Tả Tình Duyệt xưa nay chưa từng sốt cao như vậy, đầu tựa như một khối đá, nặng nề không chịu nổi.
Tả Tình Duyệt dùng chăn bao lấy mình, trên người ra mồ hôi như tắm, không chịu nổi cảm giác đặc sánh trên người. Tả Tình Duyệt chống lên thân thể đến phòng tắm một chút.
Lúc ra khỏi cửa phòng tắm, đã là vào buổi trưa.
"Cô chủ, mặt của cô thật là đỏ! Có phải ngã bệnh hay không?" Tiểu Thúy thấy Tả Tình Duyệt, liền phát hiện trên mặt cô đỏ hồng không giống bình thường, rất nhiều lần cô muốn vào xem Tả Tình Duyệt, cuối cùng cũng ngừng lại, một mực ở ngoài cửa chờ Tả Tình Duyệt đi ra.
"Tôi không sao!" Tả Tình Duyệt kéo ra vẻ tươi cười, rót cho mình một chén nước.
"Cô chủ, không được đâu! Để em xin quản gia bảo tài xế đưa cô đi bệnh viện!" Tiểu Thúy càng xem càng lo lắng, cô chủ rõ ràng là đang gắng gượng, ngay cả cô nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
"Đừng. . . . . . Tiểu Thúy, tôi lớn như vậy rồi, thân thể của mình tất nhiên hiểu rõ ràng, không cần phiền toái đâu!" Tả Tình Duyệt ngăn cản Tiểu Thúy, nếu như kinh động quản gia, tất sẽ làm cho Cố Thịnh biết, mà Cố Thịnh biết, nói không chừng lại thêm một phen chê cười. Cô đã mệt mỏi rồi, không muốn thấy bộ mặt đó nữa.
"Cô chủ. . . . . ." Tiểu Thúy thở dài, nhưng nhìn cô rõ ràng sốt cao, như vậy cũng không phải là biện pháp, nghĩ đến cái gì, Tiểu Thúy nắm tay Tả Tình Duyệt, "Cô chủ, cô chờ một chút, em có thuốc hạ sốt, lập tức đi lấy cho cô!"
Nói xong, liền chạy như bay ra nhà chính, Tả Tình Duyệt nhìn theo bóng lưng Tiểu Thúy, trong lòng trồi lên một tia ấm áp, ít nhất trong căn biệt thự này, còn có một người chân chính quan tâm cô.
Lúc ăn cơm tối, quản gia tìm được Tả Tình Duyệt, cung kính đứng ở một bên, "Cô chủ, tổng giám đốc phân phó tài xế mời cô ra ngoài."
Tả Tình Duyệt đột nhiên ngẩn ra, kêu cô đi ra ngoài? Vừa nghĩ, cô đã hiểu, chuyện tối hôm qua đề cập đến được sắp đặt nhanh như vậy sao?
Hai tay xoắn lại, hít một hơi thật sâu, Tả Tình Duyệt biết mình trốn không thoát, đứng dậy, "Làm phiền ông chờ tôi một chút."
Phong thư tối qua, cô còn để trong phòng khách.
Tả Tình Duyệt đi theo quản gia ra cửa, xe đưa cô đi mãi cho đến khách sạn cao cấp nhất thành phố A, quản lý tự mình đưa Tả Tình Duyệt tới một gian phòng dành cho tổng thống.
"Bà Tổng, tổng giám đốc sẽ đến ngay." Quản lý cung kính nói, khách sạn này là của tập đoàn Cố thị, chẳng qua là anh không hiểu, nơi này rõ ràng có một phòng thuộc về tổng giám đốc, sao không đưa Tổng giám đốc phu nhân an bài đến nơi đó, mà là một gian 'phòng cho tổng thống'.
Anh mặc dù có nghi ngờ, nhưng là chuyện của tổng giám đốc, cũng không tới phiên anh thắc mắc!
Giao phó xong tất cả, quản lý liền rời đi.
Tả Tình Duyệt nhìn không gian khoáng đãng của căn phòng, trang trí hoa lệ, trong lòng cảm thấy châm chọc, Cố Thịnh lần này thật là tận tâm!
Tả Tình Duyệt đứng ở cửa sổ sát đất, từ góc độ này nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy trọn cảnh đêm của thành phố A, nhưng một đêm đẹp như vậy, cô lại bị bắt làm đồ vật cho một cuộc giao dịch tàn khốc.
Tất cả thê lương trong lòng dâng trào, nơi này cao như vậy, nếu cô nhảy xuống, như vậy. . . . . . Cô liệu có được giải thoát không?
Không, sẽ không! Tả Tình Duyệt khóe miệng nâng lên chút ý cười châm chọc, nếu cô làm ra chuyện quá khích, lấy hiểu biết của cô về Cố Thịnh, cả Tập đoàn Tả thị đều sẽ bị chôn theo cùng cô!
"Duyệt Duyệt. . . . . ."
Tả Tình Duyệt đang mải suy nghĩ, một thanh âm quen thuộc truyền đến từ sau lưng, có chút giật mình, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, tới rồi sao?