thành yêu, bọn họ đều yêu ta, mà ta đối với mỗi người trong số họ cũng đều giống nhau, nếu họ xảy ra chuyện, ta có thể lấy mạng ta ra cứu họ. Đây không phải tình huynh đệ, ta phân biệt được rõ, tình huynh đệ không phải như vậy.” Lăng Ngạo gắp một miếng thịt thỏ vào chén Tô Dục.

“Ta nhớ thứ mà họ thích ăn, màu sắc y phục mà họ thích mặc, thói quen cuộc sống thế nào. Khi không nhìn thấy sẽ mong nhớ họ, gặp được rồi sẽ cao hứng. Khi không vui thì luôn muốn tìm tới họ đầu tiên để tâm sự, muốn họ thay mắng chửi người đã chọc giận ta. Bọn họ cũng đối với ta như vậy, ta cảm thấy đây chắc là tình yêu rồi.” Lăng Ngạo mỉm cười với Tô Mộ Dung.

“Hắn là đệ đệ của ta, cùng một mẹ sinh. Nhưng mà điều đó thì lại thế nào? Ảnh hưởng đến chúng ta tương thân tương ái sao? Yêu là chuyện của hai người, không liên quan đến người khác, chỉ cần thật lòng muốn ở bên nhau, sẽ phá được hết mọi khó khăn.” Lăng Ngạo vừa nói vừa gắp đồ ăn, khi y thấy Tô Dục gắp món y thích, y trừng mắt, Tô Dục sẽ ngoan ngoãn đem thứ đang chuẩn bị bỏ vào miệng đặt vào chén y. Y cười, thật ngoan.

“Nàng biết chứ?” Bữa cơm này Tô Mộ Dung nuốt không trôi nữa, dứt khoát bỏ đũa xuống, nói chuyện phiếm.

“Ngươi đang chỉ nữ nhân đã sinh ra chúng ta à?” Lăng Ngạo nhướng cao mày, mắt phượng chớp chớp, hỏi.

Tô Mộ Dung khẽ gật đầu.

“Không tất yếu để nàng biết. Mọi người đều là người ích kỷ, ai cũng không có lý do chỉ trích ai. Nàng cũng không có tư cách chỉ trích hành động của ta.”

“Nàng không phải đã nuôi lớn ngươi sao?” Tô Mộ Dung nhăn mày không vui hỏi.

“Chắc không phải là nàng đi, ta ăn cơm của tam vương gia trưởng thành, không có quan hệ với nàng. Trong tuổi ấu thơ hầu như không có ấn tượng của nàng, đều là tên râu sơn dương chiếm hữu cả.” Lăng Ngạo nhún vai, tỏ vẻ y không để ý tới nữ nhân đó.

“Tên râu sơn dương?” Tô Mộ Dung không hiểu. Đây là ai.

“Chính là nam nhân đã dạy ta võ công, luôn trông chờ lúc ta không khỏe muốn hại ta. Đặc biệt là hai năm nay, hắn ta luôn cảm thấy ta cướp mất tam vương gia, nên hắn xem ta như tình địch.” Lăng Ngạo nói lại đại khái.

“Tam vương gia thích ngươi?” Tô Mộ Dung đen mặt đi, lần này triệt để không còn khẩu vị.

“Ai biết hắn là thích ta, hay là thích ngươi. Dù sao đối với ta đặc biệt tốt, ta muốn cái gì hắn cũng cho. Đối với ta luôn cúi mình hạ khí, tính ra nguyên nhân đa phần vẫn là vì ngươi thôi.” Lăng Ngạo không đợi Tô Mộ Dung tiêu hóa xong đã cho thêm liều thuốc kích thích. “Hoàng thượng hình như cũng thích nhìn ta, giống như thông qua vẻ ngoài của ta để nhìn thấy thứ gì khác.”

Tô Mộ Dung thật sự nuốt hết nổi, ngay cả uống rượu cũng cảm thấy khô khốc.

“Ngươi suy nghĩ một chút, có muốn đi cùng chúng ta không?” Lăng Ngạo thu dọn chén đũa, Tô Dục vội giành đem đi rửa.

“Ngươi nói xem y có đi cùng chúng ta không?” Buổi tối, Lăng Ngạo nằm sấp trên ngực Tô Dục, cắn tai Tô Dục nhẹ hỏi.

“Không biết.” Tô Dục rất thành thật, kết quả lại chọc cho đối phương bất mãn câu trả lời của hắn mà hung hăng cắn lên vai hắn trừng trị. Tô Dục lại hiểu rõ một chuyện, y muốn đáp án thì hắn nhất định phải nói cho y nghe, nhưng không thể nói thật. Ẩn giấu thích đáng và bị ức hiếp có thể coi như do sự xuẩn ngốc của mình, nhưng không thể để y không vui.

“Hừ!” Lăng Ngạo hừ một tiếng, lật người đi ngủ. Tên ngốc này, muốn chọc tức y sao.

“Đừng dỗ lão tử, vô ích!” Cho Tô Dục một chỏ, đối phương ngoan ngoãn chịu đựng, lúc này tâm tình của y mới tốt lên một chút. Hy vọng Tô Mộ Dung thật sự có thể đi cùng họ, tam vương gia và hoàng thượng sẽ cảm tạ y.

Tô Mộ Dung một đêm không ngủ, từng cảnh tượng cũ năm đó xuất hiện trước mắt y. Sự thật là y giận người đó, sau đó lấy một nữ tử thanh lâu làm vợ, rồi lại bị đoạt thê, sau đó thê tử hồng hạnh xuất tường, từng màn từng màn, như giấc mộng ập đến.

Cho đến cuối cùng, y nộ hỏa xung thiên, dựng ranh giới phân cách với thế giới bên ngoài, ngay cả thân sinh nhi tử của mình cũng bỏ lại. Mấy năm nay y đã làm gì thế này? Hận tất cả bọn họ, sau đó lại cuốn một hài tử vô tội khác vào vòng luẩn quẩn này.

Có lẽ hài tử đó nói đúng, nợ của mình thì phải tự mình đòi, đừng kéo lớp hậu sinh vào vòng ân oán của tiền bối. Vòng luẩn quẩn hận và oán này cũng nên kết thúc thôi. Mấy năm nay y sống không yên, có lẽ đã đến lúc buông bỏ.

Tô Mộ Dung thu xếp hành lý, lấy bảo kiếm của mình ra, nghĩ lại cuộc đời này người khác thiếu nợ y, y cũng mắc nợ rất nhiều người, như thân sinh nhi tử của mình, hài tử có tướng mạo giống mình đó, y không lưu lại ấn tượng của phụ thân gì trong đầu nhi tử. Nhẹ ve vuốt thanh kiếm trong ta, nếu đưa cho y, không biết y có thích hay không.

“Tử Trúc, ta cùng đi với ngươi.” Tô Mộ Dung nói suy nghĩ của mình cho hai người Lăng Ngạo. Lăng Ngạo có thể che giấu tâm tình kích động của mình, lộ ra nụ cười lý giải. “Được, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường.”

“Ta muốn đến kinh thành, ngươi đi cùng ta đi.” Trong mắt Tô Mộ Dung mang theo mong đợi, y muốn tiếp xúc nhiều với nhi tử, cho nên muốn nhi tử cùng đi.

Y đến kinh thành, hơn một nửa là muốn báo thù của mình, không biết y sẽ cắt tam vương gia thành mấy khúc mới có thể giải hận.

Nếu đến kinh thành, tốt nhất là nên giải quyết luôn Phụng Hoàn, nữ nhân Phụng Hoàn này , Lăng Ngạo phải tự mình ra tay, không thể tiếp tục đợi nữa, nếu không càng lúc càng phiền toái.

“Được.” Lăng Ngạo nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứng, hoàng đế không thể thu lệnh, Hiên Viên Cẩm lại không thể xuống tay, vậy thì phải do y tự động thủ. Y phải khiến cho lão yêu bà hoàng hậu đó biết, điệt nữ nhà bà ta giành nam nhân nào cũng được, chính là không thể giành nam nhân của Lăng Ngạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.