Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Chương 163: Q.1 - Chương 163: Nụ hôn khát máu






Tả Tình Duyệt ở trong phòng sửa sang lại y phục và đồ chơi của em bé, nụ cười ôn hòa trên mặt thủy chung chưa từng tản đi, mấy ngày nay, tâm tình của cô buông lỏng không ít, khiến cô cảm thấy, có thể đợi đến đứa bé ra đời.

Lúc đó, Cố Thịnh sẽ không tổn thương đứa bé nữa!

Nhẹ nhàng vuốt ve y phục mềm mại của trẻ nít, "Cục cưng, mẹ hi vọng con mau chóng ra đời! Có con cùng với mẹ, chúng ta sẽ không cô đơn nữa!"

Bên ngoài vang lên một tiếng rầm, Tả Tình Duyệt hơi nhíu mi tâm, theo bản năng thả ra y phục trong tay, đi ra cửa xem xét, nhưng, khi cô đi tới phòng khách, thấy người đàn ông sắc bén đứng ở cửa, nhịp tim lập tức lỡ một nhịp đập.

Cố Thịnh? Sao anh lại tìm tới nơi này?

Trong lòng trầm xuống, hoảng sợ nhìn người đàn ông rất quen thuộc trước mắt, thân thể không ngừng run rẩy.

"Xem ra thời gian qua cô sống không tệ!" Cố Thịnh sải bước đi về phía Tả Tình Duyệt, ánh mắt lợi hại không hề chuyển, khóa chặt Tả Tình Duyệt, khiến cô lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

Trong lòng Cố Thịnh càng lúc càng không vui, sự hoảng sợ khi cô nhìn thấy mình, khiến anh hận không thể đi lên tóm chặt người phụ nữ này, ra sức dạy dỗ.

Tả Tình Duyệt không ngừng lui về phía sau, cô rốt cuộc xác định người đàn ông ở trước mắt thật sự là Cố Thịnh, sao anh tìm được nơi này?

Nơi này không phải rất bí mật sao?

Thân thể Tả Tình Duyệt đột nhiên dừng lại, sau lưng truyền đến sự cứng rắn và lạnh lẽo của vách tường, trái tim cô rơi lộp bộp, cô đã thối lui đến cuối, không đường có thể lui!

"Anh muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt mãnh mẽ đứng thẳng, cố gắng khiến nội tâm mình trở nên kiên cường, nhìn vào đôi mắt cơ hồ muốn giết người của Cố Thịnh, thanh âm run rẩy hỏi.

"Tôi muốn làm gì? Cô thấy tôi muốn làm gì? Cô vợ thân yêu của tôi!" đôi tay Cố Thịnh chống đỡ vách tường, nhốt Tả Tình Duyệt ở trong đó, cúi người đến gần cô, hơi thở có thể phả vào trên mặt cô, chóp mũi quanh quẩn hơi thở thuộc về Tả Tình Duyệt, trong lòng hơi rung động, anh thật sự rất tưởng niệm cảm giác như thế!

Bị ý tưởng của mình làm sợ hết hồn, Cố Thịnh không nhịn được khẽ nguyền rủa trong lòng, đáng chết, rõ ràng cô ta phản bội mày hết lần này đến lần khác, tại sao vẫn không thể chống lại sự hấp dẫn của cô ta?

Trong mắt tỏa ra ánh sáng sắc bén, Cố Thịnh cố gắng khiến mình hạ quyết tâm, giống như là để chứng minh cái gì, hung hăng nắm cằm của cô, thưởng thức khuôn mặt bởi vì bị đau mà nhíu lại của cô.

Tả Tình Duyệt nhíu chặt mi tâm, trong lòng của cô có một dự cảm chẳng lành, nghĩ đến việc nghe lén được ở bệnh viện, trong lòng lại trở nên lạnh lẽo.

"Không, anh không thể bỏ đứa bé của em!" Tả Tình Duyệt che chở bụng thật chặt, cô đã giãy giụa quá lâu trong bất an và sợ hãi, cô không biết mình có còn hơi sức kiên trì hay không, nhưng vì đứa bé, cô phải thuyết phục mình kiên cường!

Cố Thịnh híp đôi mắt sắc bén lại, đứa bé? Quả nhiên là vì đứa bé!

"Việc tôi muốn làm, cô không ngăn cản được đâu!" Cố Thịnh lạnh giọng nói, có muốn giữ lại đứa bé hay không, đều ở trong một câu nói của anh!

Nhìn đôi môi run rẩy ở trong không khí kia, không biết vì sao, anh cảm thấy sau khi cô mang thai càng thêm mê người, giờ phút này, anh thật nhớ mùi vị của cô.

Theo như tâm ý, Cố Thịnh không chút do dự che lại môi của cô, anh vốn muốn dịu dàng triền miên, nhưng, vừa nghĩ tới sự thật cô rời bỏ anh, anh liền không nhịn được tức giận trong lòng, càn rỡ gặm cắn môi của cô.

Tả Tình Duyệt bị đau, mùi máu tanh nhanh chóng lan tràn ra trong miệng, nhưng, đối với người đàn ông này, cô lại vô lực chống cự, chỉ có thể yên lặng thừa nhận tất cả!

Trong lòng trồi lên thê lương, từ lúc bắt đầu đến cuối cùng, cô đều là người ở vào thế bị động, không phải sao?

Giống với Tả Tình Duyệt, trong lòng Cố Thịnh cũng không chịu nổi, trong lòng của anh có hai thanh âm đang giao chiến, một bên muốn anh mạnh mẽ trừng phạt cô, một bên lại đang nói cho anh biết, phải dịu dàng thương yêu cô, nhốt cô trong sự dịu dàng của anh, như vậy, cô sẽ không muốn chạy trốn nữa!

Nụ hôn cuồng loạn thiêu đốt lòng của Cố Thịnh, đồng thời cũng làm Tả Tình Duyệt đau lòng, mùi máu tanh lan tràn ở trong miệng hai người, Tả Tình Duyệt cơ hồ có ảo giác, Cố Thịnh giống như muốn phá hủy cô!

Một giọt nước mắt từ gương mặt chảy xuống, Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, buông môi cô ra, đôi tay ôm mặt của cô, "Đừng hòng rời bỏ tôi! Trở về với tôi!"

Không cho Tả Tình Duyệt cơ hội trả lời, Cố Thịnh liền ôm lấy Tả Tình Duyệt, vác trên vai, đi ra khỏi cửa chính, bởi vì trong lòng anh cũng đang sợ hãi, sợ nghe được lời cự tuyệt của cô, cho nên, anh không thể cho cô bất kỳ cơ hội nào nói ‘không’!

Cho dù cô không muốn, thì cũng không phải do cô!

Hai người đi ra nhà trọ, mà sau khi bọn họ rời đi, một bóng dáng từ góc tối lao ra, Tả Tình Yên nhìn thấy tất cả lúc nãy, cô thông minh, thậm chí có thể cảm thụ được sự giãy giụa của Cố Thịnh.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười, Cố Thịnh yêu Tả Tình Duyệt sao? Như vậy càng tốt!

Không tệ, tất cả hôm nay đều là cô thiết kế, hẹn Kiều Nam gặp mặt, cố ý chế tạo một vài nụ hôn và cái ôm 'không nỡ' lúc chia tay, mà đồng thời, cô ẩn danh gọi điện thoại cho phụ tá của Cố Thịnh, dụ Cố Thịnh tới đó, chính mắt thấy tất cả, sau đó tự mình đưa Cố Thịnh đến đây.

Cô muốn Duyệt Duyệt trở về!

Thời gian ở chung vừa rồi, cô biết Duyệt Duyệt mặc dù rời bỏ Cố Thịnh, nhưng vẫn còn yêu anh ta, vì muốn cho cô ta chết tâm, cô phải khiến Tả Tình Duyệt trở về!

Trở lại gian phòng của cô, lấy ra một khung hình từ trong ngăn kéo, nhìn người đàn ông phía trên, ánh mắt của cô trở nên nhu hòa "Dáng dấp hai người rất giống, thật rất giống!"

. . . . .

Cố Thịnh nhét Tả Tình Duyệt vào xe, chạy nhanh về biệt thự, dọc theo đường đi, Tả Tình Duyệt nín thở ngưng thần, cẩn thận, cả người tràn đầy phòng bị, đã bị tìm được, cô biết nếu như mình phản kháng quá mức kịch liệt, thua thiệt cuối cùng sẽ là mình!

Xe lái vào biệt thự, Tả Tình Duyệt đi xuống sau khi xe dừng, đối mặt chỗ đã từng là nhà mình, trong lòng của cô cực kỳ khổ sở.

Nhà? Nơi này còn là nhà của cô sao?

Nhà là chỗ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, mà cô lại không cảm thấy ấm áp chút nào, có chỉ là lạnh lẽo mà thôi!

"Muốn tôi bế cô vào sao?" thanh âm lạnh lùng của Cố Thịnh vang lên, khiến Tả Tình Duyệt phục hồi tinh thần lại.

Bế cô đi vào? Nhớ ngày tân hôn, anh bế cô đi vào, nhưng cuối cùng lại tặng cho cô tàn khốc nhục nhã!

Hôm nay, nếu như anh bế cô đi vào, chờ đợi cô sẽ là cái gì?

Bước lên phía trước, Tả Tình Duyệt không muốn thể nghiệm sự sợ hãi chưa biết này, chậm rãi đi về phía cửa chính, chỉ là, vô luận được bế vào, hay là tự đi vào, cô tựa hồ vẫn không trốn thoát cơn ác mộng!

Lần đầu tiên đi vào trong căn nhà này, cô thất thân, mất tim, còn mất đi tôn nghiêm!

Cô không biết, đi vào trong căn nhà này lần nữa, cô sẽ bỏ lỡ cái gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.