Cấm Ái Muội Pubg

Chương 18: Chương 18: Gọi chú là cha




Edit + Beta: Mật

Lúc ở bo cuối, Ngôn Nặc giấu cả người trốn trong bụi cỏ. Ánh mắt bé chăm chú nhìn xung quanh, chỉ lo canh gác giùm đám Giang Hằng, chính mình thì không ra trận. Cuối cùng ba người lớn thì chơi đến vô cùng sảng khoái với bạn nhỏ, thuận lợi ăn gà.

Phòng trực tiếp cũng hoa cả mắt, nhưng lại xem rất vui vẻ.

Giang Hằng còn đang nói chuyện với bé: “Bạn nhỏ, ba ba con có ở đây không?”

Ngôn Nặc còn chưa trả lời, Ngôn Từ ngồi ngay ngắn bên cạnh đã kéo tay nhỏ núc ních thịt của bé, ánh mắt ra hiệu bảo: “Không được, nói với hắn ba ba không ở nhà...”

“Ba ba em không có ở nhà.” Ngôn Nặc nghe theo Ngôn Từ nỉ non nói, vô cùng thông minh trả lời. Ngôn Từ nhìn hắn đang bật cười trong phòng trực tiếp, sau đó uống hớp nước nói: “Thế nào bạn nhỏ, có muốn chơi tiếp không?”

Ngôn Từ khẽ vân vê lòng bàn tay con trai, ghé sát tai bé: “Không thể chơi tiếp.”

Phóng xạ máy tính quá lớn, cho dù mình hy vọng con trai ở cùng một chỗ với hắn nhiều một chút, nhưng đợi một lát nữa sẽ ngăn không được. Hôm nay cứ như vậy trước đi, cùng lắm thì sau này nhân lúc Giang Hằng login thì để Ngôn Nặc chơi cùng. Ngôn Nặc thật ra cũng không phải không vui, nói với Giang Hằng: “Hông được đâu, ba em chỉ cho chơi nửa tiếng thôi...”

【Ô hô hô nghe lời ba quá dậy, đúng là bé ngoan mà!】

【Mấy chị bị cưng đến khóc rầu】

【A, Hằng ca nhanh lên, làm cha nuôi bé con đi!!!】

Giang Hằng đang uống nước nhìn thấy làn đạn thì mém chút nữa phun nước ra, cuối cùng có hơi nghẹn nhanh chóng che đi. Hắn không nói gì hồi lâu nhìn phòng trực tiếp, ánh mắt đầy ý cười, giọng nói rất thấp: “Đừng có nghĩ đến vụ cha nuôi, tạm biệt bạn nhỏ, hòa thuận với ba em nha.”

Trên bàn có hơi lộn xộn, Giang Hằng dùng khăn giấy giả vờ dọn dẹp. Ánh mắt khi cúi đầu có hơi ảm đạm, Ngôn Từ thấy hắn vậy thì hơi hoang mang, đó là vẻ mặt mà mình chưa từng gặp qua. Có hơi cô đơn, nhưng không biết tại sao lại như vậy.

Cơm trong nồi đã nấu chín, Ngôn Từ chỉ có thể tắt máy tính, logout giùm Ngôn Nặc. Cậu tiện tay tắt phòng trực tiếp, nắm tay Ngôn Nặc đi ra phòng khách. Cậu cúi đầu nhìn con trai: “Vừa nãy chơi sao rồi?”

“A, con chỉ nhặt được đồ này nọ...” Ngôn Nặc ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó bị Ngôn Từ ôm đến ghế ngồi ở bàn ăn.

Đứa trẻ nhỏ như vậy đương nhiên không thể làm được thao tác ăn gà, huống chi còn là máy tính. Ngôn Từ cảm thấy bé chỉ đi đường kiếm đồ cũng rất có nghị lực, không cần biết có giết người hay không. Mặc dù một trận này là được Giang Hằng mang theo, nhưng có cảm giác trải nghiệm là được rồi. Cậu xoa đầu Ngôn Nặc an ủi nói: “Nhặt đồ cũng được rồi, con là bạn nhỏ so với người lớn như vậy thì không giống nhau.”

Cơm chiều là cháo bí đỏ, hơn nữa buổi chiều Ngôn Từ trở về cũng đã làm bánh ngô, tất cả đều là đồ ngọt. Khẩu vị trẻ con thích nhất là ngọt như vậy, buổi tối ăn một chút là đủ. Ngôn Từ ăn no, nhìn Ngôn Nặc cũng ăn xong chén cháo mới yên tâm. Cậu đi dọn dẹp bát đĩa, mở TV giùm Ngôn Nặc, cũng không quay đầu lại nói: “Con xem TV một lát đi, buổi tối dẫn con ra ngoài mua đồ ăn vặt.”

“Dạ được!” Vừa nghe đến, Ngôn Nặc rất vui vẻ. Đôi mắt bé tròn xoe, con ngươi đen như của Giang Hằng, ngay cả môi cũng hơi mỏng giống hắn, chỉ có dáng mặt với cái mũi thì hơi giống Ngôn Từ, gen cơ bản đều di truyền từ Giang Hằng. Ngôn Từ cầm khăn lau miệng cho bé, sau đó mới yên tâm đi rửa chén.

Tối 7 giờ, Ngôn Từ dẫn Ngôn Nặc đi dạo trên đường, đi khoảng 100m là có thể thấy siêu thị. Cậu vào mua mấy thứ như hoa quả rau dưa tươi chuẩn bị cho mấy ngày nay, lúc Ngôn Nặc còn ở nhà thì đương nhiên phải đối xử với bé cho tốt, khác với ở bên ký túc xá kia. Tin nhắn điện thoại không biết nhắn qua từ khi nào, Ngôn Từ mở ra xem, phát hiện là Giang Hằng.

Giang Hằng: Buổi tối có rảnh hay không, cùng nhau chơi?

Cậu đứng cạnh kệ, thuận tay lấy xuống một bịch bánh mỳ, sau đó trả lời: “Có rảnh, đại khái có thể chơi đến 9h30.”

Sau 9h30 Ngôn Nặc sẽ ngủ, Ngôn Từ giáo dục con trai mình thì phải làm tấm gương tốt, không chơi game ồn ào đến bé. Giang Hằng gửi nhãn dán qua, sau đó nói: Buổi chiều anh đã gặp con em, bé con... rất đáng yêu.

“Ừm...” Ngôn Từ đứng tại chỗ suy nghĩ một lát: “Cám ơn, em bây giờ đúng lúc dẫn bé mua đồ này nọ...”

Một vài nguyên liệu tốt cho sức khỏe, hồi trung học trù nghệ của Ngôn Từ khá kém, lúc sau là vì Ngôn Nặc và mình nên mới tìm sách dạy nấu ăn trên mạng, làm được không ít món tráng miệng. Cậu không phải là mua đồ ăn vặt, chỉ mua mỗi nguyên liệu để làm những món đó thôi. Giang Hằng bên kia trả lời rất nhanh: “Ừm, buổi tối anh chờ em.”

Tắt tin nhắn, Ngôn Từ chọn đồ cũng khá nhanh nhẹn, xác định mục tiêu sau đó bỏ vào giỏ hàng. Cậu nhanh chóng đi tính tiền, tay phải cầm một túi to, tay trái thì nắm tay Ngôn Nặc, chậm rãi trở về nhà.

Buổi tối tắm cho Ngôn Nặc xong, chính cậu cũng đi tắm rửa súc miệng, bây giờ mới tắt đèn phòng khách, cầm laptop đi tới giường. Ngôn Nặc mặc áo ngủ nhìn Ngôn Từ: “Ba ba nàm gì đó?”

“Đợt tí nữa cho con xem ba chơi trò chơi được không?” Ngôn Từ để laptop lên cái bàn nhỏ trên giường. Ngôn Nặc vừa nghe thì rất vui vẻ, liền vỗ tay: “Dạ, ba ba cố lên!”

Không chỉ vậy, Ngôn Từ còn để điện thoại đứng một bên, chuẩn bị vừa xem trực tiếp vừa chơi game, không muốn bỏ qua thao tác của Giang Hằng. Cậu chuẩn bị tốt tất cả thiết bị, mở loa ngoài cùng tai nghe, cuối cùng là online.

Phòng trực tiếp đã mở nửa tiếng, Giang Hằng đúng lúc đang ở bo cuối, trận đấu sắp kết thúc. Ngôn Từ còn chưa mở hộp sữa, Giang Hằng đã đấu xong, đứng nhì.

Rời trận thì Giang Hằng cũng phát hiện Ngôn Từ, quyết đoán mời. Hắn vừa rồi chơi 2, đồng đội không phải là đội viên, chắc là người chơi một mình. Ngôn Từ đi vào thì thấy ID Giản Chinh cũng sáng lên, tiếp theo là A Mãnh, trong loa đội giọng Giản Chinh vang lên đầu tiên: “Tống Mộc đâu, ổng vẫn không tới à?”

“Ai biết.” Lúc Giang Hằng nói câu này không cảm xúc, bình tĩnh nói: “Mặc kệ hắn, mấy nay phá lệ đi nghỉ ngơi, chắc không muốn tới. Ngôn Ngôn, chọn bản đồ gì đây?”

【Wow, vì sao khi gọi cách xưng hô này lại có hơi ứ ừm dạ】

【Tui rõ ràng không phải hủ nữ, nhưng tại sao tui lại cảm thấy quan hệ của 2 người này có gì đó không thể nói rõ...】

【Hằng ca đẹp trai lại rầu, trận này chắc chắn ăn gà!】

“Ưm, Vikendi đi.” Ngôn Từ thích bản đồ nhỏ như vậy, cậu không quá thích mấy chỗ có địa hình quá lớn hay quá nhiều màu sắc. Cậu dựa vào cái gối sau lưng, Ngôn Nặc cũng học theo dáng cậu dựa vào mặt trên của gối nhỏ mềm, đầu ghé sát vào bên trái Ngôn Từ.

Cuối cùng cũng vào trận.

Lúc Giang Hằng bắt đầu thì đang mơ hồ thảo luận vài vấn đề với đồng đội, âm thanh không rõ ràng bên chỗ hắn: “Huấn luyện viên biết không?”

“Không biết.” Là giọng A Mãnh: “Hắn hôm nay chưa xuất hiện lần nào, không biết có xảy ra chuyện gì không.”

Bọn họ đang nói về Tống Mộc? Thảo nào, cả ngày nay vẫn chưa thấy cậu ta. Lúc Ngôn Từ vào Olive Live thì huấn luyện viên đã kéo cậu vào một nhóm, là nhóm của đội WEI. Bên trong thêm cậu với huấn luyện viên vừa vặn là 6 người. Bình thường lúc thông báo chuyện thì đều nhắn ở đó, nhưng Tống Mộc luôn vắng mặt. Bất quá nếu cậu ta có, thì tối nay Giang Hằng chưa chắc đã tìm mình.

Ngôn Từ tự giễu bản thân, chờ chỉ huy của Giang Hằng.

Người kia trong phòng trực tiếp nhìn thoáng qua bản đồ, trầm tư một lát rồi mới nói: “Nhảy Winery.”

Chỗ rất vật tư rất béo, người cũng rất nhiều. Sau khi ngôn tư rơi xuống đất liền nhanh chóng kiếm súng, quay lại dùng súng bắn vào đầu người đằng sau. Ngôn Nặc bên cạnh kinh ngạc khen: “Ba ba đẹp trai quá!”

“À rế?” Giản Chinh cười ha hả: “Bạn nhỏ của anh cũng ở đây à, tới xem ba chơi trò chơi?”

Ánh mắt của Giang Hằng ở phòng trực tiếp tối sầm lại, tay điều khiển nhân vật có hơi run, Ngôn Từ hơi ngượng ngùng nói: “Bé mới trở về từ nhà trẻ, nên mới mang bé chơi...” Ngôn Nặc nghe thấy giọng của mấy anh trai hồi chiều, cũng rất vui vẻ: “Mấy anh khỏe hong.”

Giọng của bé con vẫn luôn đáng yêu, mặc dù những người nãy vẫn chưa thấy dáng vẻ của bé nhưng chỉ cần nghe giọng thôi cũng cảm thấy tâm can run rẩy, dễ thương muốn xỉu. Giang Hằng cũng lên tiếng, âm thanh rất thấp: “Bạn nhỏ...”

Vẫn là ginag hằng hồi chiều dẫn Ngôn Nặc, Ngôn Nặc nhớ rất kỹ hắn, ánh mắt sáng lên: “Anh, là anh à!”

Một tiếng anh này, Ngôn Từ nghe vào rất xấu hổ. Cậu rất muốn sửa đúng xưng hô cho Ngôn Nặc, nhưng lại không biết dùng cách xưng hô như nào. Chỉ đành ghé vào tai bé nói: “Không cần gọi bọn họ là anh, bọn họ...”

“Đúng vậy, chúng ta đều là mấy bánh quẩy già thôi.” Giản Chinh đột nhiên nói, cười ha hả: “Bọn chú đều lớn hơn con 1 vòng, chú cảm thấy được nếu còn mặt dày để con gọi chú là anh này ớ hở, vậy rất xấu hổ đó. Hmm... Gọi chú đi?!”

A Mãnh đang bơm máu lặng lẽ nói: “Sao tôi lại cảm thấy, đột nhiên mình già đi không ít...”

“Gọi mấy người là chú không kém lắm đâu.” Giang Hằng cười lạnh, một băng súng bắn nát giáp 2 của người kia đang ở xa, đi qua nhanh liếm hộp: “Bạn nhỏ, con suy nghĩ cho chú một cái xưng hô được không? Bọn họ buổi chiều đâu có giúp con chơi, dù sao cũng phải cho chú đặc quyền chứ?”

【Hằng ca xấu xa ghê】

【Adu, sao Hằng ca lại có thể bắt nạt bạn nhỏ!!! Anh nhất định là ông chú kỳ lạ mà.】

Ngôn Từ có hơi mơ màng, vì cậu cũng không biết người ta nghĩ gì. Ngôn Nặc vậy mà lại có hơi đăm chiêu, lo lắng nói: “Chú cũng lớn giống ba con đúng không ạ?”

“Đúng vậy...”

Giang Hằng với Ngôn Từ không kém nhau lắm, chỉ cách mấy tháng thôi. Giây tiếp theo, vẻ mặt Ngôn Nặc thật thà chất phác ngây thơ, lớn tiếng nói: “Ba ba con rất thích chú, ba luôn xem chú trực tiếp. Nếu nói như vậy, vậy có phải chú là cha nuôi của con phải hơm...”

Phòng trực tiếp lập tức lâm vào trầm mặc.

Hai giây sau Giang Hằng mới phản ứng lại, có hơi sửng sốt: “Cái, cái gì mà cha nuôi?”

Ngôn Từ đang ở bên cạnh bé cũng kinh hãi rồi, không biết tại sao con trai lại nghĩ như vậy!

Ngôn Nặc nói rất hùng hồn và đầy lý lẽ: “Con xem rất nhiều chương trình truyền hình đều như vậy đó, 2 người có quan hệ rất tốt và một người sinh con thì có thể nhận người kia là cha mẹ nuôi... Giống như anh cũng có thể nhận được đó.”

Được rồi, cái nồi này là vì bé luôn xem TV với mình! Ngôn Từ có hơi buồn cười, vì buổi tối trước kia cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, cậu liền xem mấy bộ phim truyền hình lúc 8 giờ. Ngôn Nặc ngẫu nhiên cũng sẽ xem với mình, không nghĩ tới lại có thể nhớ được?!

Giang Hằng ngây ngốc cười, giọng nói có hơi không ổn: “Có, có thể chứ...”

Tác giả có điều muốn nói:

Giang Hằng: Từ trên trời rớt xuống một đứa con nuôi?!

Ngôn Từ (mặt u ám): Không, là con ruột.

__________________________

Mật: Má tôi cười xỉu mn à, hahahahahahahahahaha, giang ca đơ luôn rồi, sau này nếu ổng biết đấy là con ổng thì sao đây, hahahaha!! Úi giồi ôi cháu tui đáng yêu quá chời, có cái khúc dạ được ấy tui muốn để nguyên là hảo da, mn thử kết hợp giọng trẻ con mà nhấn mạnh chữ da đọc là đa đi, ôi má ơi cưng muốn xỉu, nhưng thôi để thuần việt nên tui ko giữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.