Cố Thịnh thấy thân thể Tả Tình Duyệt run lên, khóe miệng nở nụ cười lạnh, nắm chặt tay cô, tựa hồ đang phát tiết tức giận trong lòng .
"Tôi chờ nghe cô giải thích!" Cố Thịnh nhỏ giọng ở bên tai cô tiếp tục nói, hơi thở mập mờ nhưng thân thể của cô lại như thoáng qua một dòng điện. Người phụ nữ của Cố Thịnh, anh có thể chủ động không cần, nhưng nếu như muốn hồng hạnh xuất tường, vậy thì không phải là chuyện có thể bàn bạc nữa!
Ít nhất, hiện tại Tả Tình Duyệt vẫn là người đàn bà của anh, anh cũng không có tính toán nhả cô ra, cho nên, anh không cho phép cô cùng người đàn ông khác làm ra loại hành động thân mật như vậy.
Đang lúc này, cửa được mở ra, một giọng nam khác từ sau lưng Tả Tình Duyệt đưa tới.
Kiều Nam thấy bộ dáng thân mật của hai người, ánh mắt bỗng chốc căng thẳng, nhưng một giây kế tiếp, trong mắt lại khôi phục âm lãnh, trên mặt nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly.
"Tôi không phải quấy rầy đến hai vị chứ?" Kiều Nam sải bước đi vào, hoàn toàn không có vẻ cho thấy mình là người quấy rầy, ngược lại là một loại tư thế ung dung sải bước.
Tả Tình Duyệt nghe được giọng nói ấy, trong lòng càng thêm trầm xuống, sợ cái gì tới cái đó!
Lời nói như có như không quan sát biểu tình của Cố Thịnh, anh ta đang cố nở nụ cười, nhưng đáy mắt cũng là cái lạnh lẽo vốn cô đã quen thuộc.
"Không có gì, Duyệt Duyệt mặc dù da mặt mỏng, nhưng là vợ của Cố Thịnh tôi, cũng nên thích ứng với mọi hoàn cảnh, cô ấy còn cả đời ở bên cạnh tôi mà, vừa đúng lúc để rèn luyện, cũng nên sớm thích nghi thôi." Cố Thịnh kéo Tả Tình Duyệt vào trong ngực, để cho cô tựa vào trước ngực của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Kiều Nam, như muốn nói cho anh ta biết, người phụ nữ này là vợ của anh, cả đời cũng sẽ là vợ của anh, ai cũng đừng mơ tưởng thay đổi!
Tả Tình Duyệt cảm thụ sức lực của anh, cô không muốn ở trước mặt người khác cùng Cố Thịnh thân mật như vậy, muốn tránh thoát, nhưng lý trí nói cho cô biết, lúc này, cô tốt nhất là diễn tốt vai diễn Cố phu nhân, cũng như cô có thể mượn hiện tại nói cho Kiều Nam biết cô không phải là người phụ nữ anh ta có thể đụng vào!
Nghĩ đến lời nói ban nãy của anh ta, ‘Không lâu đâu, bên cạnh em sẽ chỉ biết có anh!’
Giọng điệu của anh ta lúc ấy thật khẳng định, khẳng định đến khiến cô cảm thấy bất an, nếu như mượn hoàn cảnh hiện tại có thể bỏ đi ý nghĩ của anh ta, cũng coi như là chuyện tốt!
Nghĩ tới đây, Tả Tình Duyệt liền không bài xích nữa, ngược lại thân thể từ từ thả lỏng, mặc cho Cố Thịnh ôm, cảm thụ nhịp tim của anh.
Thông minh như Kiều Nam, làm sao không nhìn ra Cố Thịnh đang khiêu khích, vợ của anh ta là sao?
Anh không ngại Duyệt Duyệt là vợ của người khác!
Ánh mắt chuyển một cái, tay đặt ở sau lưng lấy ra hộp cơm anh vừa ăn xong. Kiều Nam buông lỏng nhún vai một cái, đem cái hộp đưa tới trước mặt của Tả Tình Duyệt, "Cố phu nhân, cám ơn hộp cơm tình yêu của cô! Mùi vị không tệ, đặc biệt là trái tim nhỏ nhắn tỉ mỉ kia thật làm cho lòng người ấm áp nha! Lòng của Cố phu nhân đối với tôi, tôi sẽ không cô phụ đâu!" Kiều Nam cố ý nói, quả nhiên thành công nhìn thấy mặt Cố Thịnh dần đen lại, trong lòng thấy thật như ý!
Anh đã nói qua, lần này, anh muốn là người thắng cuộc!
Nhớ tới mình mới vừa ăn hộp cơm kia, mặc dù ngon, mùi vị tinh xảo, nhưng không có cái gì gọi là ‘trái tim’ trong đó cả... Đồ mà cô cho Kiều Nam lại có những thứ này sao?
Trong mắt ngưng tụ lại tức giận nồng đậm, nhất thời cảm thấy nụ cười trên mặt Kiều Nam cực kỳ chói mắt!
"Kiều tổng khó có dịp tới chỗ tôi một chuyến, nhưng hôm nay tôi sợ rằng không có thời gian cùng anh nói chuyện làm ăn, thân thể vợ tôi có chút không thoải mái, tôi đưa cô ấy về trước!" Cố Thịnh không thể tiếp tục tươi cười đối mặt với người đàn ông này nữa, nắm chặt cổ tay Tả Tình Duyệt, còn chưa có đợi Tả Tình Duyệt phản ứng kịp, liền kéo cô đi ra khỏi phòng làm việc.
Lưu lại Kiều Nam cười càng lúc càng lớn, quả nhiên là tức giận sao? Chỉ là, đây chính là điều anh muốn!
Anh muốn thấy Cố Thịnh kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Cố Thịnh có lẽ sẽ đem tức giận phát tiết lên trên người củaTình Duyệt, nụ cười của anh đột nhiên cứng lại, theo bản năng muốn đuổi về phía trước, tuy nhiên sau đó chợt dừng lại.
Đôi mắt sắc bén trầm xuống, ngay sau đó tiếp tục đi về phía trước!
Trong xe, không khí đè nén dị thường, đôi tay Tả Tình Duyệt nắm vạt áo của mình thật chặt, cô cơ hồ có chút hít thở không thông.
Xe liên tiếp vượt nhiều đèn đỏ, vào đường cao tốc, Cố Thịnh đem tốc độ tăng đến tối đa, Tả Tình Duyệt chỉ nhìn thấy cảnh vật gào thét lướt qua, tốc độ như vậy quá dọa người rồi, trong lòng của cô mơ hồ có chút bất an!
Anh rốt cuộc muốn làm gì?
"Cố Thịnh, anh dừng xe đi, anh nghe em giải thích. . . . . ." Tả Tình Duyệt biết tại sao anh tức giận. Cô không biết Kiều Nam tại sao cố ý nói như vậy, nhưng Cố Thịnh đúng là phát điên vì lời nói của anh ta vừa rồi.
Cố Thịnh tựa hồ không chút nào nghe được cô nói gì, trên trán nổi gân xanh. Anh bị tức giận trong lòng cùng mâu thuẫn khống chế, anh có thể chất vấn Tả Tình Duyệt, nhưng làm thế nào cũng nói không nói được, anh đang sợ cái gì?
"Thịnh, em cầu xin anh, không phải như anh nghĩ đâu, hộp cơm đó em chuẩn bị cho anh, là anh ta đoạt mất!" Tả Tình Duyệt muốn cầm lấy cánh tay anh, lại sợ càng thêm kích thích anh, chỉ có thể cố gắng nói lớn tiếng, tốc độ như vậy làm cho dạ dày cô sôi trào.
Cố Thịnh trong lòng hừ lạnh, chuẩn bị cho anh? Anh có thể tin sao? Anh tận mắt nhìn thấy cô hớn hở há mồm ăn muỗng cơm tên kia đút, hai người thân mật ngọt ngào như một đôi đang yêu, còn nói là anh ta cố ý cướp đi! Anh sao có thể quên người phụ nữ này là một cao thủ diễn trò!
"Anh dừng xe lại đi!" Tả Tình Duyệt càng lúc càng khó chịu, trong lòng muốn ói, sắc mặt cũng bởi vì nỗ lực ẩn nhẫn mà trở nên tái nhợt.
Trong lúc cô cho là Cố Thịnh thế nào cũng sẽ không để ý cô, xe đột nhiên dừng lại ở ven đường.
Tả Tình Duyệt trong lòng vui mừng, nhanh chóng mở cửa xe, xông ra ngoài, gian nan nôn ra hết khó chịu trong người.
Cô nghĩ, lát nữa sẽ cố gắng giải thích, vô luận anh như thế nào, cô đều muốn cố gắng giải tỏa hiểu lầm của anh, giữa bọn họ có quá nhiều trở ngại, cô không muốn Kiều Nam trở thành tai họa ngầm lớn nhất giữa bọn họ.
Rốt cuộc cảm thấy dễ chịu hơn, Tả Tình Duyệt hít thở thật sâu một cái, xoay người chuẩn bị lên xe, nhưng lúc cô đi tới bên cạnh xe, xe lại đột nhiên như một trận gió vù đi mất . . . . .
"Cố Thịnh. . . . . ." Tả Tình Duyệt hướng về phía chiếc xe gào thét, anh muốn làm gì? Ném cô ở chỗ này sao?
Nhìn hoàn cảnh chung quanh, bọn họ bất tri bất giác đã đi đến một nơi hoang tàn vắng vẻ, nhìn xe biến mất ở trong tầm mắt của cô, Tả Tình Duyệt trong lòng dần dần nổi lên từng trận thê lương. . . . . .