Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 12: Chương 12




Jack không cho hai gã đồng hành của chàng cơ hội để phân bua hoặc giải thích về trường hợp của họ. Với một vài từ ngắn gọn, chàng báo với họ tình hình tại Paris, rằng nếu Robbie không rửa sạch tội danh của cậu ta, cậu có thể dễ dàng bị tố cáo với tội sát hại Louise Daudet. Chàng kết thúc bằng cách trao cho cậu lá thư của Ngài Charles cho cậu ta đọc.

Hiển nhiên là bị đánh đập đến câm như hến, Robbie râm rấp tuân theo.

Trong khi Robbie đọc thư, Jack dùng một tờ giấy cuộn lại châm mồi từ ngọn nến để đốt lò sưởi lên. Khi chàng chắc rằng que củi mồi đã bén cháy trong lò, chàng quay lại nghiên cứu hai gã đồng hành.

Robbie đẹp trai hơn khá nhiều, với loại dáng dấp bảnh bao mà luôn hấp dẫn phụ nữ. Tóc cậu có một ánh đỏ, nhưng được đậm hơn vài nước so với chị cậu ta. Hai chị em có cùng đôi mắt biết nói và ánh liếc mắt láo liên nhìn chàng báo với Jack là cậu bé vẫn còn thận trọng với chàng.

Ông Milton thì khó đọc hơn. Cậu ta dáng vóc cao và thanh mảnh, với một vầng trán rộng và các đường nét góc cạnh. Trong khi Robbie cẩu thả với bề ngoài của cậu, Milton thì lại tỉ mỉ. Ngay cả vụ xô xát cũng không khiến các nếp xếp gấp khăn choàng cổ hay y phục của cậu ta có gì thay đổi. Cậu là loại đàn ông mà người hầu của Jack mong ông chủ của mình sẽ noi theo.

“Tình trạng không thể xấu hơn được”, Robbie nói, lặng người cậu đã đưa bức thư cho cậu bạn mình.

Khi Milton đọc xong thư, cậu cẩn thận gấp lại và trao lại cho Robbie. Cậu ta nhìn Jack. “Ông có hứng thú gì với chuyện này, Lãnh chúa Raleigh? Tại sao Ngài Charles lại chọn ông?”

Jack tướt lấy lá thư từ trong tay Robbie. “Lá thư này thuộc về tôi,” chàng nói. “Ngài Charles chọn tôi vì tôi đã quen biết gia đình này một thời gian dài.” Quay sang Robbie, chàng tiếp: “Khi tôi bằng tuổi của cậu, cha cậu đã kèm tôi với các tác phẩm kinh điển một thời gian. Lúc ấy tôi là Jack Rigg.”

Robbie lắc đầu. “Tôi không nhớ cái tên này.”

“Không, cậu chắc là không”, Jack nói. “Cậu là một cậu bé sơ sinh khi tôi đến ở nhà của cha xứ.”

Milton nói: “Tôi biết ông là ai rồi! Robbie, đây là người đàn ông tôi đã nói với cậu, là người đã làm tổn thương Ellie và từ chối kết hôn với cô ấy.”

“Ellie đã nói như vậy?” Jack hỏi.

“Không,” Milton đáp. “Cô ấy nói rằng ông đã cấp cho cô ta một bằng chứng ngoại phạm. Dù là vậy, tôi đã nghe các tin đồn. Có thật vậy không?”

“Chuyện ấy là giữa tôi và Ellie. Dù sao đi nữa thì chúng tôi sẽ kết hôn ngay lập tức.”

Vẻ mặt của Robbie hiện vẻ nghiên cứu không thể tin, như thể cậu ta vừa được cho biết rằng cậu đã thông qua các kỳ thi tiếng Hy Lạp và tiếng Latinh mà lại đứng đầu lớp. Milton, mặt khác, nhìn như thể cậu đã bị báo cho biết điều ngược lại.

Milton lắc đầu. “Ellie sẽ không bao giờ kết hôn với một người như ông,” cậu nói. “Cô ấy sẽ không... cô ấy không thể.”

“Thế nào, tại sao tôi phải nói dối về một chuyện như thế?” Jack vui vẻ hỏi.

“Nhưng...” Đến phiên Robbie lắc đầu. “Nhưng Ellie không phải như thế. Chị ấy sẽ không bao giờ kết hôn bất cứ ai chỉ vì chị ấy bị tổn thương.”

“Thật đúng”, Jack nói. “Chúng tôi kết hôn bởi vì chúng tôi phù hợp với nhau.”

Milton cau có. “Ông và Ellie không có gì tương đồng.”

Jack thở ra một hơi dài bực tức. Trước là Cardvale, giờ thì Milton. Chàng có thấy rõ các dấu hiệu. Nếu gọi họ là những người yêu bị thất tình thì thật cường điệu, nhưng quan tâm của họ với Ellie đã không hoàn toàn thuần khiết, và chàng trở nên triệt để bực tức bởi tất cả mọi người đều có phản ứng như thể Ellie kết hôn với chàng là một sai lầm bi thảm.

“Tôi và Ellie,” chàng nói với Milton: “không phải là việc của cậu. Bây giờ, chúng ta có thể trở lại với đề tài quan trọng thực sự chứ? Tôi muốn nói chuyện với Robbie một mình. Cậu hãy đi tản bộ một hồi đi, Ông Milton. Mười lăm phút là đủ rồi. Nhưng đừng đi xa, bởi vì sau khi tôi nói chuyện với Robbie, tôi muốn nói chuyện với cậu.”

“Tôi muốn cậu ấy ở lại!” Robbie nói, rõ ràng là không cảm thấy thoải mái khi nghĩ đến bị bỏ lại một mình với tên tra tấn ghê gớm này.

Milton đứng dậy. “Tất cả đều ổn, Robbie,” cậu ta nói. “Hãy kể sự thật với ông ấy. Chúng ta không có gì phải giấu giếm.”

Hướng qua Jack, cậu nói: “Tôi sẽ ở tửu quán,” rồi cậu nhàn tản ra khỏi phòng.

Jack ngồi xuống cái ghế Milton vừa bỏ trống. “Tôi thật sự bối rối,” chàng nói. “Ông bác của của cậu dường như nghĩ rằng cậu đang lân la với mấy tay máu mặt của địa phương. Làm sao ông ấy lại có cái ấn tượng này?”

“Bác Freddie”, Robbie nói với tình cảm: “có một trí tưởng tượng sống động. Phải, thi thoảng tôi gặp gỡ bạn bè của tôi ở đây, nhưng chỉ để uống một vại bia và đánh một vài ván.”

“Lạ thật”, Jack nói. “Anh nhớ rằng đã nói cùng một câu với cha em khi ông ngửi thấy mùi rượu mạnh trong hơi thở của mình. Anh nghĩ trong dịp đó, anh đã theo đuổi con gái của một chủ cối xay.”

Robbie có vẻ hứng thú. “Và chuyện điều đó ngăn cản anh theo đuổi con gái của chủ cối xay không?”

“Không. Ellie đã làm điều đó. Tuy nhiên, đó một câu chuyện khác. Vì vậy”- chàng đẩy ghế của chàng ra phía sau và khoanh tay trước ngực, “Anh muốn biết lý do tại sao em lại phải trốn anh và lý do tại sao sau đó em đã cố đập vở sọ của anh khi anh bước vào phòng của em.”

Robbie nhìn chàng cay cú. “Anh không bước vào phòng, anh xông vào như một con trâu sừng sộ trong cơn thịnh nộ.”

“Lúc đó em đã nghĩ anh là ai?”

Robbie nhìn vào cánh cửa như thể mong muốn Milton trở lại. Khi đã không có sự trợ giúp, cậu nhìn Jack. Cuối cùng, cậu đáp, “Em nghĩ... oh, tất cả đều trong tình trạng lộn xộn như vậy. Em không chắc em đã nghĩ gì, ngoại trừ việc em là kẻ tình nghi chính trong vụ giết người của Louise.”

Cậu cất một tiếng cười giòn ngắn. “Chúng em hy vọng rằng nhà chức trách Pháp sẽ không có thẩm quyền ở đây, nhưng chúng em không thể chắc chắn, vì vậy chúng em không thể sơ suất.”

Giọng của Jack cao lên. “Và em đã chuẩn bị sẵn sàng sử dụng vũ lực chống lại một nhân viên pháp luật?”

“Tất nhiên là không! Anh là người đã tấn công chúng em. Chúng em đã cố gắng để trốn anh.”

Jack không hoàn toàn hài lòng với câu trả lời này, nhưng chàng tạm bỏ qua cho trong lúc này. Giọng nói của chàng có vẻ khắc nghiệt khi chàng tiếp. “Đối với một người đàn ông có người tình nhân đã bị sát hại dã man, em có vẻ không bị ảnh hưởng gì đáng kể. Điều duy nhất em có vẻ quan tâm là tự cứu bản thân mình.”

Robbie đỏ ửng đến tận da đầu. Cậu ta chật vật với lời của cậu. “Tất nhiên em đã bị ảnh hưởng bởi cái chết của Louise. Em đã bị sụp đổ! Nhưng chúng em không phải là thân cận như anh có vẻ nghĩ. Louise không phải là người tình của em! Cô ấy lớn bằng tuổi của anh, trời ạ!”

Bây giờ thì cậu ta lại vấp phải lời nói của mình trong lúc vội vàng nói ra hết. “Cô ấy không yêu em và em không yêu cô ấy. Em ngưỡng mộ cô ta. Đó là một vinh dự để hộ tống cô đến các buổi tiệc và các thứ. Nhưng nó chỉ xa như vậy. Anh biết mà. Thế hệ của anh cũng ve vãn cô nghệ nhân nổi tiếng, Harriette họ-gì-đó.”

“Wilson,” Jack cung cấp.

Chàng nhớ điều ấy rất rõ. Chàng và bạn bè của chàng trốn các lớp kèm để vào trấn tham dự buổi trình diễn opera với hy vọng bắt một ánh mắt thoáng qua của người nghệ nhân được Luân Đôn săn đón nhất. Thỉnh thoảng, một vài người được ưu đãi sẽ được mời vào lô riêng tư của cô để tỏ lòng hâm mộ của mình, nhưng chàng không bao giờ được vinh hạnh làm một thành phân được ưu đãi để nhận được thiệp mời.

Worcester đã được, và tên đầu bò ấy đã yêu điên cuồng cô ta thiếu điều khiến cha của cậu, một công tước, ngã cơn đột quỵ ngập máu bởi con trai ông cũng là người thừa kế của ông, muốn cưới cô ấy. Bấy giờ có tin đồn là cô ấy đã được mua chuộc.

Robbie tiếp tục: “Và không phải như thể em là người ngưỡng mộ duy nhất của cô ấy. Có cả quân đoàn của chúng tôi.”

“Nhưng cô ấy đã chọn riêng em. Tại sao chứ?”

Robbie nhún vai bất lực và ngó chỗ khác. “Tôi thật sự không biết. Cô ấy nói em thật là vui thú.”

Câu trả lời này đã không khiến Jack thỏa mãn và chàng thắc mắc là Robbie đã lãng phí bao nhiêu tiền trên người Louise Daudet. Điều đó có thể giải thích tại sao cô ấy chọn riêng cậu ta ra.

“Kể cho anh nghe về các khoản nợ của em,” chàng nói.

Một nét bướng bỉnh thấm nhập vào giọng nói của Robbie. “Em không thấy điều gì đó có gì liên quan đến vụ giết người của Louise.”

“Chiều theo ý tôi.”

Đó là một lệnh, không phải là một yêu cầu.

Hai ánh mắt khóa chặt vào nhau và giữ như thế, nhưng cuối cùng ánh mắt của Robbie đã hạ xuống. “Các khoản nợ của em cứ tăng trưởng,” cậu nói, “như thể chúng đã có cuộc sống riêng của chúng.”

Cậu cười gượng ép. “Em đã đến Paris với số tiền đã thắng được khi bài bạc với bạn bè em tại Luân Đôn. Em biết, em biết. Em lý ra không nên đánh bạc. Em đã hứa với chị Ellie rằng em sẽ không.

Nhưng một người phải làm gì khi bạn bè mính đến một sòng bài hay là gì khác sau một đêm vui chơi trong trấn? Em có thể đứng chờ họ bên ngoài cửa sao? Hay là phải nói với đám bạn rằng em đã hứa chị em rằng em sẽ là một cậu bé ngoan? Anh cũng biết rõ như em rằng họ sẽ nghĩ sao.

Tất nhiên em đã đi với họ. Em đã đặt cược nhỏ và thắng. Và em tiếp tục thắng. Cho nên anh thấy đấy, khi em đến Paris với Milton, em đã có một khoản tiền kha khá để tùy thời sử dụng.”

Jack hiểu quá rõ. Có hai phe sinh viên ở Oxford, những sinh viên chăm chỉ học hành để chuẩn bị một con đường tương lai, và một đám vô dụng, con cái của các hộ quý tộc, là những người không bao giờ cần phải tự lực cánh sinh. Hầu hết những người trong tốp sau có nhiều tiền hơn là hiểu biết lý lẽ và trong ánh mắt của những người bạn kém may mắn hơn thì họ sống một cuộc sống sa hoa hơn là cuộc sống hoang dã. Sự ghen tị của bạn đồng lứa là một chuyện bất khả tư nghị.

Tại Oxford, chàng đã có một chân trong mỗi phe. Chàng là con trai của một nhà quý tộc, nhưng không phải là người thừa kế. Những đứa con trai thứ trước sau gì cũng đều phải tự lực cánh sinh trên thế giới, do đó chàng mới bị ép để cha của Ellie giúp chàng chuẩn bị cho kỳ thi của chàng. Đều như nhau cả, đó là một vấn đề của lòng tự ái để xem có vẻ bất cần đời như những đứa bạn khác.

Tất nhiên, Robbie đã tham gia cùng bạn bè của mình tại các sòng. Và cuộc du ngoạn tại Paris, nơi cậu ta đã được nổi bởi một nữ diễn viên nổi tiếng để ý, sẽ là một cuộc phiêu lưu để tự hào trong một đoạn thời gian dài về sau.

Ngoại trừ chuyện tất cả mọi thứ đã không được như ý.

“Cho anh biết về Milton,” chàng nói. “Cậu ấy có một khoản tiền kha khá để tùy thời sử dụng không?”

“Hầu như không. Cậu ta xuất thân từ một gia tộc giáo sư đại học, và một ngày nào đó cậu ấy cũng sẽ là một giáo sư. Họ không làm nhiều tiền.”

“Cậu ấy không có đi đánh bạc với em sao? Ý anh là tại Luân Đôn.”

“Không. Cậu ấy là một Fellow và đã có bài vở của học sinh để chấm đêm đó.”

Jack đã rất ấn tượng. Một Fellow là một học giả xuất sắc và được trả tiền thù lao để dạy học sinh học kém. Họ có thể tùy ý đến và đi. Một số Fellow sống tại trường đại học và một số thì không. Tất cả bọn họ đều có dư dả thời gian để theo đuổi các nghiên cứu riêng của họ. Một chuyến đi đến Paris, chàng cho là, cũng có thể được mô tả như là học hành nếu có ai muốn chọn từ ngữ cẩn thận một chút.

Chàng đã nghĩ ra một việc gì khác. Chàng có thể thấy lý do tại sao Milton đã bị thu hút bởi Ellie. Có bao nhiêu phụ nữ có thể đàm luận một cách thông minh về một dạng động từ được sử dụng như danh từ và và tỉnh từ dùng như danh từ? Và có bao nhiêu người đàn ông lại quan tâm đến điều này?

Chàng cố nhịn cười. “Vì vậy, em đã chi trả mọi thứ?”

Robbie gật đầu. “Chúng em là bạn. Em muốn cậu ấy đi với em.”

“Và, không có nghi ngờ rằng đã lãng phí số tiền dành dụm nho nhỏ trên người ô-rất-đáng-ngưỡng-mộ Cô Daudet.” Nếu giọng nói của chàng có vẻ khắc khe. Đó là vì chàng suy nghĩ dùm cho Ellie và các nguy cơ nàng đã phải gánh chịu để giúp em trai nàng.

“Chuyện không phải như vậy,” Robbie phản đối. “Louise không bao giờ yêu cầu một điều gì.”

“Nhưng em đã mua quà của cô ấy?”

“Chúng không đắt tiền. Hoa, một khăn choàng ren, những bữa ăn tối trong Cung Điện Hoàng Gia. Hầu hết số tiền được dùng để trang trải chi phí cá nhân cho em và Milton. Em đã không nhận ra... Em nghĩ rằng em đã có đủ tiền để trang trải các khoản nợ của mình.”

Sự khắc khe vẫn còn hiện trong giọng nói của Jack. “Và khi em nhận ra em bị nợ lên đến tận cổ, em đã đưa ra ý kiến là để chị gái của em bảo lãnh em ra.”

Robbie trông giống như một con chuột bị dồn vào góc.

Jack nói: “Em không phải đang tiết lộ bất kỳ bí mật gì. Anh biết tất cả về Aurora. Ellie đã nói với anh tất cả mọi thứ.”

Một cái nhìn nhẹ nhõm mà gần như là hài hước thoáng trên mặt của Robbie. Cậu ta thở dài. “Đấy không phải là lần đầu tiên chúng em đã làm điều này, ngoại trừ lần này Milton đã đi với chị ấy.”

“Bởi vì em phải ẩn mình từ các con nợ?”

“Không chỉ là thế. Em sợ rằng cảnh sát Pháp có thể đã truy lùng em.” Cậu ta không dám tiếp súc ánh mắt của Jack. “Anh biết đấy, để thẩm vấn em về chuyện Louise. Mọi người đều tin rằng chúng em là tình nhân. Họ còn có thể nghi ngờ ai khác chứ?”

Có nhiều điều mà Jack đã muốn nói, nhưng cứ dồn dập Robbie cũng sẽ không khiến chàng có được những thông tin chàng muốn, do đó chàng cố nén giận. “Chúng ta hãy trở lại vào ngày Tân Niên và là đêm Louise bị sát hại. Em đã ở đâu?”

Robbie suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Em đã không gặp Louise qua một vài ngày. Vì em đã phải trốn tránh những kẻ côn đồ của Houchard cho đến khi... “Cậu ấy dường như nhận ra rằng bất kỳ đề cập đến vai trò của Ellie trong việc giúp đỡ cậu ta sẽ chọc giận Jack, nên cậu ta dừng lại và kể lại từ đầu.

“Em biết rằng em sẽ phải sớm rời Paris, vì vậy em đã đến nhà hát để nói lời tạm biệt với Louise.”

“Chuyện này xảy ra lúc nào?”

“Sau một buổi trình diễn.”

Jack nói chậm rãi: “Nhưng đó là... đó là khi cô ấy bị giết.”

Robbie nuốt ực. “Em biết. Em là người đã phát hiện ra cô ấy.”

Jack như bị sét đánh. Chàng chưa từng tưởng tượng chuyện như thế này bao giờ. Theo như chàng biết, Robbie là một nghi can chủ yếu là vì cậu ấy được coi là người yêu của Louise, và đã biến mất.

Chàng nhìn vào mắt sáng rực với sợ hãi của Robbie và kềm được một loạt các câu hỏi mà chàng muốn hỏi. Chàng không muốn báo động cậu bé. Nhưng chàng muốn có những câu trả lời.

“Nói tiếp đi,” chàng bình đạm nói. “Em đã đi đến nhà hát.”

Robbie gật đầu. “Milton đứng đợi bên ngoài trong khi em đi lên lầu vào phòng thay đồ của Louise.”

“Tại sao em mang theo Milton?”

“Anh nghĩ xem tại sao?” Robbie ngẩng đầu lên, vẻ mặt cậu bối rối. “Để trong chừng cho em trong trường hợp bọn côn đồ làm việc cho Houchard theo dấu em.”

“Anh hiểu rồi.”

Khi Robbie trông như đã bị lạc trong dòng suy tưởng của cậu ta, Jack nhắc nhở, “Vì vậy, em để Milton lại bên ngoài trong đám người đón mừng năm mới và một mình đi vào nhà hát. Sau đó có chuyện gì?”

“Em nhớ lúc đó em đang nghĩ rằng nhà hát đã gần như không còn ai, ngoại trừ những người lao dịch. Vâng, nó phải là như vậy, phải không, trong ngày đầu năm? Mọi người đều có một buổi tiệc để dự.”

Cậu ta nuốt mạnh. “Khi em đến phòng thay đồ của cô thì cánh cửa đã mở sẵn. Không có dấu hiệu của người hóa trang cho cô ấy, và em cho là cô ấy đã ra về sớm để tụ tập cùng với bạn bè hoặc gia đình. Louise là như vậy, anh biết không. Cô ấy rất vị tha và đại lượng với những lỗi lầm. Những người hầu của cô ấy rất yêu mến cô.”

Cậu mỉm cười nhạt, sau đó tiếp tục: “Không có một ngọn được thắp sáng, và ánh sáng duy nhất đã đến từ một ngọn đèn ở hành lang, nhưng em có thể cảm thấy rằng có điều gì đó không đúng. Cô ấy đang ngồi tại bàn trang điểm của mình, và trông như thể cô ấy đã ngủ gục, hoặc là cô ấy đã bị bệnh. Anh xem, cô ấy gục đầu mình xuống trên mặt bàn.

Khi em kêu tên cô ấy thì nhưng không có một phản ứng, và khi em chạm vào cô ấy, cô ấy ngã qua một bên. Em chỉ có thời gian để nhận ra rằng mắt cô ấy mở trừng trừng và tay em có cảm giác bị dinh dính khi em cảm giác được một gì đó - một sự di chuyển phía sau em. Em quay phắt người lại, nhưng không đủ nhanh để cứu bản thân mình khỏi cái rạch của con dao găm.

Em không biết những gì đã xảy ra tiếp theo. Có một chút vật lộn và và kẻ tấn công em đã bỏ chạy. Em không biết em đã nằm đấy được bao lâu trước khi em đứng dậy, loạng choạng xuống cầu thang. Anh có thể tưởng tượng Milton sốc thế nào khi nhìn thấy trình trạng em lúc ấy. Em hầu không còn lý trí.”

Cậu ấy hắng giọng và thô lỗ nói: “Cậu ấy đã mang em ra khỏi nơi đó và vào một cỗ xe thuê. Em đã không nhận ra rằng chúng em đang chạy trốn. Ngày hôm sau, Milton đưa em đến bác sĩ để chăm sóc vết thương.” Cậu ấn một tay vào vai của mình, ngay phía trên ngực trái. “Khi đầu óc em bình thường trở lại, em sợ cảnh sát sẽ nghĩ rằng em đã giết Louise và em đã quá sợ để đi thú thực mọi chuyện.”

Jack thật sự muốn nói một câu chỉ trích nào đó, nhưng nỗi thống khổ trên vẻ mặt của Robbie đã khiến chàng nuốt nó vào trong. Tuy nhiên, một câu hỏi vẫn cần phải hỏi.

“Robbie,” chàng nói. Khi Robbie chớp mắt và nhìn lên, Jack nói: “Em có thể cho anh biết bất cứ điều gì về người đâm em không?”

“Không. Ánh sáng đến từ phía sau hắn.”

“Vậy, kẻ đó là một người đàn ông?”

“Em nghĩ là vậy, nhưng em không thể chắc chắn. Em đã quỳ trên sàn nhà, và ông đã lờ mờ xuất hiện phía trên em. Điều duy nhất em đã làm là cố tự vệ.”

Jack giữ giọng nói của ông từ tốn, không đe dọa. “Hãy kể lại một lần nữa từ lúc ban đầu. Hiện vẫn còn một số điểm mà anh vẫn chưa được rõ ràng. Em đã để Milton lại trong sân. Hãy nói tiếp từ lúc đó.”

Robbie nhìn xuống đôi tay siết chặt của mình và bắt đầu kể lại.

***

Jack và Milton đang ngồi trong một góc yên tỉnh trong tửu quán, uống rượu bia. Chàng đã cho Robbie về nhà để chờ chàng ở đó vì chàng không muốn cậu ta có mặt để chỉnh sai cậu bạn mình nếu câu chuyện của họ đã không giống nhau.

Sau khi chàng ngụm một miệng bia, chàng nghiên cứu gã đồng hành của mình. Không giống như Robbie, Milton không một chút khẩn trương. Khi được hỏi cậu ta nghĩ gì về cả câu chuyện đáng thương này, anh đã nhìn thẳng và mắt Jack.

“Lúc ấy tôi đã và giờ vẫn nghĩ,” cậu nói: “rằng Robbie là vô tội. Tại sao cậu ta lại giết Louise? Cậu đã không có động cơ. Cậu ấy không có nổi cơn ghen tuông như thế.”

Jack xen vào một cách sắt bén: “Có lý do nào đã khiến cậu ấy phải ghen tuông không?”

“Chỉ có những người không biết Robbie mới nghĩ như vậy.”

“Đó không phải là một câu trả lời.”

Milton nhún vai. “Có một tin đồn rằng cô ấy đã tìm thấy một đại gia, nhưng chuyện đó thật là lố bịch nếu nghĩ rằng Robbie đã ghen tuông. Cô ấy đã đủ tuổi làm mẹ của cậu ấy, mặc dù ông sẽ không bao giờ biết đến chuyện này khi chỉ xem xem cô ấy trình diễn trên sân khấu.”

Jack đã sắp mỉm cười. Không nghi ngờ cậu trẻ Milton nghĩ rằng bất cứ ai hơn ba mươi đã có một chân vào hòm. “Cô ta có phải lớn tuổi như tôi?”

“Lớn hơn một hai năm, tôi nghĩ.”

“Cảm ơn cậu. Bây giờ, chúng ta hãy trở lại với những đã xảy ra đêm đó, được không? Cậu đang ở sân chờ Robbie. Chuyện gì đã xảy ra sau đó?”

Jack hình dung mỗi bước khi Milton kể lại nó. Đêm đó là một đêm lạnh cóng và Milton đã trốn ở phía sau một cột trụ trong dãy cửa hàng để tránh gió. Cậu ta chỉ đứng đó được vài phút khi Robbie chạy ra khỏi nhà hát.

“Anh có thấy bất cứ ai đã rời nhà hát trước đó không?” Jack sắt bén hỏi.

“Không ai mà tôi có thể nhận ra. Có lẽ có một vài người lao dịch. Tôi không thể chắc chắn. Có những ngỏ ra khác phía bên kia tòa nhà. Kẻ giết người có thể đã bỏ đi bởi một trong những ngả ấy.”

Một sự im lặng kéo dài trước khi cậu ta tiếp tục. “Robbie nói Louise đã chết. Toàn thân cậu ấy đẩm đầy máu. Tôi không thể bỏ mặc cậu ta. Bên cạnh đó, tôi biết nhà chức trách sẽ nghĩ gì, rằng đấy là một uyên ương tranh chấp và Robbie đã dựt con dao khỏi tay Louise sau khi cô ấy đâm cú đầu tiên. Sau đó cậu ta đâm cô đến chết.

Tôi không tin vào chuyện đó cho dù chỉ là một giây lát, vì vậy tôi đã mang cậu ta khỏi nơi đó nhanh chóng như tôi đã có thể. Không ai để mắt đến chúng tôi. Đối với bất cứ ai đang dòm ngó, Robbie cũng giống như một những người ăn mừng năm mới mà đã uống quá chén. Tôi đã đưa câu ta ra khỏi sân, thuê một cỗ xe ngựa, và mang cậu ấy đi. Ngày hôm sau tôi đưa cậu ấy đến bác sĩ.”

“Thế còn con dao đã đâm chết Louise?”

Milton lắc đầu. “Tôi không biết gì về nó.”

“Tôi hiểu.”

Jack rất ngạc nhiên vì chàng vẫn có thể nói chuyện rất hợp lý trong khi chàng bực mình tới muốn bức cả tóc. Chàng không thấy có cách nào chàng lại có thể chỉnh sửa các chứng cứ để làm cho hai tên đầu óc đơn giản này có vẻ ngây thơ như chàng tưởng. Luật sư của chàng sẽ có một phần công việc khá là mệt nhọc.

Một điều chắc chắn. Milton cũng sẽ phải làm một bản khẩu cung. Cậu ta là một nhân chứng ở hiện trường và có thể chứng thực câu chuyện của Robbie đến mức nào đó.

Chàng nuốt một hơi bia dài, với hy vọng sẽ làm giảm đi cơn đau sau đôi mắt của mình. Chàng nói, khi ý tưởng vừa đến với chàng: “Còn cậu thì sao, Ông Milton? Cậu có ghen tuông không?”

Có một sự im lặng, sau đó Milton bật một tiếng cười khó tin. “‘Ghen’? Sao tôi lại phải ghen? Louise đã có cả đội người hâm mộ. Đối với cô ấy, chỉ là một trò vui để ưu ái người này, rồi đến người kế. Đó là một trò chơi, chỉ là vậy, một trò chơi.”

“Cậu không nghĩ rằng chính quyền sẽ nghĩ ra việc này sao? Những gì các cậu đã làm trong bãi nước đụt. Cả hai cậu đều đã có hành động đáng ngờ. Có chuyện gì đáng kinh ngạc khi Robbie là một nghi phạm không?”

Milton bắn trả ngay. “Vậy ông sẽ làm gì nếu đặt trường hợp là ông? Chúng tôi là người nước ngoài trên một đất nước xa lạ. Tôi đâu nào biết rằng Ngài Charles Stuart là một người bạn của gia đình ấy, và thậm chí nếu tôi biết, tôi nghi ngờ rằng nó sẽ có cái gì khác biệt. Mối quan hệ ấy trong tình trạng tốt nhất thì cũng chỉ là xa xôi. Tôi đã cho rằng cái cược tốt nhất của chúng tôi là trở về nhà về Anh quốc ngay sau khi Robbie có đủ sức khỏe cho chuyến đi.”

Giọng nói của cậu đã mất đi một ít tự tin. “Nói cho tôi biết, thưa ông, Robbie có phải trả lời với tòa án Pháp không? Tôi nghĩ, hy vọng, rằng khi chúng tôi trở về Anh, nó sẽ là kết thúc của việc này.”

“Có thể. Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất.” Một người phục vụ đã lượn đến gần, và Jack vẫy bảo anh ta đi chỗ khác. Chàng không muốn gọi thêm một vòng rượu bia khi Ellie đang sốt ruột đợi chàng trở về, và chàng đã gần xong việc nơi đây.

Chàng nói tiếp: “Có phải là Robbie phải bị chôn chân tại Anh cho đến hết quản đời còn lại của cậu ta không? Chuyện gì xảy ra trong tương lai nếu cậu ấy trở lại Pháp? Cậu ấy sẽ là một tội phạm bị truy lùng. Và nếu mọi người đều biết cậu ấy là một nghi phạm trong một vụ giết người, cậu ấy có thể sẽ bị tẩy chay. Không. Cho đến khi cậu ấy xóa sạch tội ác này, tên của cậu ấy sẽ bị bôi đen.”

Sự im lặng kéo dài và sau đó Milton hít hơi thở dài. “Vậy thì chúng ta tốt nhất là rửa sạch tội danh cho cậu ấy.” Cậu ta nghiêng người về phía trước, với một tay áp sát mặt bàn. “Ông đã không trả lời câu hỏi của tôi, thưa ông. Ông sẽ làm những gì nếu trường hợp đó là ông?”

Jack đã không phải suy nghĩ về câu trả lời. “Có lẽ là những gì cậu đã làm. Nhưng điều đó không khiến nó trở thành đúng.”

Khi Milton cười, nét mặt của cậu ta giãn ra và cậu ta nhìn hầu như đẹp trai. Tất cả các nét nhăn nhỏ mà cậu ta đã có được trong lúc học hành đã biến mất. Là một thay đổi đáng kể.

“Và bây giờ mà chúng ta đã xong việc này,” Jack nói: “còn có điều gì khác mà tôi nên biết chăng? Nó không nhất thiết phải là một chứng cứ. Một cái gì đó kỳ lạ mà cậu không thể giải thích? Một nghi ngờ rằng ai đó hoặc cái gì đó đã ở sai chỗ hoặc sai lúc không? Bất cứ điều gì?”

Milton chậm rãi lắc đầu. “Không. Không có gì. Tôi đã nói với ông tất cả mọi chuyện tôi biết.”

Có điều gì đó quan trọng mà chàng đã có ý hỏi Milton nhưng, tại thời điểm này, nó đã trượt khỏi tâm trí của chàng. Từ từ nó cũng sẽ trở lại với chàng.

Jack đẩy chiếc ghế ra phía sau và đứng dậy. “Tôi có thể tìm thấy cậu ở đâu nếu cần?”

“Tôi sẽ trở về Oxford vào ngày mai.”

“Tốt. Tôi sẽ liên lạc.”

Chuyến trở về thị trấn của họ được thực hiện bằng một cỗ xe thuê, cả ba người bị ép như là cá mồi trong hộp [peas in a pod: những hạt đậu trong một quả đậu Hà Lan]. Jack đã nói chuyện hầu hết cả đoạn đường, nhưng chúng là những chuyện vặt vảnh và lẻ tẻ, một cố gắng làm nhẹ đi màn ảm đạm đã tóm chặt chặt lấy hai gã đồng hành của chàng.

Robbie nhìn có vẻ quy cũ, và cậu ấy nên như thế. Khi Ellie nghe được những gì đã xảy ra tại Paris, mặt cô đã trắng như xát chết và hầu như không nói một lời. Sự chán nản của cô đã có hiểu quả với Robbie hơn là một cuộc giảng đạo.

Do đó, không có một tranh luận nào về việc cư trú tại ngôi nhà thị trấn của Jack tại Luân Đôn, và không có vẻ ủ rũ khi Jack đảm bảo Robbie rằng cậu ta sẽ tiếp tục học hành của cậu ấy tại Luân Đôn với một gia sư dạy kèm mới.

Chàng thắc mắc không biết thái độ sẵn sàng để làm hài lòng của Robbie sẽ kéo dài được bao lâu.

Đối với bản thân, chàng có cảm giác kỳ lạ nhất rằng chàng vừa bước qua cánh cửa tiến vào một vùng xa lạ. Chàng hầu như không thể tin rằng chàng đang ngồi trong một cỗ xe ngựa thuê, ép người sát một bên để Ellie được rộng rãi thêm, tất cả dòng suy nghĩ của chàng bị cuốn hút vào việc làm cách nào chàng mới có thể khiến cuộc sống của hai người mà gần như là hai kẻ xa lạ với chàng được an nhàn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.