Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Chương 12: Q.2 - Chương 12: Con, con trách ta sao?






"Duyệt Duyệt. . . . . ." Cố Thịnh kéo Cảnh Hạo đến gần mình hơn, nghiêng thân thể, đưa tay vuốt ve gương mặt của cậu bé, "Con trai của mình với Duyệt Duyệt!"

Máu cả người tựa hồ cũng sôi trào, nhìn ngũ quan của nó, giống như anh! Thật sự rất giống!

Nước mắt từ gương mặt chảy xuống, rốt cuộc nhìn thấy con trai của anh và Duyệt Duyệt! Ông trời còn thương xót anh!

"Cha là cha của con . . . . . . Là cha của con!" Cố Thịnh kích động kêu lên, nhưng sau một khắc, trong lòng của anh lại không xác định, trên mặt nổi lên vẻ bối rối.

"Con. . . . . . Con . . . . . Trách cha sao?" Cố Thịnh nhìn thẳng hai mắt của nó, thoáng qua vội vàng cùng sợ sệt, năm năm trước một cảnh máu me hiện lên trong đầu anh, anh nhớ rõ mình không để ý Duyệt Duyệt giãy giụa mà đả thương đứa bé này!

Lông mày Cảnh Hạo chau lại, trách cha? tại sao phải trách cha?

Trước mắt cho thấy, cha thật giống như rất tưởng niệm mẹ, nhưng tại sao không cùng mẹ ở chung một chỗ? Là cha vứt bỏ ba mẹ con nó sao?

"Không có." Cảnh Hạo chưa bao giờ trách, chỉ thấy mẹ thường xuyên len lén rơi lệ, nó có chút đau lòng thôi, bây giờ nhìn đến nước mắt trên mặt cha, tim của nó cũng đau, đưa tay lau nước mắt trên mặt, "Con không trách chú, chú đừng khóc!"

Cố Thịnh trong lòng ngẩn ra, không trách anh! Anh mừng như điên, con anh không trách anh! Thật giống như thở phào nhẹ nhõm, anh vẫn cho là, đứa nhỏ chưa kịp ra đời đó nhất định sẽ hận anh, hận anh tại sao tàn nhẫn như vậy muốn bóp chết nó, không chỉ có muốn bóp chết nó, còn tùy ý tổn thương mẹ nó!

Hưng phấn trên mặt biến mất trong nháy mắt, con không trách anh, nhưng anh lại tự trách mình! Trên thực tế, anh không có tư cách nhận được sự tha thứ của bọn họ!

Đả thương nặng nề như vậy, hành hạ cùng chiếm đoạt, tất cả tất cả đều rõ mồn một trước mắt, anh không có tư cách nhận được sự tha thứ của bọn họ, có thể ở trong tưởng tượng nhìn thấy bọn họ, cũng đã rất tốt rồi! Có lẽ, đây là việc duy nhất anh có thể làm vì Duyệt Duyệt!

Chính là trừng phạt mình! Để cho anh biết được Duyệt Duyệt thống khổ ra sao!

"A. . . . . . Ha ha. . . . . . Duyệt Duyệt. . . . . . Duyệt Duyệt. . . . . ." thần sắc của Cố Thịnh lại trở nên kì quái, tiếng cười kia khiến Cảnh Hạo sợ hãi, Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ cũng lo lắng, theo bản năng tiến lên xem tình hình của anh.

"Chú ấy sao vậy? Tại sao thành như vậy?" Ngay cả chỉ là một đứa trẻ, nó cũng biết cha không bình thường, không chỉ là thân thể yếu đuối, hình như tinh thần của cha. . . . . . khuôn mặt tươi cười rối rắm ở chung một chỗ, mẹ nghĩ tới cha khóc! Cha nghĩ tới mẹ cũng khóc!

Nó biết, cha với mẹ nhất định có rất nhiều hiểu lầm cùng tổn thương!

"Anh hai. . . . . ." Cố Tâm Ngữ không rảnh bận tâm Cảnh Hạo, giờ phút này Cố Thịnh so với thường ngày càng thêm nghiêm trọng, không ngừng kêu tên Duyệt Duyệt, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không nghe được. . . . . . đôi mắt trống rỗng vô hồn cũng không biết lúc nào thì đóng lại.

Cố Tâm Ngữ cả kinh, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, thần sắc hốt hoảng, theo bản năng ôm lấy Cố Thịnh, gắt gao ôm anh, không để cho anh rời đi, "Hạo Nhiên, mau! Mau gọi bác sĩ, . . . Hạo Nhiên, anh tới xem anh hai em đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.