Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 277: Chương 277: Anh ta quỳ xuống




Khi Lập Gia Khiêm mang Lâm Thanh Mai trở lại xe, Trần Ngọc và Chương Ngọc Lan vẫn còn tìm kiếm bóng dáng của Lâm Thanh Mai trong sảnh tiệc.

Mấy năm nay Chương Ngọc Lan và Trần Ngọc khi tham gia yến tiệc, họ không ít lần tham gia vào mấy vấn đề rót rượu vang đỏ hay thậm chí chuốc thuốc nữ diễn viên, mấy thứ đó đều là chiêu trò khi thiên hạ chúc tụng nhau trong lúc hỗn loạn, nếu đêm đó vị nữ minh tinh nào lỡ không giữ được thân thì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, dù sao thì scandal không thể bị công khai ra ngoài, nếu bị truyền thông tuồng ra ngoài ngược lại sẽ hủy hoại hình tượng.

Lâm Thanh Mai coi như thoải mái mà tránh được một kiếp.

Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai rời đi, đi qua lối đi trong nội viện chuyên dụng của Hoàng Phủ Thiếu Hoa, ngoại trừ mấy người hầu nhìn thấy thì những người khác đều không phát hiện.

Lúc này, bầu không khí trong chiếc Maybach màu đen đang rất áp lực, lạnh lẽo đến rợn người.

“Sao anh còn chưa lái xe?” Lâm Thanh Mai hỏi.

Lập Gia Khiêm mang vẻ mặt âm trầm hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em không có lời nào để giải thích với anh sao?”

Cô khẽ nhíu mày: “Giải thích cái gì?”

Anh ngước mắt lạnh lùng nhìn cô, cười mang theo chút châm chọc: “Khi nãy em và Bạch Cảnh Thụy ôm nhau không rời tay, khi bị chúng ta nhìn thấy em có thất vọng không nhỉ?”

Tim cô trùng xuống: “Vừa nãy ở trong phòng không phải anh cũng nói rồi sao, anh nói rất đúng, em chỉ nói chuyện hai chúng ta kết hôn cho Bạch Cảnh Thụy nghe thôi.”

“Sau đó phản ứng của cậu ta chính là ôm em sao?”

Lâm Thanh Mai đột nhiên tức giận: “Rốt cuộc thì anh muốn nói cái quái gì đây? Đúng vậy! Khi đó hai người tụi em đúng là đang ôm nhau, nhưng chẳng qua vì anh ta là đang chúc phúc cho em và anh, bản thân Bạch Cảnh Thụy là bạn tốt của em, chẳng lẽ ngay cả quyền lợi ôm em cũng không được nữa sao?”

Sự tức giận của cô khiến sắc mặt của Lập Gia Khiêm càng thêm ảm đạm, anh lạnh lùng nói: “Lâm Thanh Mai, đừng quên, em đã kết hôn rồi! Có phải nên giữ khoảng cách với đàn ông khác không? Bạch Cảnh Thụy không chỉ là bạn tốt của em, mà còn là bạn tốt của anh nữa, anh hy vọng em có thể hiểu được khoảng cách giữa những người bạn tốt với nhau, nhất là đàn ông.”

Lập Gia Khiêm ăn trúng giấm chua ghen tuông càng khiến cho Lâm Thanh Mai đột nhiên cười thành tiếng: “Trên đời này có ai tổ chức hôn lễ với bạn tốt của mình không chứ? Nếu em so với anh thì đúng là kẻ tám lạng người nửa cân đó...”

Lập Gia Khiêm cắn răng nói: “Quan hệ giữa anh và Gia Linh không giống như những gì em nghĩ đâu!”

“Các người là trong sạch? Tôi cũng không có quan hệ gì với Bạch Cảnh Thụy! Khi đó tôi và anh ta rất ngay thẳng, chưa bao giờ có cái gì mờ ám cả!” Lâm Thanh Mai nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Đôi mắt đen láy của anh lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô, trong đáy mắt cũng xoẹt qua tia bi thương, Lập Gia Khiêm rũ mắt không nhìn cô, thở dài thật sâu: “Thanh Mai, anh hy vọng em đừng bao giờ dối gạt anh.”

Không phải anh không nhìn thấy vết son trên miệng cô có chút lem, anh hôn cô nhiều lần như vậy, chẳng lẽ còn chưa rõ nguyên nhân vì sao vết son lại bị lem hay sao?

Khi nghĩ đến cảnh Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy ôm hôn nhau, cả trái tim của anh như bị bóp chặt lại, đau đớn gấp gáp, anh nhắm mắt lại, anh chỉ có thể nghĩ đến những năm tháng Bạch Cảnh Thụy cùng em ấy trị liệu vết bỏng.

Anh không phải sẽ vì chút chuyện này mà vĩnh viễn mắc nợ cô sao?

Lâm Thanh Mai nhướng mày hỏi: “Lập Gia Khiêm, ý của anh là sao? Tôi lừa anh cái gì chứ?”

Lúc này, điện thoại của Lập Gia Khiêm “ting” lên một tiếng, là âm thanh của tin nhắn.

Để giảm đi tâm trạng áp lực của mình, anh lấy điện thoại ra xem, thấy Hoàng Phủ Thiếu Hoa gửi cho anh một đoạn video ngắn.

Hình ảnh đen tối kia khiến anh hơi lo lắng, cơ thể theo bản năng bị bài xích, nhưng ngón tay đã bấm mở ra rồi.

Sau đó, chính là cảnh hôn của Bạch Cảnh Thụy và Lâm Thanh Mai hiện ra trong đáy mắt...

Trong khoảnh khắc đó Lập Gia Khiêm lập tức ném điện thoại ra ghế sau!

Trong cặp máy đen láy kia hiện lên sự tức giận sâu sắc, tận mắt nhìn thấy Lâm Thanh Mai làm trò trước mặt anh, Lập Gia Khiêm lạnh lẽo phun ra hai chữ: “Xuống xe!”

Lâm Thanh Mai nhất thời không biết sao, vừa rồi Lập Gia Khiêm xem đoạn video kia không có âm thanh mà chỉ có hình ảnh, tay anh lại chặn màn hình di động lại, nên cô không nhìn thấy gì cả.

Mà bây giờ đột nhiên nghe được Lập Gia Khiêm nói xuống xe, cô hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Tôi bảo cô xuống xe! Cút mau! Có nghe không hả?” Vẻ mặt hung thần ác sát của anh như đấm thẳng vào mặt cô.

Lâm Thanh Mai nhất thời hoảng sợ, cô kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc thì anh bị sao vậy hả? Có thể nói rõ mọi chuyện được không?”

Anh nhếch miệng cười lạnh: “Nói cái gì hả? Tiếp tục nghe cô lừa dối tôi chứ gì? Lâm Thanh Mai, cô xem tôi là một thằng ngốc có phải không hả?”

Lời này của anh khiến cô không hiểu sao, ngược lại Lâm Thanh Mai lại dũng cảm: “Rốt cuộc thì tôi đã làm cái gì sai? Anh cũng phải nói rõ mọi chuyện mới được! Anh đừng có mà vô duyên vô cớ phát điên có được không hả?”

“Tôi điên? Hả?” Lập Gia Khiêm tức giận lập tức bỏ xuống xe, đi qua đầu xe muốn kéo Lâm Thanh Mai xuống xe.

Đang lúc lôi kéo, Bạch Cảnh Thụy vội vàng chạy tới nói: “Gia Khiêm, hai người lại sao vậy? Có cái gì thì từ từ nói!”

Lập Gia Khiêm nhướng mắt nhìn tên đầu sỏ gây chuyện, anh lập tức giơ tay đấm cho Bạch Cảnh Thụy một đấm!

Bạch Cảnh Thụy cũng không né tránh, cú đấm kia cứ vậy mà rơi trên mặt anh.

Đau đớn chua xót, Bạch Cảnh Thụy nhíu mày nhịn xuống, khóe miệng xuất hiện một tia máu, thành miệng bị tổn hại, máu tươi từ khóe môi chảy ra.

Lâm Thanh Mai sợ ngây người, đợi khi cô phản ứng lại đã lập tức kéo Lập Gia Khiêm ra rồi mắng: “Anh điên rồi sao! Vì sao lại đánh anh ấy?”

Lập Gia Khiêm tức giận đến nỗi nắm chặt nắm tay, anh điên cuồng cười to: “Sao hả? Cô đau lòng sao? Rốt cuộc thì cô cũng thừa nhận bản thân có quan hệ với nó!”

Bạch Cảnh Thụy lau vết máu nơi khóe miệng, trong lòng anh khó chịu tự trách, cuối cùng thì Lập Gia Khiêm vẫn hiểu lầm...

“Gia Khiêm! Một đấm này của anh thật tốt! Tôi đúng là đáng đánh! Tôi không nên ỷ vào việc bản thân say rượu mà làm ra chuyện xằng bậy với Thanh Mai...Nhưng anh đã hiểu lầm Thanh Mai rồi, em ấy bị tôi ép buộc...”

Câu giải thích này của Bạch Cảnh Thụy càng khiến cho Lập Gia Khiêm tức giận, giờ phút này Lâm Thanh Mai cuối cùng cũng hiểu được vì chuyện gì mà tức giận!

Lúc này cô mang vẻ mặt lạnh lùng, nói ra một cách ngang ngược thô bạo: “Lập Gia Khiêm, khi nãy ở trong phòng đúng là Bạch cảnh Thụy hôn tôi, đó là bởi vì hai chúng tôi là bạn tốt của nhau, mà tôi lại che giấu chuyện kết hôn với anh ta! Anh ta tức giận! Hơn nữa tôi biết mấy năm nay Bạch Cảnh Thụy thích tôi nhưng chưa từng thổ lộ...”

“Nhưng sau này chúng ta lại kết hôn, mối quan hệ giữa tôi và anh ấy chưa bao giờ bắt đầu cũng chưa bao giờ kết thúc cả, chúng tôi vẫn là bạn tốt của nhau! Anh ấy bảo vệ tôi nhiều năm như vậy, nếu ngay cả chuyện này anh cũng không thể tha thứ được thì chúng ta nên nhanh chóng ly hôn đi!”

Lời này của cô khiến Lập Gia Khiêm trong phút chốc như rơi vào hầm băng!

Em ấy nói ly hôn...

Lâm Thanh Mai hai mắt đẫm lệ nói: “Khi tôi bị bỏng tới hủy dung, là anh ấy không ngại tự mình cắt xẻo bản thân để điều trị cùng tôi! Khi đó anh ở đâu hả? Anh ở đâu? Sau đó anh còn kết hôn với Vương Gia Linh...Cho dù là kết hôn giả đi nữa, chẳng lẽ tôi không có cảm giác đau đớn nào sao?”

“A, tôi biết anh có thể sẽ nói cho dù tôi không có chủ động liên lạc với anh cho nên anh không có biết tôi ở đâu chứ gì...Nhưng mà tôi ở trong trạng thái như vậy thì làm sao dám liên lạc với anh chứ? Tôi không cần sự thông cảm của anh cũng không cần anh thương hại...”

‘Cạch’, Lập Gia Khiêm trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô!

Anh hai mắt đỏ hoe cầu xin: “Thanh Mai à! Đừng nói nữa... Anh sai rồi! Anh thật sự biết mình sai rồi! Anh không nên ghen, không nên tức giận, anh không nên có bất kỳ cảm xúc kích động nào... “

Những lời của Lâm Thanh Mai khiến anh không nói nên lời, anh không biết phải nói gì cho phải.

Lập Gia Khiêm đúng là một người kiêu hãnh, mạnh mẽ, nhưng anh lại thực sự quỳ xuống...

Cảnh tượng này khiến Bạch Cảnh Thụy và Lâm Thanh Mai không dám tin vào mắt mình.

Cô thậm chí không dám nhìn thẳng, trong lòng vừa có chút hoang mang vừa có chút đau khổ, Lâm Thanh Mai nhìn sang một bên: “Đứng dậy đi!”

“Anh không đứng! Em thu lại mấy lời nói ly hôn khi nãy đi! Nếu không em giết anh đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.