Tronng mắt Cố Thịnh ngọn lửa mỗi lúc một dữ dội hơn, khi thấy áo quần đang mặc trên người Tả Tình Duyệt, anh có cảm giác mãnh liệt muốn giết người ngay lúc này, chẳng phải tên khốn Kiều Nam kia đã giở trò thì còn ai?
Trong lòng anh lúc này không cảm thấy khinh bỉ hay tức giận Tả Tình Duyệt mà ngược lại anh đang tự giận chính bản thân mình, ngày hôm qua đã không đưa cô rời khỏi chỗ đó. Cho dù anh biết rõ cô ở lại sẽ xảy ra chuyện gì…
Anh vung tay đấm vào ô tô muốn mượn đau đớn để trừng phạt bản thân mình.
“Thịnh…” Tả Tình duyệt thận trọng gọi tên anh, Cố Thịnh bị làm sao vậy? Dáng vẻ này của Cố Thịnh không giống những gì cô thấy trước đây, anh chưa bao giờ tự hành hạ thân thể mình, nhưng bây giờ anh lại…
Mọi khi anh tức giận chẳng phải luôn phát tiết trên người cô sao?
“Cút ngay” Cố thịnh quát to, hung hăng vung tay đúng lúc Tả Tình Duyệt muốn tới gần xem anh có sao không, cô bị anh đẩy ngã, đau tới mức thở dốc xen lẫn cả kinh ngạc.
Thân thể Cố Thịnh khựng lại một chút, muốn đỡ cô dậy, nhưng chân không hiểu sao chẳng thể nhấc lên được, đành cứ vậy nhìn người phụ nữ dưới đất với sắc mặt lạnh lùng, trong mắt anh đan xen nhiều cảm xúc phức tạp.
Nhíu chặt lông mày kìm nén cảm xúc trong lòng mình, Cố Thịnh theo thói quen lại mở to mắt, anh sợ nếu nhìn cô lâu hơn thì bức tường đề phòng Tả Tình Duyệt trong lòng anh sẽ sụp đổ. Bỗng chốc ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, anh mở cửa xe, đạp chân ga, chiếc xe một lần nữa lại lao vút đi.
Tả Tình Duyệt nhìn theo chiếc Limousine ấy, lông mày khẽ nhíu chặt, thầm kìm nén cảm xúc khổ sở đang dâng lên trong lòng mình. Hờ hững đứng dậy, cô nhẹ phủi phủi bụi bặm bám trên váy. Ngước nhìn bầu trời, từ trước tới nay cô vẫn luôn không hiểu được suy nghĩ trong lòng người đàn ông ấy.
Cũng chính vì vậy nên cô mới lâm vào tình cảnh hôm nay, cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa ràng buộc với Cố Thịnh mà thôi.
Cố Thịnh phóng xe vùn vụt trên đường, không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ hay sẽ nhận bao nhiêu giấy phạt, những điều đó anh không quan tâm. Trong đầu giờ đây chỉ hiện lên khuôn mặt của Tả Tình Duyệt, anh đang đau lòng, đang hối hận!
Lần này Cố Thịnh không cảm thấy niềm vui khi trả thù mà trong anh chỉ có cảm giác tự trách, hối hận bao phủ.
Đột nhiên anh nghĩ muốn bù đắp cho cô nhưng làm thế nào để bù đắp đây?
Nghĩ đến chuyện gì, con người thâm thúy của Cố Thịnh sáng lên, lấy điện thoại ra, nhấn một hàng số:
“Chuyện tập đoàn Tả thị tiến hành đến đâu rồi?” Thanh âm lạnh lùng mang theo sự uy nghiêm trước sau như một.
“Tất cả đang theo kế hoạch đã định mà tiến hành, phần lớn cổ đông của tập đoàn Tả thị đều đã nhượng cổ phần cho chúng ta, chỉ cần làm xong một việc quan trọng nữa thì tập đoàn Tả thị chắc chắn sẽ thành tập đoàn Cố thị rồi” An Điền báo cáo chi tiết với Cố Thịnh. Tập đoàn Tả thị có quy mô không hề nhỏ. Tập đoàn Cố thị mà thâu tóm Tả thịvào tay, vậy thì Cố Thịnh sẽ như “hổ mọc thêm cánh” chẳng phải sao?
“Đem kế hoạch đó hủy bỏ đi, chuyển toàn bộ cổ phần Tả thị đang nắm trong tay tôi sang tên Tả Tình Duyệt, làm càng sớm càng tốt.” Cố Thịnh nói với vẻ kiên định. Thực ra, Cố Thịnh từng đáp ứng qua loa với Tả Tình Duyệt rằng sẽ bỏ qua cho tập đoàn Tả thị nhưng người phụ nữ đơn thuần ấy lại ngây ngốc tin tưởng.
“Thưa Tổng giám đốc, việc này…” An Điền vừa nghe những lời Cố Thịnh nói không khỏi giật mình, kế hoạch sắp thành công sao đột nhiên lại hủy bỏ, vậy trước kia đổ bao nhêu công sức là uổng phí ư?
“Cứ theo lời tôi nói mà làm” Cố Thịnh nói xong không đợi đầu bên kia phản ứng ngắt cuộc gọi. Tả Tình Duyệt, tập đoàn Tả thị trả lại cho gia đình cô, có lẽ làm vậy sẽ đền bù được phần nào tổn thương.
Chỉ là đền bù này có xứng đáng với những gì anh đã mang đến cho cô không?
Anh không thể tự lừa dối bản thân, ngoài hối hận hôm qua không đưa cô ra ngoài, trong lòng anh còn có sự ghen tuông nồng đậm, tối qua cô đã ở bên Kiều Nam cả đêm sao?
Anh sợ phải nghĩ đến việc này nhưng không thể trốn tránh, chỉ cần vừa nghĩ tới cô bị xuân dược kích thích mà không khống chế nổi bản thân, vừa nghĩ tới quần áo mà cô mặc trên người rất vừa vặn chắc chắn là Kiều Nam mang cho thì anh không cách nào giữ nổi bình tĩnh nữa.
Không chỉ có vậy, trong lòng anh mơ hồ có chút sợ hãi. Cố Thịnh dần dần nhận ra mình đối với Tả Tình Duyệt không phải là không có cảm giác. Tim anh đã rung động, điều này khiến anh sợ hãi nhất và nó cũng là điều không được phép xảy ra.
Anh có thể động lòng với bất kì người phụ nữ nào nhưng riêng với Tả Tình Duyệt thì không được.
Anh nghĩ muốn giải tỏa tâm trạng này, tâm trạng này phải được giải tỏa khẩn cấp.
Trong câu lạc bộ, Cố Thịnh không ngừng uống rượu, anh muốn mượn rượu làm tê dại bản thân nhưng trong đầu hình ảnh khuôn mặt Tả Tình Duyệt vẫn cứ quẩn quanh không dời.
“Ơ, ở nơi này có thể trông thấy Tổng giám đốc Cố hào hoa, thật là khó nha” Tiết Lâm Phong ánh mắt lóe sáng, bên người ôm một phụ nữ vô cùng lôi cuốn đi tới bên cạnh Cố Thịnh, nhìn lướt qua trên bàn có mấy vỏ chai rượu, đôi mắt khẽ giật trợn to.
Wow, đây chẳng phải là loại rượu thượng hạng XO, vậy mà người đàn ông này uống như nước.
Chỉ là tửu lượng Cố Thịnh thật tốt.
“Chuyện gì vậy? Dù sao chúng ta cũng là bạn tốt, có việc gì phiền lòng nói ra cho anh em cùng chia sẻ.”Mắt Tiết Lâm Phong đột nhiên sáng lên, buông người phụ nữ trong ngực ra, hăng hái tới bên cạnh Cố Thịnh “Chẳng nhẽ chị dâu không thỏa mãn được nhu cầu của cậu?”
Nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp đó, Tiết Lâm Phong lại càng hứng thú, nhưng giây kế tiếp anh không khỏi rụt cổ, bởi lời vừa nói ra đã gặp ngay ánh mắt lạnh lùng của Cố Thịnh. Ánh mắt ấy ẩn chứa sự nguy hiểm, anh hiểu rõ nên sau đó rất nhanh khoát tay: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận, mình cũng chỉ đoán lung tung thôi, hai người ân ái như vậy không thể vì mấy chuyện giường chiếu mà xích mích được, phải không.” Tiết Lâm Phong lùi về sau, ngoài miệng nói không thể nào, trong lòng lại thầm nghĩ khác. Bộ dạng Cố Thịnh bây giờ rõ ràng buồn phiền về chuyện tình cảm, cho nên mới mượn rượu giải sầu. Tiết Lâm Phong anh có vô số phụ nữ vây quanh, dĩ nhiên đối với chuyện tình cảm cũng có thể hiểu được đôi chút.
“Cậu ngồi xuống cùng tôi uống rượu” Cố Thịnh tay cầm một ly rượu rồi tự anh rót cho Tiết Lâm Phong một ly. Bây giờ Cố Thịnh chỉ muốn uống thật say.
Người phụ nữ cùng đi với Tiết Lâm Phong thấy bộ dạng Cố Thịnh lạnh lùng nhưng cô ta vẫn bị hấp dẫn, không thể nào dời tầm mắt được.
“Tổng giám đốc Cố để em đến uống cùng anh một chén, thấy thế nào?” Cô ta ưỡn bộ ngực đầy đặn, mặt mày kiều mị, dụ hoặc. Cô ta cùng Tiết Lâm Phong cũng chỉ là có duyên gặp mặt, chơi xong thì đường ai nấy bước… cho nên cũng chả bận tâm Tiết Lâm Phong ở bên cạnh, không ngần ngại quyến rũ Cố Thịnh.
“Cút” Cố Thịnh lạnh lùng mở miệng, một chữ ấy khiến người phụ nữ có gương mặt kiều mị kia cứng đờ, thay vào đó là khuôn mặt tức giận và xấu hổ. Nhận thấy có rất nhiều người cũng chú ý tới, giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ nên cô ta cũng không thể tiếp tục ở lại, dậm chân, xoay người rời đi.
Tiết Lâm Phong chứng kiến hết tất cả, khẽ nhíu mày, Cố Thịnh quá khứ không đối xử với phụ nữ như vậy, xem ra phiền muộn trong lòng cậu ta không nhỏ.
Tiết Lâm Phong có linh cảm, bộ dạng này của Cố Thịnh chắc chắn có liên quan tới Tả Tình Duyệt.
Khóe miệng nâng lên nụ cười hứng thú, anh mắt lóe sáng, lần này phải xoa dịu Cố Thịnh thật tốt mới được.