Cấm Ái Muội Pubg

Chương 28: Chương 28: Ngôn Từ tỏ tình




Edit + Beta: Mật

“.....” Cả người A Mãnh nổi cả da gà, phiền muộn nhìn thoáng qua Giang Hằng với Ngôn Từ, cũng không biết lời của Giang Hằng là thật hay giả, thở phì phò nói: “Từ khi nào mà Giang ca lại nhiễm khí gay như vậy?”

Mấy trận tiếp theo thì tình hình cũng khá đơn giản, Ngôn Từ lại như hồi nãy nhắm mắt rồi hé mắt xem ID đồng đội, kinh ngạc phát hiện thật sự là Giang Hằng! Cậu vô cùng vui vẻ, âm thanh trở nên kích động hơn: “Giang Hằng?!”

“Là anh.” Giang Hằng nghe thấy giọng kích động của cậu, nhịn không được bật cười: “Không muốn theo anh tổ đội à?”

“Không có!” Ngôn Từ nghĩ 1 đường nói 1 nẻo sửa miệng: “Thấy là đồng đội, nên mới hơi kích động...”

Giang Hằng ở phía xa tranh thủ quay đầu nhìn Ngôn Từ đang ngồi trên ghế, buồn cười đáp: “Được rồi, vậy cho em chơi với 2 người kia?”

“Không!” Ngôn Từ cuống quít lắc đầu: “Không không không, với anh là được...”

Trêu Ngôn Từ xong, tâm tình Giang Hằng rất tốt, hắn kiên nhẫn giải thích cho Ngôn Từ: “Trong phòng có thể chọn đồng đội, ván 1 anh quên mất, bọn họ bắt đầu quá nhanh.”

“.....”

Thế thì lúc đó cậu đau lòng vô ích? Ngôn Từ mém nữa hộc máu, hối hận vì biểu hiện trong ván vừa nãy. Nhưng mà cũng may ván này được tổ đội với hắn, lúc phối hợp với nhau thì vô cùng ăn ý, Ngôn Từ nhặt được đồ tốt luôn hỏi Giang Hằng trước.

Khi kết thúc Giang Hằng với Ngôn Từ song kiếm hợp bích lại ăn gà lần nữa.

Đồng đội ván trước - Lục Hành Xuyên nhìn chiến tích của 2 người họ, a một tiếng: “Chẳng thể nào tìm được đồng đội nào như 2 vị này của WEI, rất chó. Kỳ thị đội khác, không có tinh thần thi đấu thể thao gì cả!”

Giang Hằng lười biếng đưa mắt nhìn: “Không có kỳ thị đội khác, chỉ kỳ thị cậu.”

Ngôn Từ lựa chọn lặng lẽ không nói lời nào, giảm bớt tỉ lệ bị cuốn vào tranh chấp.

Lục Hành Xuyên không cam lòng, bi thương hỏi Ngôn Từ: “Cậu ta nói sự thật à, cậu thật sự là có thành kiến mà đến sao?”

“Không có!” Ngôn Từ lập tức phủ nhận, vài giây sau đánh 1 cú: “Được rồi, tôi không có thành kiến, tôi chỉ là mang theo ân oán cá nhân tới thôi.”

Lục Hành Xuyên: “............”

Vòng đấu chính thức này, WEI vừa vặn đứng nhất.

Trận đấu hôm nay dừng lại ở đây, còn 2 trận nữa là vào 8 giờ ngày hôm sau, và 8 giờ ngày thứ 3. Vì muốn kiếm tiền nên nền tảng tất nhiên sẽ đổi ngày, như vậy cho bọn họ số tiền thưởng lớn cũng không thiệt thòi gì.

Trực tiếp xong thì huấn luyện viên Vu kêu bọn họ tới lầu 2 thảo luận, Giang Hằng đứng ở cửa chờ Ngôn Từ, hai người sóng cùng đi. Ngôn Từ lắc lắc tay, không nghĩ tới việc huấn luyện khiến cả người dễ mệt mỏi như vậy, ngón tay cậu nắm chặt một chút là sẽ đau nhức.

Giang Hằng dẫn Ngôn Từ đến vị trí trước, Giản Chinh với A Mãnh theo sau. Vu Phong Hoa cầm một tệp báo cáo đi tới, chuông điện thoải ở đâu vang lên. Anh ngồi xuống ghế, thuận miệng nói vưới Giản Chinh: “Muộn mấy phút rồi, tôi sẽ giải thích một số chuyện thi đấu ở Châu Á.”

Thời gian vừa vặn chỉ 9h30, 2 trận đấu kéo dài khá nhiều thời gian. Huấn luyện viên Vu cười đến đầy nếp nhăn, để tờ kê khai tới trước mặt Ngôn Từ, chỉ chữ trên đó: “Tiểu Ngôn, cậu điền tờ kê khai này trước, sau đó tôi sẽ sắp xếp thời gian cho cậu.”

“Vâng.” Ngôn Từ nhận tờ giấy, phát hiện bên trên chỉ để khảo sát thân thể của mình mà thôi.

Huấn luyện viên Vu nhìn cậu cẩn thận điền giấy, lúc này mới lấy điện thoại ra xem.

Giây tiếp theo sắc mặt ông ngưng trọng, ánh mắt sắc bén mở màn hình, đột nhiên nhìn về phía Giang Hằng: “Mấy cậu xem weibo đi, sao lại thành thế này?”

Nghe vậy, ba người có hơi khó hiểu, tất cả đều lấy điện thoại mình ra. Ngôn Từ mở weibo trước, đã có tin tức hiện lên trước mặt, tiêu đề là: “Sau trận đấu Los Angeles đội trưởng của một đội hẹn pháo(1) đêm khuya, thiết lập Giang Hằng sụp đổ!”

Mà cả ba người khác cũng thây được toàn bộ nội dung, Ngôn Từ hoảng sợ lập tức đứng lên, lớn tiếng bác bỏ: “Không thể nào!”

Giang Hằng-nhân vật chính của tin tức-ánh mắt lạnh như băng, bình tĩnh tiếp tục lướt màn hình. A Mãnh bên cạnh tức giận đến run cả giọng: “Không thể nào đâu, hôm đó không phải Giang ca ở cùng chúng ta à...”

“Có người muốn hại ổng?” Ngày đó Giản Chinh về với Giang Hằng, nhớ rất rõ thời gian, đừng nói bản thân Giang Hằng có thật sự đi hẹn pháo hay không, theo môsc thời gian này làm gì có thời gian rảnh mà chạy đi ngủ ấy được? Giang Hằng lại không có phân thân, sao lại xuất hiện tình huống này chứ?

Tin bịa đặt muốn hắc bọn họ đã thấy nhiều rồi nhưng không quan tâm, nhưng đây lại là lần đầu tiên phỉ bánh với nói xấu lớn như vậy! Giang Hằng cười lạnh, ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên Vu: “Trên ảnh chỉ có 1 cái bóng, tôi rất tò mò là đám truyền thông kia làm sao nhận ra người đó là tôi đó?”

Ngôn Từ cẩn thận nhìn chằm chằm cái gọi là chứng cứ là một tấm ảnh mơ hồ kia, tấm thứ nhất là chụp ở hành lang khách sạn, là đoạn video giám sát không rõ tầm 1 giờ sáng, chỉ nhìn thấy 1 thân ảnh đàn ông cao lớn ôm 1 cô gái. Còn có vài tấm nữa là dáng người đó ra vào khách sạn, mặc dù không khác lắm với Giang Hằng, nhưng lại quái dị khó tả.

Bức ản thứ nhất là được cái người tự xưng là fan bị ngủ, lên weibo tố cáo, lời không chỉ đích danh ai cả, nhưng từ mấu chốt của cô ta là mấy câu: “Thích anh lâu như vậy, không ngờ anh lại như thế.” “Haha, giới esport cũng không giỏi lắm đâu.”

Tay Ngôn Từ run rẩy, có hơi không dám mở bình luận.

【Cười chết tui rồi, đám fan này còn mở miệng là một câu hằng ca, chính hắn chỉ là 1 quả dưa chuột thối thôi】

【Thoát fan, không thể tin được người mình thích lâu như vậy lại làm chuyện như này】

【Buổi tối hôm nay lúc trực tiếp còn bán hủ đó, bản thân rõ ràng là thẳng nam ngủ với fan cũng đừng có thêm tai họa cho hủ nữ bọn tôi, ghê tởm!】

【Trận đấu vừa mưới kết thúc đã đăng loại tin này, tôi không đứng thành hàng, chờ bên chính chủ đáp lại!】

【Mong bên chính chủ đáp lại, đừng có gỉa chết!!!】

Huấn luyện viên Vu đập bàn nói với mọi người: “Giản Chinh đọc kỹ cái khách sạn kia ở đâu, cần liên hệ với quản lý bên kia! A Mãnh về kêu mấy nhân viên kỹ thuật đi liên hệ với tài khoản tiếp thị, tra cho tôi, phải điều tra xem là ai đang hãm hại gây bất lợi cho WEI!”

Giản Chinh với A Mãnh đều không nói lời nào, ba người bọn họ kề vai chiến đấu nhiều năm, tính cách mỗi người đều biết rõ ràng.

Xem ra hôm nay không cần ngủ, tìm bằng chứng để bên chính chủ đáp lại cũng cần thời gian.

“Gặp phải chuyện này, thật là đen đủi mà.” Vu Phong Hoa cười lạnh, vô cùng khinh thường hành vi này.

Huấn luyện viên Vu đã ở trong giới epsort hơn 10 năm, chuyện gì mà chưa từng thấy qua. Sau khi giải nghệ cũng không có tâm tình mà quan tâm đến những chiêu trò đó, nhưng càng ngày càng có nhiều người gia nhập khó mà đảm bảo tính cách mỗi người là dạng như thế nào. Những chuyện xiên vẹo không đứng đắn không phải đột nhiên mà có, mà là luôn tồn tại ở mọi ngóc ngách.

Nói xong ông nhìn Giang Hằng, tinh tế đưa ra nghi vấn: “Buổi tối hôm đó cậu đi làm à?”

“Vô cùng trong sáng.” Mặt mày Giang Hằng lạnh lùng, giọng nói không cảm xúc.

“Trực tiếp quay về ký túc xá, chưa từng ra cửa.”

Hỏi hắn đương nhiên không phải vì nghi ngờ, Vu Phong Hoa chỉ muốn quan lý tuyến thời gian trước, đến lúc đó có thể lấy chứng cứ rõ ràng. Mặc dù có A Mãnh với Giản Chinh bên cạnh cũng không chứng minh được điều gì, bởi vì bên ngoài sẽ một mực bảo rằng đồng đội ao che lẫn nhau, không có chứng cứ thực tế.

Giản Chinh vừa nãy mới rời đi đột nhiên mở cửa vội vàng hét lên: “Huấn luyện viên, tìm được rồi! Đó là khách sạn bốn sao gần sân bay, khách sạn Minh Nguyệt!”

“Đi, hiện tại đi tìm quản lý bên đó!” Huấn luyện viên Vu cầm chìa khóa trên đứng đứng dậy, Ngôn Từ vừa nãy đang kích động cũng đứng lê kêu: “Tôi đi cùng mọi người!”

Giang Hằng đang chuẩn bị đi thì quay đầu nhìn cậu, không do dự trả lời được. Ba người bọn họ ngồi trên xe, Giản Chinh với A Mãnh thì ở tại chỗ thử liên hệ với bên tài khoản tiếp thị.

Trong lúc chờ ở trên xe, huấn luyện viên tìm nhân viên quản lý lấy tài khoản chính chủ vưới mật mã, tự mình đăng lên, thay Giang Hằng đáp: “Sự việc đã rõ ràng, chúng tôi đang điều tra, mong mọi người đừng dễ dàng tin tưởng những tin tức nhỏ nhặt đó, tất cả đều vì bên chính chủ. Mong mọi người tin tưởng Giang Hằng.”

Giang Hằng đạp mạnh chân ga, gần như là một đường chạy như bay đến trước cửa khách sạn Minh Nguyệt. Khi xuống xe hắn đóng cửa rất mạnh, bước rất nhanh đi lên, ba người vội vàng không ngừng liên hệ với quản lý khách sạn.

Đối phương tỏ ý muốn thương lượng, huấn luyện viên Vu yêu cầu ông ta điều tra video giám sát, cẩn thận quan sát thân ảnh người kia. Nhưng mà chi quản lý không phải trực hệ của ban giám đốc, sau khi nghe thì có hơi khó xử, dò hỏi: “Ngại quá video giám sát của bên chúng tôi đều là bí mật, không thể để lộ quyền riêng tư của khách hàng. Nếu thật sự phải điều tra thì mong để tôi liên hệ với ban giám đốc...”

Lời vừa nói ra thì Ngôn Từ rất không hài lòng, chất vấn ông ta: “Vậy thì vì sao bên truyền thông lại có được ảnh chụp của video giám sát, chúng tôi thì không được?”

Quản lý cười ngượng, giải thích: “Vậy có thể là do camera của bọn họ chụp được, cho nên chúng tôi mới không xen vào...”

Lời khiến người khác cực kỳ tức giận, trong lòng Ngôn Từ liền bùng cháy. Vu Phong Hoa nhìn mắt ông ta, thỏa hiệp nói: “Đi, tôi đi đăng ký với mấy người, chúng tôi có thể chờ tổng giám đốc lai đây.”

Huấn luyện viên đi theo ông ta, Giang Hằng với Ngôn Từ thì ở lại. Hai mắt Giang Hằng hiếm thấy đỏ ngầu, cả người toát ra sương mù, không khí ngưng đọng đến mức đóng băng. Hai mắt Ngôn Từ có hơi ươn ướt, cậu biết Giang Hằng không phải là người như vậy.

Khi còn trẻ hắn là giáo thảo mang khí chất đẹp trai như ánh mắt trời, đội trưởng dám làm dám chịu của WEI.

Tuyệt đối chuyện đó không thể nào xảy ra được, bởi vì cái tên Giang Hằng này, cũng đại biểu là vĩnh viễn cũng không thay đổi.

Giang Hằng vẫn không nói gì, Ngôn Từ nhìn bóng dáng hắn như vậy liền vô cùng đau lòng. Bất động tưởng niệm, tất cả khao khát trong 4 năm qua cùng với tình yêu cháy bỏng khiến cậu rơi nước mắt, không thể khống chế trực tiếp ôm Giang Hằng từ sau lưng.

Giang Hằng sững sờ bị cậu ôm lấy, thân thể cứng ngắc. Tiếng nức nở của Ngôn Từ rất rõ ràng, giọng run run: “Em tin anh... Giang Hằng, anh luôn là niềm tự hào của em!”

“Giang Hằng, anh có biết hay không...”

“Lần trước anh từng nói, em vẫn giống trước kia, chưa bao giờ thay đổi không...” Giọng Ngôn Từ mang theo tiếng khóc nức nở: “Đúng vậy, anh nói đúng. Không phải ngoại hình không thay đổi gì cả, mà là em thương anh, là chuyện chưa bao giờ thay đổi!”

_____________________________

Mật: Ỏ~ con tuiiiiii, đau lòng quá điiiii, con tui đã phải trải qua 1 năm vất vả mang thai không người bầu bạn, 3 năm một mình lủi thủi chăm con, từng ngày đều nhớ đến người mình yêu, chưa từng thay lòng đổi dạ, vẫn là người không nhịn được mà nói lời yêu trước, mong sau này con tui sẽ được ba mình chấp nhận, được trở về nhà đoàn tụ, được yêu thương. =(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.