Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Chương 170: Q.1 - Chương 170: Thời khắc ly biệt (1)






Sáng sớm, khi Tả Tình Duyệt mở mắt ra, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Cố Thịnh, nhưng từ nhiệt độ của phần giường bên cạnh, cô biết, anh vừa rời đi không lâu, nghĩ đến việc hai người lưu luyến triền miên tối hôm qua, khóe miệng Tả Tình Duyệt nở nụ cười khổ sở.

"Có lẽ, đây là lần cuối cùng!" Tả Tình Duyệt nhỏ giọng nỉ non, hôm nay là ngày Tiểu Ngữ đính hôn, anh nên tập trung tất cả lực chú ý ở trên người của Tiểu Ngữ!

Hít thở một cái thật sâu, Tả Tình Duyệt đứng dậy rửa mặt, tắm rửa xong, người giúp việc liền cầm một hộp quà tinh xảo đi vào.

"Cô chủ, cái này là cậu chủ bảo tôi đưa tới, cậu bảo người mau thay rồi đi ra ngoài!" Nữ giúp việc đặt cái hộp ở trên bàn trang điểm, sau đó lui xuống.

Tả Tình Duyệt nhìn cái hộp kia, không cần suy nghĩ, cô cũng biết đó là bộ dạ phục ngày hôm qua Cố Thịnh dẫn cô đi thử, nhưng, khi cô mở hộp ra, lại thấy một bộ y phục màu lam xinh đẹp bên trong, không khỏi ngẩn ra, cái này. . . . .

Đây là bộ lễ phục cô xem trọng, nhưng, tại sao. . .

Là ý của Cố Thịnh sao? Anh không phải quyết định bộ khác sao? Tại sao lại thay đổi ý kiến?

"Mình thật không hiểu tâm tư của anh ta!" Tả Tình Duyệt vuốt ve lễ phục màu lam, nhắm mắt lại, cô tựa hồ nhìn thấy hình ảnh mình được nước biển vây lại!

Nếu như có cơ hội, cô sẽ chọn ở bên bờ biển cả đời! Mang theo đứa bé. . . . .

Một tay kia khẽ vuốt ve bụng, hi vọng hôm nay có thể thuận lợi tất cả!

Thay xong lễ phục, Tả Tình Duyệt quan sát mình trong kính, vuốt nếp nhăn trên lông mày, từ hôm nay trở đi, cô muốn nghênh đón cuộc đời mới!

Xoay người lại tạm biệt với căn phòng mình đã ở một thời gian dài, dứt khoát xoay người ra cửa, cửa vừa mới mở ra, liền đụng vào một lồng ngực cường tráng.

"A. . ." chóp mũi Tả Tình Duyệt bị đụng, trong nháy mắt trồi lên một chút đau đớn, ngước mắt nhìn người đàn ông cản trở mình, trong lòng đột nhiên cả kinh, "Thật. . . . Thật xin lỗi!"

Cố Thịnh không thể không thừa nhận, thấy cô mặc y phục này xuất hiện tại trước mặt mình, trong lòng anh lại thoáng qua một tia kinh ngạc. Kiểu dáng đơn giản khiến cô càng lộ vẻ mát mẻ thoát tục, vải vóc màu lam dán chặt trên thân thể của cô, giống như tầng da thứ hai, ánh mắt cô chớp động khiến anh hận không thể khóa chặt cô trong ngực, thương yêu thật nhiều lần nữa.

Anh biết, mình trúng độc của cô đã quá sâu rồi, một khi dứt bỏ, sẽ vạn kiếp bất phục!

"Rất đẹp!" Cố Thịnh dịu dàng nhìn Tả Tình Duyệt, trong lòng lại hạ quyết tâm rất lớn mới ngăn cản mình ôm lấy cô, hôm nay là ngày Tiểu Ngữ đính hôn, anh không thể hành động tùy ý, chỉ là, vào giờ khắc này, anh có một sự kích động, vô luận cô đã làm sai điều gì, anh cũng có thể tha thứ, anh muốn bỏ qua tất cả, theo đuổi Duyệt Duyệt lần nữa, anh nghĩ, dựa vào Cố Thịnh anh, muốn lấy được trái tim của một người phụ nữ, không phải việc khó!

"Cảm. . . Cảm ơn." Tả Tình Duyệt tránh ánh mắt của anh, trái tim đập thình thịch, sao anh ấy nhìn mình như vậy, thật dịu dàng và cưng chiều, khiến cho cô nghĩ anh yêu cô, nhưng, cô lại hiểu biết rõ ràng, người đàn ông này không yêu mình!

Tuyệt không yêu mình!

"Thịnh, Duyệt Duyệt, hai người chuẩn bị xong chưa?" Tôn Tuệ San mới vừa xuống lầu, đã nhìn thấy hai người đắm đuối đưa tình, trong lòng lập tức trồi lên nồng đậm ghen tỵ, cô nhận ra bộ y phục trên người Tả Tình Duyệt, ngày hôm qua, cô tận mắt thấy Cố Thịnh ngẩn người nhìn bộ y phục này, trong mắt tràn đầy thâm tình, quả nhiên, bộ lễ phục này vẫn cho Tả Tình Duyệt!

"Duyệt Duyệt, hôm nay Thịnh giao cho em rồi! Hai người cần phải đi chơi vui vẻ đó!" Tôn Tuệ San liếc mắt quyến rũ, đi tới bên cạnh Tả Tình Duyệt, thân mật kéo cánh tay Tả Tình Duyệt, "Bộ lễ phục này của Duyệt Duyệt thật là đẹp!"

Tả Tình Duyệt bị Tôn Tuệ San thức tỉnh, không có nghe ca ngợi của cô ta, khổ sở vô biên lan tràn trong lòng, anh không thương cô, nếu không cũng sẽ không có Tôn Tuệ San, không phải sao?

Cô là vợ trên danh nghĩa của Cố Thịnh, phải diễn người vợ tốt, mà nhu tình trong mắt anh vừa rồi, cũng chỉ là diễn trò mà thôi!

"Chúng ta nên đi thôi!" trong mắt Cố Thịnh mơ hồ thoáng qua không vui, hôm nay sau khi trở về, anh nên đuổi Tôn Tuệ San ra ngoài, về sau, anh sẽ không cho phép mình dùng người phụ nữ như vậy kích thích Duyệt Duyệt, anh muốn cho cô tình yêu, dùng tình yêu để đả động lòng của cô!

Anh thậm chí có thể tiếp nhận đứa bé trong bụng của cô!

Trong lòng đã có quyết định, Cố Thịnh lập tức rộng mở trong sáng, tâm tình lập tức thật tốt, khóe miệng thoải mái tràn ra một nụ cười, lôi kéo tay Tả Tình Duyệt, hai người cùng nhau ra cửa.

Trên bữa tiệc, Tả Tình Duyệt và Cố Thịnh xuất hiện, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người, sau phong ba lần trước, đây là lần đầu đôi vợ chồng ân ái này cùng xuất hiện trước công chúng, Tả Tình Duyệt như chim nhỏ nép vào người Cố Thịnh, Cố Thịnh nhẹ nhàng ôm lấy cô, hai người ân ái làm người khác ghen chết.

Khoảnh khắc Cận Hạo Nhiên thấy Tả Tình Duyệt, trong lòng đột nhiên run lên, tối nay cô mặc lễ phục màu lam, thật giống như Mỹ Nhân Ngư trong biển, làm cho người ta kinh ngạc!

Nhưng, anh biết, từ hôm nay trở đi, anh hoàn toàn không còn tư cách đứng ở bên cạnh cô nữa rồi, mà hy vọng duy nhất của anh là, Cố Thịnh có thể tuân thủ cam kết, để Duyệt Duyệt tự do!

"Chị. . . Chị thật là xinh đẹp!" Cố Tâm Ngữ tiến lên lôi kéo Tả Tình Duyệt, trên mặt ngây thơ tràn đầy nụ cười, nhìn Tả Tình Duyệt từ trên xuống dưới, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mi tâm nhíu chặt nhìn Tả Tình Duyệt, "Chị, anh cả đâu? Sao anh cả không đi cùng với chị?"

Hôm nay cô đính hôn, cô hi vọng anh cả có thể thấy cô hạnh phúc!

Nụ cười trên mặt Tả Tình Duyệt cứng đờ, không biết làm sao nhìn Cố Thịnh một cái, cô làm sao ứng phó cô gái ngây thơ này đây?

Nói cho cô ấy biết, cô căn bản không phải chị trong miệng cô ấy, hay nói với cô ấy, anh cả của cô ấy đã sớm vắng mặt khỏi nhân thế?

"Tiểu Ngữ, nhớ, cô ấy là chị dâu, không phải chị! Hôm nay anh cả có chuyện, không tới được, nhưng mà, Tiểu Ngữ có anh hai ở cạnh rồi, cũng giống nhau thôi!" Cố Thịnh tách hai người ra, giải vây thay Tả Tình Duyệt, hiện tại anh duy nhất hy vọng là, Cận Hạo Nhiên có thể chăm sóc Tiểu Ngữ thật tốt, cònanh thử để xuống thù hận, nghênh đón cuộc sống mới.

"Chị dâu? Chị dâu?" Cố Tâm Ngữ nhỏ giọng nỉ non, nghĩ đến cái gì, nụ cười trên mặt càng rực rỡ, "Đúng, là chị dâu, anh cả từng nói, chị sẽ trở thành chị dâu đấy!"

Cố Tâm Ngữ hưng phấn xoay người lôi kéo Cận Hạo Nhiên bên cạnh, "Anh Hạo Nhiên, em cho anh biết, em có chị dâu, chị sắp trở thành chị dâu rồi!"

Cận Hạo Nhiên và Cố Thịnh nhìn nhau, bọn họ đều biết, mặc dù Tiểu Ngữ có chuyển biến tốt, nhưng mà nhận thức của cô với anh cả vẫn không có thay đổi!

Trong lòng thở dài, Cố Thịnh nắm chặt tay Tả Tình Duyệt, đảo mắt nhìn cô cắn chặt môi dưới, mi tâm không khỏi nhíu chặt, cô vì sao mà bất an?

"Em làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Cố Thịnh nhỏ giọng hỏi ở bên tai cô, không biết sao, trong lòng anh luôn có một loại dự cảm xấu, giống như sắp mất đi thứ gì. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.