Vừa kết thúc một bản Piano, Tả Tình Duyệt thu thập túi xách bước ra khỏi phòng học, liền bị một cậu học viên tóc vàng mắt xanh từ sau lưng gọi lại, "Duyệt Duyệt, tôi có thể gọi cô là Duyệt Duyệt không?"
Tả Tình Duyệt đột nhiên cứng đờ, nhìn học viên trước mắt, cậu ta là học viên có năng khiếu nhất trong lớp học này, đồng thời cũng là người tình trong mộng của các cô gái khác. Cô dạy lớp này được một năm, cả hai cô trò cũng chỉ trao đổi về âm nhạc trên lớp, chưa từng nói chuyện riêng nhiều.
"Thật ngại quá, cậu cứ gọi tôi là cô giáo thích hợp hơn!" Tả Tình Duyệt từ chối một cách nhẹ nhàng, gọi cô Duyệt Duyệt? Không phải quá thân mật sao?
Cậu học viên có vẻ lúng túng, đang muốn nói gì, lại bị Tả Tình Duyệt cắt đứt.
"Xin lỗi, tôi còn phải đi đón bảo bối của tôi!" Tả Tình Duyệt nở nụ cười, hôm nay cô đã mất đi sự trẻ trung của năm năm trước, ít đi mấy phần nhu nhược, tỏ ra cứng cáp hơn rất nhiều.
"Cô có bạn trai rồi sao?" Cậu học viên tỏ vẻ tiếc nuối, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cũng đã là hoa có chủ, xem ra cậu đã chậm một bước!
"Không, tôi không có bạn trai, tôi. . . . . ." Tả Tình Duyệt ánh mắt lóe lên, đột nhiên dừng một chút, vén sợi tóc ở bên tai, tiếp tục mở miệng, "Tôi đi đón là con trai mình!"
Nói xong, nụ cười trên mặt nở rộ, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc cùng khiếp sợ của cậu học viên bên cạnh, Tả Tình Duyệt mang giày cao gót xoay người rời đi, nghĩ đến bảo bối của cô, nụ cười càng thêm ngọt ngào.
Trên thực tế, cô không chỉ có một đứa con trai, còn có một con gái nữa! Năm năm trước, cô đến nơi này, bắt đầu một cuộc đời mới, khoảng thời gian đó tuy cực nhọc, nhưng chỉ cần xác định đứa con trong bụng khỏe mạnh, cô dù cực khổ đến mấy cũng có thể chịu được, mà ông trời cũng còn thương xót cô, cho cô một đôi trai gái đáng yêu!
"Mẹ. . . . . ." Thanh âm quen thuộc vang lên, hình dáng nho nhỏ đã chạy tới ôm lấy chân cô.
Ngồi xổm người xuống, Tả Tình Duyệt có chút kinh ngạc đem cô gái nhỏ kéo vào trong ngực, "Ninh Ninh, ai đưa con tới?"
Ninh Ninh không quên hôn cô một cái, chỉ chỉ sau lưng, "Mẹ, là chú Kiều dẫn con tới!"
Tả Tình Duyệt theo hướng Ninh Ninh chỉ, vừa đúng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng, Kiều Nam trên tay đang dắt một cậu nhóc đứng cách mẹ con các cô không xa.
Tả Tình Duyệt hướng anh gật đầu một cái, đem Ninh Ninh ôm ở trong tay, đi về phía Kiều Nam, "Cám ơn anh!"
"Giữa chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao!" Giọng nói ôn hòa trước sau như một nghe thật cảm động, không chút nào kiêng dè nhìn cô. Năm tháng cơ hồ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên gương mặt của cô, người khác nhìn vào đoán không ra cô đã là mẹ của hai đứa trẻ!
Anh vẫn như vậy, bốn năm nay vẫn luôn ở bên cạnh cô, chăm sóc ba mẹ con cô. Tình cảm anh dành cho cô, cô sao lại không biết, nhưng …cô…., cô không xứng với thâm tình của anh!
"Mẹ, chú Kiều giờ tan học đi đón hai đứa con, còn dẫn tụi con đi mua rất nhiều đồ chơi, anh cũng có!" Ninh Ninh tính tình hoạt bát, bộ dáng trong veo như nước, ai nhìn thấy cũng thích, đôi mắt linh động nhớ đến cái gì, nhìn cậu nhóc đang đứng một bên không nói gì, "Anh, hôm nay còn không có hôn mẹ đó!"
Cậu nhóc trợn trắng cả mắt, nó không giống như em gái, nó là đàn ông con trai, sao có thể động một chút là ở trước mặt nhiều người như vậy hôn mẹ!
"Mẹ, anh không thương con!" Ninh Ninh quệt mồm, đáng thương nhào vào trong ngực Tả Tình Duyệt, bộ dáng như muốn khóc đến nơi.
Cậu nhóc cứng đờ, nó dù không tình nguyện, cũng không cưỡng được nước mắt của Ninh Ninh, đi tới trước mặt Tả Tình Duyệt, mà cô cũng rất ăn ý ngồi xổm người xuống, để cho cậu nhỏ ấn lên trên mặt mình một cái hôn, khóe miệng mỉm cười.