Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Chương 142: Q.1 - Chương 142: Để tôi yêu cô "thệt nhiều"






Tả Tình Duyệt cầm điện thoại ngẩn người, đây chính là lựa chọn của mình sao?

Cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi Cố Thịnh vì đứa bé!

Trong lòng trồi lên một chút khổ sở, tại sao hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô, cô phải chọn ra một người? Bất đắc dĩ nhắm mắt lại, không còn cách nào!

Người đàn ông cô yêu không cần cô sinh con cho anh! Mà cô lại không thể trơ mắt nhìn đứa bé trong bụng mình gặp bất kỳ nguy hiểm gì!

Trong đầu hiện ra gương mặt sắc bén của Cố Thịnh, sợ hãi và lo lắng tựa như một tấm lưới lớn vô hình, càng lúc càng giương về phía cô, tựa hồ muốn cắn nuốt cô.

Thì ra đau lòng mãnh liệt như vậy!

Cô hy vọng có thể có được tình yêu của anh dường nào, nhưng rốt cuộc lại hóa thành bọt nước, thì ra chỉ là một giấc mộng!

Cô hy vọng mình có thể sinh con cho anh biết dường nào, nhưng, nhưng anh lại khinh thường!

Cô bị bi thương và khổ sở bao phủ, không chút nào chú ý tới ở trong phòng, đã có thêm một người đàn ông, người nọ lẳng lặng nhìn cô, trên mặt mang tức giận kinh người, tựa hồ muốn thiêu hủy người khác!

Đột nhiên, trên cổ truyền tới một sức lực khổng lồ khiến Tả Tình Duyệt cau mày, kinh dị mở mắt ra, đột nhiên đối mặt đôi mắt âm lãnh của Cố Thịnh.

"Thịnh. . . ." Tả Tình Duyệt gian nan kêu tên của anh, anh trở về lúc nào? Tại sao anh đột nhiên giận dữ như vậy? Cô làm gì sai sao?

Đột nhiên thức tỉnh, Tả Tình Duyệt lập tức hiểu rõ ra, mà lời nói của Cố Thịnh cũng xác nhận suy đoán của cô.

"Ngọt ngào quá nhỉ?" Thanh âm Cố Thịnh tựa hồ từ địa ngục truyền tới, lộ ra quỷ mị làm cho lòng người lạnh lẽo, người phụ nữ đáng chết!

Cả ngày, anh xử lý công sự cũng không yên lòng, trong đầu không ngừng hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, cho dù là người phụ nữ này phản bội mình, anh vẫn thời khắc khắc nghĩ tới cô, anh làm sao vậy? Anh gặp ma rồi sao?

Hủy bỏ một cuộc xã giao, Cố Thịnh không kịp chờ đợi về tới đây, dọc theo đường đi, anh còn tự nói với mình, anh không phải muốn gặp cô, mà là muốn xác định cô có còn an phận ở nhà hay không thôi!

Nhưng, trở lại lại nghe thấy cô trò chuyện với Kiều Nam!

Người phụ nữ ghê tởm này, cô cư nhiên dùng giọng nói dịu dàng như vậy kể khổ với Kiều Nam!

Người phụ nữ đáng chết, cư nhiên thương lượng muốn rời đi với gian phu của cô!

Hừ! Muốn rời đi sao? Cô suy nghĩ quá đơn giản!

"Thịnh, cầu xin anh buông em ra, em sắp. . . không thở. . . được." Tả Tình Duyệt cố gắng đẩy tay bóp cổ mình của anh ra, Cố Thịnh trước mặt thật là đáng sợ! Cô có dự cảm, anh sẽ giết mình không chút do dự!

Trong lòng chợt lạnh, Tả Tình Duyệt theo bản năng cau mày, cô không thể chết được! Không thể để cho anh tiếp tục tổn thương cô!

Nghĩ tới đây, cô càng thêm xác định quyết định mới vừa rồi của mình!

"Thả cô ra? Thả cô ra để cô như hình với bóng với tình nhân của cô sao?" Cố Thịnh không ngừng gia tăng sức lực, nhìn mặt bởi vì hít thở không thông mà trở nên tái nhợt của cô, trong lòng nổi lên khoái cảm trả thù.

"Kiều đại ca, anh ấy không phải. . ." Tả Tình Duyệt vội vàng muốn giải thích, nhưng, giải thích của cô chỉ đổi lấy sự châm chọc nhiều hơn của Cố Thịnh.

"Kiều đại ca? Xem kìa, cô gọi thật là thắm thiết!" Cố Thịnh hoàn toàn bị lửa ghen khống chế, lý trí từ từ bị đánh bại. Giờ phút này, anh chỉ muốn nói với người phụ nữ trước mắt, anh mới là chồng của cô, anh mới là trời của cô! Cô là của anh, cả đời đều chỉ có thể là của anh!

Con ngươi thâm thúy bỗng chốc căng thẳng, Cố Thịnh buông lỏng cổ của Tả Tình Duyệt ra, lôi kéo cổ tay cô, hung hăng đẩy cô ngã ở trên ghế sô pha. Tả Tình Duyệt theo bản năng dùng đôi tay bảo vệ bụng của mình, đầu lại không cẩn thận đụng phải cạnh bàn trà cạnh ghế sô pha, lập tức có dòng máu tươi từ trán của cô chảy xuống.

Tả Tình Duyệt không cảm thấy đau, giờ phút này, trong lòng của cô chỉ muốn bảo vệ tốt đứa nhỏ trong bụng!

Khóe miệng Cố Thịnh nở nụ cười lạnh, xem cô yêu quý nghiệt chủng trong bụng cỡ nào!

Ngay cả chính mình cũng không để ý sao? Ánh mắt từ vết thương trên trán cô từ từ chuyển qua phần bụng cô đang dùng đôi tay bảo vệ, từng bước từng bước đến gần Tả Tình Duyệt.

Tả Tình Duyệt co rúc thân thể, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Đột nhiên, thân hình cao lớn của Cố Thịnh đặt lên thân thể Tả Tình Duyệt, bàn tay không chút nào thương tiếc xé rách áo trên người cô, rẹt một tiếng, y phục theo tiếng mà rách, một cơn lạnh lẽo vọt qua da thịt trần trụi trước ngực cô.

"Anh muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt che chở trước ngực của mình, tựa hồ có thể dự liệu được chuyện anh sẽ làm tiếp.

"Cô cứ nói đi? Vợ của tôi!" trong mắt Cố Thịnh thoáng qua quỷ quyệt, cúi người hung hăng cắn ở trên cổ của cô, tựa hồ muốn phát tiết lửa giận trong lòng ra ngoài, anh thật muốn ăn cô từng miếng từng miếng vào trong bụng, như vậy, cô sẽ không nghĩ đến rời khỏi mình với tên đàn ông khác nữa.

"Không! Đừng!" Tả Tình Duyệt bị đau, cô muốn giãy giụa, nhưng mà, sợ sức lực của mình không cẩn thận thương tổn đứa nhỏ trong bụng, chỉ có thể thừa nhận nụ hôn thô bạo kia, mặc cho anh lưu lại từng dấu răng đau đớn trên người cô.

"Đừng? Cô quên nghĩa vụ của một người vợ rồi sao? Hay là cô hi vọng hiện tại đè ở trên người cô là Kiều đại ca của cô?" Cố Thịnh kéo ra tất cả y phục trên người cô, ánh mắt chạy ở trên người của cô, đáng chết! Thân thể của cô vẫn xinh đẹp như vậy!

Kiều đại ca? Tả Tình Duyệt theo bản năng lắc đầu, muốn nói cho anh biết, cô và Kiều Nam thật không có cái gì, nhưng, Cố Thịnh không cho cô bất cứ cơ hội nào.

Bá đạo hôn môi của cô, càn rỡ biểu đạt sự đoạt lấy của mình, vừa nghĩ tới thân thể của cô đã từng bị người đàn ông khác nhìn như vậy, hôn như vậy, lửa giận trong lòng của Cố Thịnh liền bùng lên, động tác thô bạo không có chút thương tiếc nào. Đẩy ra hai chân cô, thả ra dục vọng của mình, không chút do dự xông vào thân thể chưa chuẩn bị của cô.

"A. . ." Đau đớn khiến Tả Tình Duyệt cau mày, cô cảm thấy mình sắp bị xé ra, nhưng, người đàn ông trên người giống như là cố ý muốn khiến cô đau đớn, không chờ đợi cô thích ứng, đã đâm vào thân thể của cô từng cái, mỗi một lần đều mang theo ý hủy diệt, xông vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô.

"Đau không?" Cố Thịnh thở gấp, nhìn cô nhíu chặt lông mày, nhẹ giọng nỉ non ở bên tai của cô, "Đau thì kêu ra đi, để cho tôi biết cô rất đau!"

Tả Tình Duyệt cố nén, cơ hồ muốn nghiến chặt đôi môi, nhìn thân thể không ngừng phập phồng trên người, trong não vang lên lời nói của bác sĩ, đột nhiên ngẩn ra, thân thể của cô vẫn không thể chịu đựng hoan ái quá kịch liệt!

"Cầu xin anh, đừng như vậy, cầu xin anh, buông em ra. . ." Tả Tình Duyệt khổ khổ cầu khẩn, cô sắp không chịu nổi, hôm nay Cố Thịnh kịch liệt hơn bao giờ hết, trong lòng của cô mơ hồ có dự cảm không tốt.

"Hư! Để cho anh yêu em thật nhiều chứ!" khóe miệng Cố Thịnh nhếch lên nụ cười lạnh lùng, giống như một ác ma tái thế, đè xuống sự thương tiếc cô trong lòng. Dữ dội chiếm lấy thân thể của cô.

"Không. . . . . Đừng. . . . ."

Trong lòng trồi lên một tia tuyệt vọng, yêu sao? Tại sao cô cảm thấy đều là hận và trả thù?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.