Chồng? Tay anh ôm người phụ nữ khác, mà miệng còn nói anh là chồng của cô!
Lớn như vậy rồi, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện nực cười này!
Cảm tính nói cho cô biết, cô muốn thét lên ủy khuất cùng phản kháng của
mình, nhưng lý trí lại làm cho cô trầm mặc. Cô không thể chọc giận người đàn ông này, nếu không Tả thị cùng ba thật sự bị phá hủy.
Cố Thịnh làm tất cả mọi việc, đơn giản cũng là muốn ép cô trở lại, ép cô ở trước mặt anh dâng lên hết tôn nghiêm!
Thấy Thịnh không có ý muốn cho Tôn Tuệ San rời đi, Tả Tình Duyệt nhìn thẳng
vào mắt Cố Thịnh, nói ra mục đích lần này, "Xin anh giúp Tả thị cùng ba
tôi!"
Cố Thịnh nhìn từ trên xuống dưới Tả Tình Duyệt, ánh mắt
nóng rực kia, mang theo dục vọng, tựa hồ muốn đả thương cô, nhíu mày,
"Cố phu nhân đi ra ngoài lâu như vậy, bây giờ trở lại tìm chồng là tôi
đây giúp một tay, cô nói xem, sao tôi phải giúp cô?"
Cô có biết
trong khoảng thời gian này anh đi tìm cô vất vả thế nào không? Người phụ nữ này lại dám trốn anh lâu như vậy, nếu không phải là anh khiến Tả thị gặp nguy cơ, có phải cô sẽ vĩnh viễn không xuất hiện không?
Tả Tình Duyệt ngơ ngẩn, nắm chặt ngón tay, "Anh muốn thế nào mới bằng lòng thu tay lại?"
Cố Thịnh đột nhiên đẩy Tôn Tuệ San đang ở trên người ra, thân hình cao lớn như con báo châu Mỹ, ưu nhã hướng Tả Tình Duyệt từng bước từng bước đến gần, đến cách cô một bước ngắn, đứng lại, ánh mắt khóa chặt gương mặt
của cô, nâng lên cằm của cô, "Còn phải xem em biểu hiện ra sao đã! Vợ
yêu của anh!"
Tả Tình Duyệt co rúm người lại, cô dĩ nhiên hiểu
anh ám chỉ là cái gì, dục vọng trong mắt của anh sao mà mãnh liệt đến
thế! Bị Tôn Tuệ San khơi lên dục vọng nên muốn ở trên người cô phát tiết sao?
Trong lòng đau xót, cô phát hiện muốn thuyết phục mình tiếp nhận sự thật này, là rất khó! Nhưng cô không có lựa chọn khác!
"Chị họ. . . . . ."
"Duyệt Duyệt, mặc dù Thịnh là chồng của em, nhưng mọi việc đều phải có thứ tự
trước sau, Thịnh, anh nói có đúng không?" Tôn Tuệ San cũng muốn nổ tung
rồi, cô thật vất vả mới có cơ hội câu dẫn Cố Thịnh, cũng không muốn cứ
như vậy bị bỏ qua, lấy thân thể trần truồng, quyến rũ tựa vào người Cố
Thịnh.
Tả Tình Duyệt sắc mặt càng thêm tái nhợt, chưa từng phát hiện qua chị họ của cô lại vô sỉ như vậy!
Cố Thịnh là vật phẩm giống đực dùng chung sao? Cái gì gọi là thứ tự trước sau?
Nắm chặt đôi tay, Tả Tình Duyệt không biết là dũng khí từ đâu tới, trên mặt nổi lên vẻ tươi cười, nhìn Tôn Tuệ San, "Chị họ, em cho là chị đối với
chồng em là thật tâm, không nghĩ tới chị cư nhiên coi anh ấy như vật
phẩm công cộng nha!"
Tả Tình Duyệt có điều ngụ ý, cả người Tôn
Tuệ San đột nhiên cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Cố Thịnh, vội vàng giải thích, "Thịnh, em không phải có ý đó. . . . . ."
"Đi ra
ngoài!" Cố Thịnh lạnh lùng nói, nhìn cũng không nhìn Tôn Tuệ San một
cái, ngược lại ánh mắt trên người Tả Tình Duyệt không cách nào dời đi,
mới vừa rồi trong lòng anh thế nhưng nổi lên chút kinh ngạc, Tả Tình
Duyệt quả nhiên là thông minh!
"Thịnh, anh nghe em giải thích!"
Tôn Tuệ San còn chưa chịu chết tâm, ngay cả cô cũng không nghĩ tới Tả
Tình Duyệt ôn thuận thường ngày sẽ dùng chiêu này khích bác ly gián.
"Đừng để tôi nói lại lần nữa!" giọng Cố Thịnh mơ hồ hàm chứa tức giận, tựa hồ biểu thị nếu như Tôn Tuệ San còn tiếp tục dây dưa, kết quả sẽ rất thảm.
Tôn Tuệ San tuy rằng bỏ lỡ cơ hội tốt mà ảo nảo, nhưng lại không muốn hoàn
toàn chọc giận Cố Thịnh. Như vậy cô về sau một chút cơ hội cũng sẽ không có, tức giận nhặt lên quần áo trên đất, mặc vào, hung hăng trợn mắt
nhìn Tả Tình Duyệt một cái. Ánh mắt kia giống như là muốn giết cô.
Đợi Tôn Tuệ San đi khỏi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Tả Tình Duyệt
cùng Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt nhất thời cảm giác được từ trên người anh
tản ra cảm giác áp bức không ngừng lan tỏa, làm cho cô muốn hít thở
không thông. . . . . .