Edit + Beta: Mật
Sau khi bị nổ thì mặt Giang Hằng không biểu hiện gì cả, nghiến răng nghiến lợi với Lục Hành Xuyên bên kia: “Được, cậu ác thật.”
Ngôn Từ nghe 2 người tranh cãi ầm ĩ, che mặt. Cẩn thận nhìn xung quanh, Ngôn Từ lén lút chuồn qua bên kia, nhân cơ hội buông tai nghe xuống, lặng lẽ nói bên tai Giang Hằng: “Đội trưởng, em cũng có thể nổ chết anh ta được không?”
Khóe miệng Giang Hằng cong lên, cho cậu ánh mắt ý bảo: “Đương nhiên có thể, game này có thể dùng lựu đạn giết chết mà, cậu ta ám sát chúng ta, thì ta cũng ám sát lại thôi.”
Đơn giản vậy thôi, lúc này Ngôn Từ mới yên tâm, ngầm hiểu gật gật đầu.
Vừa nãy xung quanh Cosmodrome còn không có người nào đột nhiên có tiếng xe, hình như có một nhóm người vào đây muốn đánh nhau cướp đồ. Ánh mắt Ngôn Từ rất sắc bén, tiếp tục trốn ở góc đó lẳng lặng chờ.
Cách đó không xa quả nhiên có một chiếc xe đứng trước Cosmodrome. Ngôn Từ bước lên trước vài bước, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh bên ngoài. Giang Hằng nhìn lướt qua, lúc 3 người không chú ý, Lục Hành Xuyên đột nhiên thốt lên một câu: “Sao tôi vẫn không thấy bộ sơ cứu nào vậy chời, còn có chấm máu thui đây nè!”
Nơi này là một điểm vật tư lớn, vì xung quanh thường sẽ có người, Lục Hành Xuyên vẫn phòng bị Ngôn Từ, cũng sẽ không có cơ hội đi ra ngoài kiếm thuốc. Cũng đừng nói đến cái hòm của Giang Hằng kia, nghèo muốn chết, 2 người này vừa mới đến đã lên nòng, hoàn toàn không quan tâm chuyện đi kiếm đồ.
2 chiếc áo là áo thun trắng và áo lót bần muốn chết, trên người hắn lại không có cái gì cả. Lục Hành Xuyên tức chết đi được, giận dỗi: “Cậu thảm thật đấy, sao tôi lại có thể hy sinh chút máu kia đổi với mạng của cậu làm gì chứ! Điên thật rồi.”
Giang Hằng không quan tâm, trọng bụng thì cùng Ngôn Từ yên lặng chú ý chờ Lục Hành Xuyên.
Trên trán Lục Hành Xuyên viết một chữ thật to―yếu. Không chỉ vậy, anh ta cũng nghe thấy được dưới lầu có người, đành phải nhanh chóng đổi vị trí, lúc này mới tìm được 1 giáp 2 đầy máu để thay.
Pằng-
Một tiếng súng trực tiếp bắt đầu trận chiến, Ngôn Từ một lần nữa cầm M416 bắt đầu càn quét, khoảng khắc bọn họ dừng xe đã thẳng tay xử lý một tên. Lục Hành Xuyên ở trên cao tặc lưỡi, nén mồ hôi nhỏ giọng nói: “Người mới của mấy cậu, mạnh vậy á?”
“Cậu biết là được rồi.” Giang Hằng vô cùng đắc ý.
Mặc dù ngoài miệng hắn đang khoe khoang, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm 2 tay và cổ tay Ngôn Từ, quan sát thêm phương pháp chiến đấu của cậu. Sau một lúc hắn đã phát hiện thói quen nhỏ của Ngôn Từ.
Nhân lúc Ngôn Từ đang lẻ loi một mình đi bộ, Giang Hằng khẽ đứng dậy khỏi ghế, vòng qua bên trái Ngôn Từ ngồi xổm xuống hỏi Nặc Nặc: “Thấy không, ba ba con có phải rất lợi hại hay không.”
“Dạ!” Lòng Nặc Nặc như nở hoa, tâm tư của trẻ con rất đơn thuần, đương nhiên hiểu được 2 từ lợi hại với kém cỏi. Giang Hằng dạy bé, để bé nói: “Thật ra người đối diện kia rất hèn nhát, ba ba con lợi hại, cậu ta không dám đi ra luôn!”
“Thật ạ?” Ngôn Nặc ngạc nhiên, vỗ tay bôm bốp, vẻ mặt sùng bái nhìn Ngôn Từ: “Woa woa, ba ba, ba nợi hại ghê nuôn, có hải ngừi kia gất sợ ba hông?”
Lục Hành Xuyên đang trốn: “.....”
Anh ta lại không thể trực tiếp hủy hoại thích thú của bạn nhỏ, khóe léo giải thích: “Bạn nhỏ à, đây gọi là chiến lược, chú không sợ ba ba con...”
“Chiến nược nà gì...” Răng năng Ngôn Nặc còn chưa mọc hoàn toàn, bé không nắm rõ được cách uốn lưỡi lắm, nói không rõ. Bé nói chiến lược thành chiến nược, Ngôn Từ vẫn tâm trung tinh thần bắn cạn đạn, may mà nhất thời từ lệch thẳng lại, lật ngược tình thế trong vài giây, hoàn thành tiêu diệt đội.
Lục-đang cố gắng giữ thể diện của mình-Hành Xuyên cảm nhận sâu sắc không ai yêu thương, vô cùng bi ai mà ôm mặt không giải thích nữa.
Vào thời khắc mấu chốt này, Ngôn Từ vốn muốn trốn trong phòng uống thuốc đột nhiên nhìn thấy Lục Hành Xuyên ở ngã rẽ, còn mình thì đang buông chuột, sợ đến mức lập tức nổ súng-
WEI-YanYan dùng M416 loại LNG-Deer.
Làn đạn ở phòng trực tiếp ngay lập tức quét bão màn hình, tất cả đều cười ha ha với một chuỗi cười nhạo. Lục Hành Xuyên không nói gì, cắn răng: “Cậu lợi hại, tạm biệt.”
“Này cậu treo máy làm cái gì chứ?” Giang Hằng phát hiện anh ta muốn treo máy tắt video lập tức ngăn cản, cong khóe môi nhìn anh ta: “Tiếp tục xem Ngôn Từ đánh đi chứ, 2 đội chúng ta không phải vẫn còn 1 người sống sót à, cậu không tuân thủ hiệp ước?”
【Vcl Giang Hằng quá đáng ghia, nhưng mị thích hahahahahahaha】
【Lục Hành Xuyên, nhân vật bi thảm nhất là đây chứ đâu】
【Cười như điên ở hiện trường bị ngược】
【Dì dậy chùi, chắc không bị ngược được đâu, mấy ngừi quên bên cạnh Lục Hành Xuyên còn có Smile vừa nhỏ vừa đáng yêu à, đó mới là ngược!】
【Hợp ní!】
Vì vậy, cuộc nói chuyện này vẫn tiếp tục, người bên kia cũng đã chọn xem trận này, Lục Hành Xuyên vì để thuận tiện xem nên dùng điện thoại mở phòng trực tiếp của Ngôn Từ.
Trong nửa trận sau của Ngôn Từ, bên cạnh có hơn 3 thiên sứ đang chỉ huy.
Thiên sứ là sao? Nghĩa là đồng đội đã thành hòm còn đưa ra mệnh lệnh chỉ huy cho đồng đội may mắn sống sót, nhìn qua thật sự chả giống thiên sứ gì cả. Game PUBG hài ở chỗ đồng đội đã thành hòm còn muốn sai người sống sót cuối cùng của đội, phấn khích sốt ruột hơn cả người sống sót chính là đồng đội đã thành hòm.
Sau khi Ngôn Từ giết được một người khá phì, cướp súng thính của người đó, còn có một bộ đồ cỏ tuyết, trốn ở một tòa nhà lẳng lặng chờ bo cuối đến.
Trên bản đồ xuất hiện vài tiếng dấu chân, nhìn qua khá gần, chắc là 1 đội 2 người. Giang Hằng nhìn góc nhìn của cậu, nhanh chóng lướt qua xung quanh, không do dự nói: “Ở dưới phòng em có 1 người, lầu 1.”
“1 người nữa ở đâu?” Smile nhìn thấy cũng nói: “Chắc là ở bên ngoài, cậu cẩn thận người đó ném lựu đạn vào.”
Ngôn Từ trốn ở góc phòng chuẩn bị súng thật tốt, khoảng khắc tính ứng chiến.
Thì bo lại thu về đây, điểm trên bản đồ chỉ còn lại 500m. Dưới lầu 2 bước chân cứ đi tới đi lui, Ngôn Từ lại không dám phớt lờ, chỉ là bọn họ lại không có ý định muốn đi lên!
Lúc này, xung quanh lại xuất hiện tiếng bước chân khác-
“Bên trái bên trái, ở cửa sổ phía dưới!” Giang Hằng chỉ huy đâu vào đấy.
“2 người 2 người, chạy bên phải, chạy bên phải á!” Giọng Lục Hành Xuyên kích động.
“Không phải, hình như có 2 đội đụng nhau, cẩn thận, phía dưới có người!” Smile đột nhiên kêu to.
Kết quả là, dưới sự chỉ huy lộn xộn của 3 người, Ngôn Từ cảm thấy mơ hồ, tiến cũng không được mà lui cũng không xong bị, bị người của 1 đội chặn giết. Màn hình vừa chuyển xám, Ngôn Từ liền ôm mặt.
Ngôn Nặc gần như ngồi trên đùi Giang Hằng lập tức vỗ vai Ngôn Từ: “Không hao đâu, ba ba đã gất nợi hại gùi!”
“Trách anh trách anh.” Giang Hằng đưa tay: “Lần sau nhất định không để bọn Lục Hành Xuyên ở lại nữa, thất sách.”
Vốn nghĩ muốn để bọn họ lại để nhìn phương pháp chiến đấu của Ngôn Từ, không ngờ 2 người đối diện lại không get được ý của bọn họ, ngược lại cùng chỉ huy, tiếng luyên thuyên này làm Ngôn Từ hơi phân tâm.
Cậu chưa từng trải qua huấn luyện như vậy, nếu là khi đi thi đấu, hiện trường còn ồn ào hơn như vậy, đám Giang Hằng đã sớm thích ứng kiểu như vậy rồi, nhưng Ngôn Từ vẫn chưa điều chỉnh hoàn toàn được.
Sau khi tắt video Giang Hằng đứng dậy ôm Ngôn Nặc để xuống dưới: “Được rồi, đi ăn cơm.”
Lượng thông tin mà hắn quan sát được qua trận chiến này khá đầy đủ rồi, hắn đại khái có thể hiểu được vấn đề của Ngôn Từ. Thật ra súng không có vấn đề gì, mà là người tỉa có hơi thiếu sót, lúc rơi xuống đất tốc độ rất nhanh, sở trường này hơn nhiều so với hầu hết các tuyển thủ chuyên nghiệp khác.
Ngôn Từ có lẽ sẽ phải tăng mạnh một ít cường độ huấn luyện, tuyệt đối là tài năng của đấng tạo hóa.
Biểu hiện của cậu khá khả quan, mặc dù trước đó có một số phần may mắn, nhưng không phải luôn như vậy à. Trong lòng Giang Hằng tính toán chi tiết, khá hài lòng.
Ăn xong bữa tối 3 người Giang Hằng cùng về ký túc xá, lúc xuống xe đột nhiên liếc nhìn xung quanh tòa nhà. Vài căn phòng nối liền nhau, cho dù không trống trải như vậy nhưng cũng có chút đông đúc.
Thật sự rất muốn đưa Ngôn Từ ra ngoài ở, Giang Hằng mặt không đổi thầm nghĩ.
Nhưng mà ở chung là một chuyện, còn cậu có đồng ý hay không thì...
Ngôn Từ nắm tay Ngôn Nặc lên lầu 2, lấy một ít quần áo nhỏ từ hành lý, xoay người bước vào phòng tắm xả nước.
Giang Hằng tiến vào tiện tay đóng cửa, thấy trên sô pha là mấy bộ quần áo mới đột nhiên hiểu ra: “Ngôn Ngôn, em đưa Nặc Nặc đi tắm à?”
“Ừm.” Ngôn Từ từ xa đáp lại, sau đó lại tiếp tục chỉnh quần áo mình.
Trong đầu Giang Hằng bay vòng vòng một hồi, đột nhiên dần dần hiện ra dáng vẻ cả người Ngôn Từ đều dính bước. Cảnh tượng này mấy năm trước hắn đã trải qua một lần, đêm đó đã không khống chế được.
Bây giờ nhớ lại, thật sự muốn nhìn thêm vài lần nữa!
Không biết Ngôn Từ có tiện thể tự mình tắm luôn không...
Giang Hằng cảm thấy mình không quản được nhiều vậy, nhanh chóng tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này cùng Ngôn Từ vun đắp tình cảm. Vì hai người ngại cuộc sống bận rộn ở trại huấn luyện, còn ở ký túc xá lại kẹp thêm Nặc Nặc, cho dù bọn họ đã gương vỡ lại lành, đáng tiếc tiến triển tình cảm vẫn rất chậm.
Thậm chí Giang Hằng còn cảm thấy được, phương thức ở chung của hai người còn không ngọt ngào bằng hồi cấp ba nữa.
Giang Hằng nghĩ tới đây, cúi đầu nhìn Ngôn Nặc, cười nói: “Nặc Nặc, ba ba muốn đưa con đi tắm à?”
“Dạ đúng òi.” Ngôn Nặc gật gật đầu, đặt mông ngồi trên thảm dưới đất, đặt đồ chơi cho phẳng phiu. Giang Hằng nhỏ giọng nói, giọng điệu dỗ dành: “Có muốn tắm với daddy không, ở trong phòng cha có mấy con vịt con đó, lát nữa để trong bồn tắm lớn cho con chơi...”
“Vịt con?” Ánh mắt Ngôn Nặc sáng rực lên, gật đầu như củ tỏi: “Dạ được, con muốn chơi với vịt vịt con!”
Ngôn Từ vừa mới chỉnh quần áo xong cầm khăn trẻ em đi ra, thấy Giang Hằng lại nói nhỏ với Ngôn Nặc cũng không để ý, đưa tay nhận Ngôn Nặc: “Đi thôi Nặc Nặc, ba đưa con đi tắm.”
“Dạ.” Ngôn Nặc đứng lên, lắc lắc phủi bụi trên người. Giang Hằng mặt không đỏ tim không đập cũng đứng dậy, giả vờ phải đi vào cùng.
Nhạy bén phát hiện hắn cũng đi theo mình, Ngôn Từ lập tức quay đầu, nghi ngờ nhìn hắn: “Anh đi với em làm gì?”
“Tắm với con đó.” Vẻ mặt Giang Hằng vô tội, vẻ mặt vô cùng đứng đắn.
Ngôn Từ vừa nghe liền không đồng ý, cười mà không cười, khẽ đánh hắn: “Thôi đi, anh đừng vào đây!”
“Tại sao...” Hai mắt Giang Hằng trợn to, con ngươi đen láy tràn đầy nghi hoặc.
Ôm ngang Ngôn Nặc lên, Ngôn Từ trịnh trọng nói: “Phòng sói.”
Giang Hằng bị từ chối đứng tại chỗ, hai mắt khó tin nhìn bóng dáng cậu, bước lên vài bước, nhỏ giọng kháng nghị: “Anh là bạn trai em mà, phòng anh chi?!”
Vừa kêu lên xưng hô này tai Ngôn Từ đột nhiên đỏ lên, cậu thả Ngôn Nặc vào trước, quay lại nhìn anh rồi nói: “Bạn trai...”
“Cũng không được.”
“???” Vẻ mặt Giang Hằng nghi hoặc.
“Nhanh...” Hai má Ngôn Từ đỏ rực: “Nhanh quá.”
Cậu cứ như đang nói chuyện gì nguy hiểm, ôm lấy Ngôn Nặc xoay người vào phòng, đóng cửa cái cạch. Giang Hằng đứng tại chỗ khóc không ra nước mắt, ù ù cạc cạc nói: “Không phải anh chỉ muốn cùng em tắm cho con thôi mà, phòng gì chứ?!”
“Ngôn Ngôn à, tóm lại là em đang nghĩ cái gì đấy?”
Tác giả có điều muốn nói:
Bây giờ đến lượt Giang Hằng nói: Anh hoài nghi em đang lái xe, nhưng anh lại không có bằng chứng.
Ngôn Từ: Mặt vô tội.
Nặc Nặc: hí hí.
_____________________________
Mật: U là trời, có sói trong nhà kìa:>> xin lỗi mn vì h mới có chương mới nha tại mấy nay deadline nhìu quá á mn, khi mà trên trường cân đối rồi thì tui sẽ cố ra đều, với lên lịch nha.