Tại khách sạn cao cấp nhất thành phố A, một buổi tiệc long trọng đang được cử hành, người đẹp như mây, dường như cả giới thượng lưu của thành phố đều tụ tập về đây, nên có lẽ vì vậy cũng thu hút nhiều ống kính máy ảnh hơn.
Đột nhiên, cửa chính một hồi xôn xao, tất cả ánh mắt quan khách cùng với ống kính của phóng viên cũng bị hấp dẫn, đại diện tập đoàn Cố thị - Cố Thịnh mang theo vợ mới lần đầu xuất hiện tại một buổi tiệc long trọng như thế, dĩ nhiên trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Tả Tình Duyệt khoác tay Cố Thịnh, cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn về phía mình, trong lòng nhất thời khẩn trương, kéo tay của anh, nắm thật chặt. Gia đình cô ở thành phố này cũng coi như có chút mặt mũi, nhưng cô lại không thích những nơi náo nhiệt, rất ít tham gia những buổi tiệc long trọng như thế này, cô thà tình nguyện ở nhà luyện đàn, còn hơn đi tham dự tiệc, nhìn thấy những con người dối trá.
"Đừng làm cho tôi mất mặt đó!" Cố Thịnh khẽ cúi người, bên tai cô nhẹ giọng cảnh cáo, "Ở trước mặt người ngoài, cô là vợ của Cố Thịnh tôi, nên trưng ra một phong thái của bậc quý phu nhân, cô cứ sợ hãi rụt rè như vậy, người khác nhìn vào còn tưởng rằng tôi khi dễ cô!"
"Anh không nên dẫn tôi tới nơi này!" Nếu ghét bỏ cô, cần gì phải dẫn cô tới? Anh còn có rất nhiều người phụ nữ có thể mang theo, không phải sao? Tỷ như Tôn Tuệ San, hay là Lisa sáng sớm nay chẳng hạn! Họ nhất định sẽ hết sức vui vẻ trở thành bạn gái của anh!
Lời của anh lại làm cho cô cảm thấy châm chọc, anh không có khi dễ cô sao? Trên thế giới này, người khi dễ cô nhất chính là anh!
"Chúng ta là vợ chồng! Cô cho rằng cái danh hiệu Cố phu nhân này là giả sao?" Cố Thịnh giơ tay lên nhẹ nhàng đụng vào khóe miệng của cô, "Tối nay, cô phải cười nhiều vào, tôi muốn cô trở thành người phụ nữ tươi cười hạnh phúc nhất hôm nay!"
Tả Tình Duyệt trong lòng đột nhiên ngẩn ra, ngay sau đó hiểu được ý tứ của anh, ở trước mặt người diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc, phía sau lưng, lại tùy ý chà đạp tôn nghiêm của cô, làm nhục tâm hồn cô!
"Anh. . . . . . Dối trá!" Tả Tình Duyệt cảm nhận được hơi thở trên người của anh, cô chưa bao giờ nghĩ mình đã từng yêu người đàn ông dối trá này như vậy!
"Nhưng cô nhất định phải cùng phối hợp dối trá với tôi!" Cố Thịnh tựa hồ không có tức giận bởi lời nói của cô mà ngược lại hết sức thích thú xem cô phơi bày gai nhọn của mình ra.
"Anh. . . . . ." Tả Tình Duyệt còn chưa nói hết, cũng cảm giác được trên môi có một vật ấm áp dính vào, nhất thời đầu trống rỗng, Cố Thịnh trong mắt thoáng qua một chút ý cười, tùy ý mút môi cô, động tác tràn đầy thương tiếc, giống như đang thưởng thức một ly rượu ngon.
Chung quanh vang lên vài tiếng huýt sáo, ngay sau đó đèn flash sáng lên, không ngừng hướng về phía hai người đang ôm hôn chụp hình, cũng không nghĩ tới đôi vợ chồng này lại thể hiện tình cảm giữa nơi thanh thiên bạch nhật như vậy.
Tả Tình Duyệt cả người xụi lơ, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, cũng quên đẩy anh ra. Kể từ khi gả cho anh, anh chưa từng hôn cô dịu dàng như thế. Nụ hôn này cho cô cảm giác mình được yêu, được nâng niu, trong lòng cô lại có chút tham niệm chút dịu dàng này.
Đến khi Cố Thịnh hài lòng, buông khuôn mặt đã ửng hồng của Tả Tình Duyệt ra, hướng về phía những khán giả kia cười cười, "Thật ngại quá, vợ tôi quá mê người, bất cứ lúc nào cũng hấp dẫn tôi, làm tôi không kìm nén được!"
Tả Tình Duyệt thanh tỉnh lại, nhìn vô số ánh mắt chung quanh, trên mặt càng thêm đỏ bừng, hận không tìm được cái lỗ để chui xuống. Anh cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy hôn cô, còn có giới truyền thông đang ở đây nữa mà!
Thân thể chợt bị Cố Thịnh ôm vào trong ngực, nghe giọng nói củaanh từ đỉnh đầu truyền đến, "Thật xin lỗi, vợ tôi có chút xấu hổ!"
"Tổng giám đốc Cố cùng bà nhà thật là ân ái!"
"Đúng vậy! Đúng vậy. . . . . . Thật làm cho người ta hâm mộ!"
"Tổng giám đốc Cố thương yêu thương Cố phu nhân như vậy, Cố phu nhân thật là hạnh phúc nha!"
. . . . . . . . . . . .
Thanh âm ca ngợi hâm mộ liên tiếp bay đến, Tả Tình Duyệt đột nhiên hiểu ra, trong lòng thoáng qua chút khổ sở, thì ra anh đang diễn trò!
Tất cả mọi người trong buổi tiệc đều ca ngợi đôi vợ chồng mới cưới, duy có một người đàn ông đứng trong góc nhỏ, nắm ly rượu trong tay, ánh mắt chan đầy nồng đậm ưu thương. . . . . .