Thật ra thì không cần Kiều Nam nói, Cố Thịnh cũng biết cô trúng xuân dược, đôi tay Cố Thịnh nắm chặt lại, cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của các khớp xương.
Kiều Nam hứng thú nhìn Tả Tình Duyệt, lại nhìn Cố Thịnh, trong mắt ẩn chứa một tia cười.
Thú vị thật!
"Anh cho cô ấy uống?" Cố Thịnh nghiến răng nghiến lợi, anh không cần đi tra cứu Tả Tình Duyệt tại sao ở chỗ này, anh quá rõ ràng khả năng của người đàn ông này, bắt cóc một người, đối với anh ta mà nói chỉ như phủi bụi mà thôi.
Kiều Nam nếu đem được Tiểu Ngữ cùng Tả Tình Duyệt đưa đến đây, người đàn ông này rõ ràng là cố tình hướng về phía anh!
"NO,NO,NO. . . . . ." Kiều Nam khoát tay áo, lắc đầu, anh không làm chuyện này, anh cũng không thể thừa nhận chuyện mình không làm, đây là vấn đề nguyên tắc!
"Nói ra mục đích của anh đi!" Cố Thịnh từ từ trấn định lại, đối mặt với kẻ địch, nếu như mình tỏ ra thấp thỏm trước, như vậy cuộc đàm phán này, anh liền thua.
Đặc biệt là khi hai ngườicó năng lực giống nhau gặp nhau, khí thế cùng tâm tình sẽ mang lại tác dụng rất lớn!
Ánh mắt vẫn sắc bén như cũ quét về phía Kiều Nam, chống lại đôi con ngươi màu lục, trong khoảng thời gian ngắn, anh cảm thấy tin đồn cũng không phải là giả, Kiều Nam chính là một con rắn có máu lạnh.
"Mục đích, à. . . . . . Tổng giám đốc Cố gấp cái gì? Cà phê của anh còn chưa uống đó! Cà phê nguội quá uống không ngon đâu." Kiều Nam nhíu mày, bộ dáng tự tại thanh thản, trên trán toát ra tự tin, làm cho người ta hận không được muốn đấm cho anh một cái.
Cố Thịnh ánh mắt ngưng tụ, tay chạm vào ly cà phê truớc mặt, Cố Tâm Ngữ cùng Tả Tình Duyệt đều ở trong tay đối phương, Kiều Nam hoàn toàn khống chế được anh!
Nhàn nhạt uống một hớp, mi tâm bỗng chốc nhíu chặt, "Cà phê trendynet quả nhiên rất khó uống!"
"Ha ha, vậy sao? Nhưng mà Cà phê trendynet rất thơm!"
Kiều Nam nhìn chằm chằm Tả Tình Duyệt, ánh mắt lại tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Cố Thịnh, lúc này Tả Tình Duyệt không có nước lạnh dội vào người, xuân dược trong cơ thể phát huy hết công hiệu, khống chế ý thức của cô, cô rất muốn chống cự, tuy nhiên không thể ra sức.
Cô chỉ cảm thấy nóng ran không chịu nổi, không ngừng xé rách y phục trên người, bụng sinh ra một cỗ trống không, giống như đang mong đợi thứ gì, cô không thể liếm cái ở giữa hai chân mình, để giảm bớt cảm giác khó chịu này.
Trong đầu hiện ra gương mặt Cố Thịnh, bá đạo, dịu dàng, lạnh lùng, lại hung ác.
Trời ạ! Cô cảm thấy mình thật là đáng xấu hổ, cư nhiên lại mong đợi anh đến đoạt lấy cô, cho dù là hành hạ cũng được!
Bị dược vật khống chế, đôi mắt đã mê ly, trên mặt đỏ ửng giống như muốn nhỏ ra máu.
Một màn kiều diễm này cũng xuyên thấu qua bức tường thủy tinh trong suốt hiện ra phòng họp, vào cả trong mắt hai người đàn ông.
Kiều Nam huýt gió một cái, "Tả tiểu thư thật sự là báu vật!"
Anh cố ý gọi Tả tiểu thư, mà không phải Cố phu nhân, bởi vì anh đang mong đợi kết quả đánh cuộc với Tả Tình Duyệt, anh hiện tại càng muốn cô trở thành người phụ nữ của anh. Thanh thuần như hoa lan trên núi, lúc nhiệt tình lại như một đóa anh túc trên cao nguyên, một mặt Thiên Sứ, một mặt yêu tinh, cô gái như vậy là ước mơ tha thiết của phần lớn đàn ông!
Mà trước mắt của anh thì có một, nếu đã bị anh bắt gặp, anh làm sao bỏ qua cơ hội này?
Cố Thịnh cho dù muốn giả bộ trấn định đi nữa, giờ phút này cũng đã tối mặt, chống lại tầm mắt Kiều Nam, anh hận không thể quăng một quyền vào khuôn mặt đang tràn đầy hứng thú của đối phương."Có là báu vật đi nữa, cũng đã là vợ của người khác!" Tả Tình Duyệt là người phụ nữ của Cố Thịnh anh, vợ của anh người khác đừng hòng mơ tới.
"A? Vợ người khác?" Kiều Nam nhỏ giọng nỉ non, cũng bởi vì là vợ của Cố Thịnh mới càng thêm thú vị nha!
"Kiều ca thừa nước đục thả câu rồi, anh muốn gì mới chịu thả họ? Tiền bạc? Buôn bán?" mười ngón tay Cố Thịnh bắt chéo, ánh mắt lợi hại đe dọa nhìn Kiều Nam, khôi phục khí thế của một bá chủ trên bàn đàm phán.
Theo ý Cố Thịnh, Kiều Nam bắt cóc Tiểu Ngữ cùng Tả Tình Duyệt uy hiếp anh, cũng chỉ là vì lợi ích. Ai cũng biết, tập đoàn Cố thị tiền bạc nhiều nhất. Kiều Nam mặc dù trở thành bá chủ trong giới hắc đạo ở thành phố A, nhưng anh ta dù sao cũng là người mới tới, trên phương diện làm ăn nhất định còn cần đến sự giúp đỡ của Cố Thịnh.
Kiều Nam không khỏi nhíu nhíu mày, "Trong lòng của Tổng giám đốc Cố hoá ra cũng chỉ có tiền bạc cùng buôn bán sao?"
Đều không phải là cái anh muốn!
Tiền bạc anh đã có, buôn bán anh cũng có thể tự mình giành lấy, cái anh muốn chính là phá hủy Cố Thịnh!
Giống như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt Kiều Nam trở nên lạnh băng, năm ngón tay cũng theo bản năng nắm chặt, dường như đang ẩn nhẫn điều gì!
"Vậy anh muốn gì?" Tiền bạc cùng buôn bán đều không muốn, Cố Thịnh ngược lại hứng thú.
"Nếu như nói tôi muốn mạng của anh?" Kiều Nam cười đến dịu dàng vô hại, anh chính là có một bộ mặt yêu nghiệt này, giọng nói tràn đầy mị hoặc, lại làm cho người ta cảm thấy anh tựa hồ muốn nói lời ngon tiếng ngọt, bị anh bán, còn phải thay anh đếm tiền.
Cố Thịnh trong lòng ngẩn ra, muốn mạng của anh?
Anh không nhớ rõ mình và người đàn ông này từng có ân oán gì, anh ta tại sao lại muốn mạng của mình?
"Mạng của tôi không đáng bao nhiêu tiền, chỉ là nếu muốn, cũng phải có bản lãnh mới có được!" Cố Thịnh cũng không chút nào yếu thế, nhún vai một cái, không sao cả cười cười, nhưng là chính bộ dáng nhẹ nhàng này, lại càng khiến Kiều Nam cảm thấy anh ta không đơn giản.
Không hổ là Cố Thịnh!
"Ha ha. . . . . . Tôi đùa một chút thôi!" Kiều Nam đem không khí khẩn trương vừa rồi hòa hoãn.
Lúc này, tường thủy tinh bên kia Cố Tâm Ngữ đột nhiên hưng phấn kêu một tiếng, Cố Thịnh nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt tái nhợt.
Cố Tâm Ngữ trong tay không biết từ lúc nào có thêm một thứ gì, vật kia phát ra âm thanh tích tích, là một quả bom hẹn giờ.
"Kiều Nam, đây cũng là đùa giỡn sao?" Cố Thịnh hướng Kiều Nam rống to, trên trán nổi gân xanh, cả người vọt tới tường thủy tinh trước mặt, đối mặt với Cố Tâm Ngữ. Tiểu Ngữ cái gì cũng không hiểu, căn bản không biết nguy hiểm đang tới gần, chỉ lo tò mò, nở nụ cười vuốt vuốt vật trong tay.
Kiều Nam biểu hiện không chút nào ngoài ý muốn, phản ứng của Cố Thịnh cùng dự đoán của anh không sai biệt lắm, chỉ là kịch hay vẫn còn ở phía sau!
Cố Thịnh lo lắng nhìn Cố Tâm Ngữ, không ngừng hướng cô gọi, "Tiểu Ngữ, mau buông ra. . . . . . tránh xa nó ra!"
Nhưng là thanh âm của anh, Cố Tâm Ngữ lại không thể nghe, nhìn thời gian nhảy từng giây, tâm của Cố Thịnh cũng luống cuống, anh không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
"Anh muốn mạng của tôi thì cứ lấy đi, nó chỉ là một cô bé!" Cố Thịnh xoay người xông về phía Kiều Nam, níu lấy cổ áo của anh ta, người đàn ông này thật hung ác, anh đã tận mục sở thị!
"Vậy. . . . . . Tôi cho người đem bom đặt ở phòng Tả tiểu thư nhé." Kiều Nam vẫn cười đến vô hại, nhìn Cố Thịnh trong nháy mắt khuôn mặt trở nên cứng đờ, Kiều Nam tiếp tục nói, "Đừng nói tôi chưa cho anh mặt mũi, trong hai chọn một, anh tự mình quyết định đi, bom nên đặt ở gian phòng nào."