Cấm Ái Muội Pubg

Chương 13: Chương 13: Rất thân mật




Edit + Beta: Mật

Giang Hằng một đường ôm bả vai Ngôn Từ đi trước đoàn người, giữa phố người Hoa. Mấy người còn lại còn đang thương lượng ăn cái gì, A Mãnh đề nghị: “Chúng ta đi nhiều người, không bằng đi ăn lẩu?”

Tất cả mọi người đều đồng ý, không có ai hứng đi dạo phố nữa, đi thẳng đến tiệm lẩu. Chủ tiệm quả nhiên là người Trung, nhóm người truyền nhau thực đơn: “Nước dùng thì sao, lẩu malathang, lẩu thịt bò và thịt dê, còn có lẩu xương heo, vv...” Giang Hằng biết Ngôn Từ không thể ăn cay, mấy người này thì không cay không vui, nói: “Lấy lẩu uyên ương đi.”

“Lẩu uyên ương?” Giản Chinh tò mò quay đầu: “Không phải anh có thể ăn cay à, sao còn gọi lẩu uyên ương? Một ngụm lẩu ma la thang đã như vậy!”

“Ngôn Từ không thể ăn cay.” Giang Hằng liếc cậu ta: “Lẩu uyên ương cũng có cay, không thiếu của cậu.”

Ngôn Từ đi phía sau cảm thấy lòng ấm áp, thân hình Giang Hằng cao lớn lập tức có những ánh hào quang bắn tứ phía! Trong lòng cậu khẽ nhảy nhót, sau đó đi theo mọi người đến phòng riêng. Lẩu quả thực là đơn giản nhất, nhà hàng đều đã nấu nước dùng hết rồi, đến lúc đó chỉ cần bỏ nguyên liệu vào là được, không cần chờ. Khi chọn chỗ Giản Chinh thừa cơ ngồi bên phải Ngôn Từ hỏi cậu: “Tiểu Ngôn Ngôn, anh có thể ăn cay đến trình độ nào?”

“A...” Ngôn Từ đột nhiên bị cậu ta tiếp cận, có hơi muốn lùi người về sau, uyển chuyển nói: “Cậu vẫn gọi tôi là Ngôn Từ đi.”

“Ngôn Ngôn, ngồi kia đi.” Giang Hằng từ sau lưng vừa mới đi đến liền thấy người nào đó đang ầm thầm đào góc tường nhà mình, lông mày nhảy dựng.

Ngôn Từ được cứu liền bình thường trở lại đáp ứng ngay lập tức, sau đó lùi ghế ra sau, để Giang Hằng ngồi ở chỗ mình mới ngồi. Bởi vì đổi chỗ, thứ tự chỗ ngồi liền biến thành: A Mãnh - Ngôn Từ - Giang Hằng - Giản Chinh - Tống Mộc.

Đương nhiên, Giản Chinh không biết tình huống nên cái gì cũng không ý thức được, trơ mắt nhìn Ngôn Từ lại bị Giang Hằng dùng thủ đoạn 'phi pháp' cướp mất, dù sao cũng cảm thấy mình bị đối xử khác biệt một cách trầm trọng: “Không công bằng gì hết, đãi ngộ đoàn sủng của em, chẳng lẽ biến thành của Ngôn Từ sao!”

Đoàn sủng, đúng như tên gọi, cả đoàn đội đều yêu thương một người, tất cả mọi người đều đối xử rất tốt với cậu ta. Giản Chinh tự cho rằng mình được cả đội quan tâm, đó không phải là đoàn sủng thì sao nữa? Giang Hằng liếc cậu ta một cái: “Đoàn sủng?”

Sau đó liền hừ lạnh: “Bốn năm nay ăn không ít nắm đấm của tôi, này cũng coi là đoàn sủng hả?”

Mạnh Tân thành thật vẫn luôn nhìn hai người đấu võ mồm thì lặng lẽ xen vào: “Đội trưởng nói đúng lắm, Giản Chinh chắc hẳn cậu nên gọi là... đoàn khi, xem ra vẫn chưa nhận rõ được sự thật mà.”

Ý nghĩ của đoàn khi đương nhiên trái ngược với đoàn sủng, Giản Chinh không biết tình cảnh chân thực thê thảm của mình. Cậu ta buồn bực hét to, sau đó cách Giang Hằng mà nói chuyện với Ngôn Từ: “Vậy cay một chút anh cũng không ăn được hả?”

Ngôn Từ dừng chút rồi gật đầu nói: “Cũng coi như vậy, nhưng mà tôi không phải không thể ăn cay, chỉ là cơ thể tôi đặc thù, ăn cay xong mặt sẽ rất đỏ rồi đổ mồ hôi. Có thể nói đây là, dị ứng các loại?”

“Đậu móa.” Giản Chinh trừng lớn mắt, hai mắt nhìn nhau với Tống Mộc bên cạnh: “Lần đầu tiên tôi thấy người có thể chất kỳ lạ như vậy đó! Còn mảnh mai hơn con gái nữa?”

Mạnh Tân bên cạnh đánh gãy lời cậu ta, tấm tắc: “Mặc dù thể chất đúng là kỳ lạ, nhưng cũng không thể so sánh với con gái. Bạn gái tôi ăn cay rất giỏi, lần trước bọn tôi đi du lịch ở Tân Cương, mì xào cay muốn nổ tung kia ăn cũng không cảm thấy gì cả, còn nói rất thích như vậy. Cái mì xào đó tôi còn không ăn được!”

Ngôn Từ gãi đầu, không biết đề tài mình không thể ăn cay lại có thể nói chuyện lâu như vậy. Cho đến khi lẩu đến mới ngừng thảo luận, Giang Hằng thả thịt vào trước, sau đó chia đều qua bên nước dùng bên kia. Nguyên liệu khác đều để ở góc bàn của mỗi người, tự thêm vào là được.

Mấy người một bên nấu thịt một bên tám chuyện, Giang Hằng thân là đội trưởng kiêm chỉ huy dẫn dắt thì nghĩ sâu xa hơn: “Chiến Long bọn họ không tới trận đấu này sao?”

Chiến Long, Dragon, nghe tên vừa ngầu vừa bạo lực. Nhưng mà phối hợp với mấy thành viên kia, thật sự là đại biểu giữa thiện ác. Đâu có giống với tên Chiến Long, nhưng những lời bàn luận như vậy vẫn bị xem như trò ngốc. Ngôn Từ vừa nghe vừa phổ cập kiến thức, cái miệng nhỏ đang ăn thịt trong nồi lẩu. Cậu chỉ chấm nước tương, nhưng những món khác thì không. Mọi người đều tự ăn của mình, không ai thấy Giang Hằng cứ nấu thịt rồi tỉnh bơ gắp cho Ngôn Từ.

Lần này hắn cũng không ăn lẩu malathang theo mọi người, mà chỉ ăn thanh đạm với Ngôn Từ.

Giản Chinh buồn rầu chấm tương ớt, mơ hồ nói: “Có quỷ mới biết, tốt nhất là không đến, ông đây không muốn nhìn mấy người đó, chán.”

“Vậy nói về LNG đi.” Giang Hằng ăn nấm kim châm, uống bia lạnh, nghiêm túc phân tích: “Trận đấu buổi chiều kia không nhất định chúng ta là người thắng, nếu không phải gặp may bo thu, bọn họ cũng sẽ không thua. Ai biết trước được điều gì, chúng ta chỉ là trùng hợp gặp được lợi thế về địa hình thôi.”

Con người sẽ luôn luôn ngưỡng mộ với những thứ không biết, nếu không thì không biết tiếp theo ông trời sẽ chiếu cố ai. Ban đầu WEI vẫn bị vây giữa kém hơn, LNG chiếm thế thượng phong, vì địa hình thay đổi, nháy mắt tình thế đảo ngược! Mặc dù người của LNG đang ở tầng 3 phía dưới, nhưng mà là căn nhà giữa khu vắng vẻ, xung quanh không có vật che chắn, mặt cỏ thì rất ngắn, chỉ còn cách chọn chạy ngoài bo, nhưng như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Muốn tránh cũng không được, mà tránh cũng không thể tránh. Nếu như bo thu ở sau lưng LNG, vậy thua chính là WEI.

“Coi như chúng ta vận cứt chó đi, trận đấu sau, cũng không có vận may này nữa.” Giang Hằng dừng đũa, nhìn về các thành viên.

Mấy thành viên trước đó còn cà lơ cà phất cũng gật đầu còn nghiêm túc lắng nghe lời hắn nói. Sau đó lại phân tích cho đội ngũ sau đó có thể gặp phải cái gì, Giang Hằng mới dừng lại. Vẻ mặt Giản Chinh còn nghiêm túc, nhìn A Mãnh ở đối diện: “Được rồi, một lát nữa về thì tiếp tục huấn luyện.”

“Trận đấu ngày mai phải càng cẩn thận, đã chuẩn bị sẵn sàng hết chưa?” Giang Hằng hỏi.

“Biết rồi, lần này đều cẩn thận chút? Buổi tối chúng ta bàn bạc sau, bây giờ quan trọng là ăn cơm!” Giản Chinh uống ừng ực mấy ngụm bia lạnh, sờ sờ cái bụng. Giang Hằng không ý kiến, bình tĩnh ừ một tiếng. Cậu ta nhìn mấy chai nước sốt trên bàn, đột nhiên gặp ánh mắt Ngôn Từ. Cậu ta cong khóe miệng, bỗng nhiên nói: “Ngôn Từ, sao anh chỉ chấm nước tương vậy?”

Ngôn Từ chẳng hiểu sao lại bị Giản Chinh nhìn chằm chằm, dùng thìa gõ chén: “Nước lẩu đã có sốt trong đó đã ăn ngon rồi.”

Giản Chinh không rõ, lấy cái chén nhỏ trước mặt, đưa qua: “Anh thử cái này xem, rất thơm, còn có sốt tỏi với dầu vừng, rất thích đó!”

Trước mặt bọn họ có sáu loại sốt, trong đó ba là cay, còn ba cái còn lại thì đậm đà hơn. Sốt tỏi là một trong số đó, sau đó là nước tương, một cái nữa là mù tạt. Có vài người ngoại trừ Tống Mộc và Giản Chinh có thể ăn được chút mù tạt, những người khác đều ghét ca ghét đắng cái hương vị này. Ngôn Từ không thể ăn cay, theo đó cũng không thể ăn mù tạt, một đĩa để đó cậu cũng không muốn đụng tới.

Giang Hằng nhíu mày, theo bản năng từ chối thay Ngôn Từ: “Em ấy không thể...”

“Ưm, để tôi thử xem sao.” Ngôn Từ còn chưa thử qua sốt tỏi, gắp một miếng thịt chấm một chút muốn thử xem sao, đột nhiên phát hiện mùi vị thật sự rất ngon, so với nước dùng còn đậm đà hơn! Hai mắt cậu sáng ngời, nhìn Giang Hằng bên cạnh nói: “Em... Em nghĩ muốn thử mùi vị tương ớt kia như thế nào.”

Tuy vừa rồi hắn từ chối theo bản năng, nhưng Ngôn Từ chủ động đến xin hắn, Giang Hằng có cảm giác tôi là ai, tôi đang ở đâu. Ánh mắt... Còn hơi đáng thương, ngay lập tức lòng đều mềm mại, không có liêm sỉ nói: “Được, em muốn ăn thì ăn thôi.”

Tóm lại không dị ứng hay trúng độc là được, dù sao Ngôn Từ bị chảy mồ hôi mặt đỏ cũng không phải chuyện lớn gì lắm, không có nguy hiểm lắm. Nếu cậu muốn ăn, vậy thì tùy cậu vậy.

Ngôn Từ hưng phấn đem đồ ăn chấm hết vào, bỏ qua không chấm mù tạt, sau đó ăn tới thỏa mãn. Hương vị đúng là không bình thường, cảm giác phảng phất như hạnh phúc muốn chết. Đã rất nhiều năm không được ăn cay, Ngôn Từ đột nhiên cảm thấy được, cái phản ứng nhỏ kia cũng không có gì đáng sợ, không đủ để gây sợ hãi!

Cậu ăn rất nhiều thịt, một lát sau mặt đã bắt đầu nóng lên, bởi vì vừa cay vừa nóng nên phải thổi thổi thịt, trên mặt còn hơi nóng. Ngôn Từ buông đũa không tiếp tục ăn nữa, trực tiếp uống cạn ly sữa. Nhưng cho dù vậy, nhiệt độ vẫn chưa biến mất. Giang Hằng ở bên cạnh cười cười, lấy ly bia lạnh đưa cho cậu: “Muốn cho em hay không a, nhìn đi, đều đã hồng thành mông khỉ rồi.”

“Bụp--” Ngôn Từ cho hắn một đạp.

Giang Hằng lập tức thu chân mình về, dứt khoát đặt ly bia trên bàn trước mặt cậu, bật người giả bộ sợ hãi: “Không không, như vậy rất đáng yêu!”

Giản Chinh bị hắn làm nổi hết da gà đột nhiên quay đầu: “Đậu móa, không phải anh cấm người khác gọi anh ấy là Ngôn Ngôn sao? Bây giờ em mới phát hiện anh khống chế ham muốn rất nghiêm trọng đó, sao lúc nào cũng quản anh ấy vậy?”

“Giang ca, có chuyện gì vậy?” A Mãnh theo sau thăm dò từ đằng sau Ngôn Từ.

Vẻ mặt Giang Hằng thản nhiên, bình tĩnh lấy giấy ăn lau miệng: “Em ấy còn nhỏ, mấy người già các cậu đừng nghĩ đi bắt nạt người mới, làm đội trưởng đương nhiên phải quan tâm chăm sóc.”

Cả bàn kinh ngạc:“...!”

“Giang ca, ông đây mới có 19 tuổi thôi, em mới là cành hoa của đội, trẻ nhất đó!” Giản Chinh lớn tiếng nói, vừa khiếp sợ vừa bất mãn còn có tức giận, không biết có bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn mà nhìn Giang Hằng! Tóm lại là vẻ mặt oan ức, bắt nạt cả đội đến giới hạn.

Thật ra Ngôn Từ 22 tuổi, lớn hơn Giản Chinh vài tuổi, Giang Hằng nói nhảm cũng không thèm chớp mắt.

Trên thực tế, bên ngoài Ngôn Từ là thành viên mới của bọn họ, nhưng trong lòng Giang Hằng đã lặng lẽ meo meo trở thành người nhà của mình, bao che khuyết điểm đến quang minh chính đại. Giang Hằng ở bên canh nhìn mặt Ngôn Từ đã rất đỏ, dứt khoát không nói chuyện này nữa: “Mọi người ăn trước, tôi dẫn em ấy quay về khách sạn xem sao. Vẫn là không thể ăn cay mà, lỡ như sưng lên thì làm sao bây giờ?

“Được rồi...” Ngôn Từ cầm cái quạt của người bán hàng đưa cho, điên cuồng quạt cho mình. Cậu chỉ cần đi theo Giang Hằng đi ra ngoài, không quay đầu nhìn Giản Chinh đang kêu rên.

Giang Hằng cười: “Đưa em về khách sạn, trên phòng có điều hòa với tủ lạnh để hạ nhiệt.”

“Ừm...” Ngôn Từ yên lặng trả lời, thật ra trong não đã hoàn toàn bối rối. Nhìn ý tứ của hắn, chẳng lẽ hai người muốn ở chung một mình sao!

Tác giả có điều muốn nói:

Ha ha ha ha, lúc viết tui suýt quên loại nước chấm nào ra nước chấm nào, nhiều thiệc luôn... Nhưng nghĩ đến việc ở nước ngòa, vẫn là bảo thủ để sáu loại hoi~

[tui không cay không vui, nhưng đáng tiếc thích ăn cũng không thể ăn, huhuhu]

_________________

Mật: Má ui ngọt quá đi, chưa về với nhau mà ngọt thế lị há há, tui thề Giang ca lộ liễu vậy mà vẫn chưa ai phát hiện, chỉ có mỗi fan phát hiện há há, cừi. Chắc nội trong tuần sau là mn gặp được bé con gùi đó~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.