Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Chương 19: Q.2 - Chương 19: Không muốn chạm vào quá khứ






"Mọi chuyện đã qua, có vài chuyện em không muốn đụng vào!" Tả Tình Duyệt nhìn xuống, mất tự nhiên uống cà phê, mấy năm nay cô vẫn tránh né tin tức của thành phố A, chính vì không muốn biết bộ dạng anh và người phụ nữ khác đứng chung một chỗ hạnh phúc như thế nào, dù là Tôn Tuệ San, hay chị của cô!

Cố Thịnh để lại trong lòng cô vết thương quá nặng, nặng đến nỗi cô vô lực gánh chịu, nếu không có hai đứa bé, cô không biết mình làm cách nào có thể vượt qua mấy năm này.

Nhìn Ninh Ninh ăn điểm tâm, trên mặt nổi lên nụ cười dịu dàng, nhìn cô giờ phút này càng thêm xinh đẹp, xinh đẹp đến khiến Kiều Nam muốn hôn mê. Nói đúng hơn, không dứt bỏ được cô trừ Cố Thịnh, còn có mình, nhưng mình cuối cùng vẫn không thể đi vào trong lòng cô!

"Em thật không muốn nhớ tới sao? Vậy tại sao lại nghĩ đến anh ta? Sao lại có người có lúc len lén khóc thút thít?" Kiều Nam nhìn thẳng vào hai mắt cô, chống lại đôi mắt hơi có vẻ ngạc nhiên của cô.

"Anh. . . . . . Làm sao anh biết?" Tả Tình Duyệt tránh ánh mắt của anh, lúc cô nghĩ đến Cố Thịnh.. mỗi lần đợi đến hai đứa bé đều ngủ, mới thả mặc cho mình nhớ lại quá khứ, liếm láp vết thương, tại sao. . . . . . Đột nhiên, cô tựa hồ nhớ đến cái gì, mắt bỗng sáng lên.

"Đúng, là Cảnh Hạo, thằng bé rất hiểu chuyện, cũng rất yêu người mẹ như em!" Kiều Nam nhớ tới tiểu quỷ Cảnh Hạo cùng anh đàm phán thương nghị, không khỏi buồn cười. Nếu anh có một đứa con trai như vậy, anh nằm mơ cũng sẽ bật cười, chỉ là, đứa bé đáng yêu như thế cũng là con của người khác!

Quả nhiên là Cảnh Hạo, "Nó cũng đồng ý việc em đi gặp anh ấy?"

Kể từ khi đến thành phố A, cô phát hiện Cảnh Hạo có gì đó lạ lạ, mấy lần hỏi con, nó đều tránh, tên nhóc kia, có lúc ngay cả cô cũng không ứng phó được. Đúng là phiên bản sờ sờ của Cố Thịnh! Bất kể là diện mạo hay tính tình, ngay cả ánh mắt cũng không khác lắm.

Năm năm này, cô muốn quên Cố Thịnh, mà Cảnh Hạo lại càng ngày càng giống anh ấy, lại nhắc cô nhớ đến!

Không quên được, cuối cùng vẫn không quên được!

"Ừh, nó hi vọng em hạnh phúc, còn nói, anh không mang lại hạnh phúc cho em được, cho nên, nó đi tìm người cha có thể mang hạnh phúc đến cho em!" Kiều Nam nhíu mày, đôi mắt xanh thoáng qua ý bất đắc dĩ, xen lẫn mấy phần hài hước.

Tả Tình Duyệt cảm thấy khổ sở, nhưng nụ cười cũng cực kỳ kiên định, "Nếu anh ấy có thể cho em hạnh phúc, năm năm trước em sẽ không bỏ đi! Có những chuyện, trải qua một lần là đủ rồi, cho dù em không quên anh ấy, cũng không nói lên được điều gì, em hiện tại có Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo, vậy là hạnh phúc rồi!"

"Em. . . . . ." Kiều Nam cau mày, dịu dàng như Tả Tình Duyệt, có đôi khi cũng rất cố chấp, ví dụ như cô không cách nào tiếp nhận mình, ví dụ như hiện giờ. . . . . .

"Mẹ, con có cha sao?" Ninh Ninh đột nhiên từ trong đống bánh ngọt ngẩng đầu lên, nháy mắt, mang theo vài phần mong đợi, cô bé vẫn rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng mỗi lần muốn hỏi, đều bị anh hai ngăn cản, anh hai nói, không thể hỏi mẹ về cha, nếu không mẹ sẽ rất thương tâm, nhưng nó cũng rất muốn biết, có phải nó cũng có cha như những bạn nhỏ khác, còn muốn biết, tại sao mẹ nhắc tới cha sẽ rất thương tâm.

Tả Tình Duyệt nhất thời cứng đờ.

Có, nó đương nhiên có cha, nhưng nếu con nói với cô nó muốn cha, cô làm sao bây giờ?

Nhìn ánh mắt mong đợi của Ninh Ninh, cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.