Đã mười giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi Bạch Cảnh Thụy nói với Lập Gia Khiêm tin tức về Asa.
Lâm Thanh Mai, Đông Phương Trực và Bạch Cảnh Thụy vẫn đang ở trong phòng bệnh.
Cho dù cả ba người họ đều muốn đi cứu Asa, nhưng họ không có kinh nghiệm gì trong việc cứu người và chống lại bọn côn đồ xấu xa. Có cầm vũ khí xông lên nếu không được đào tạo chuyên nghiệp, chắc chắn là mạo hiểm tính mạng, e rằng chưa cứu được người ra mình đã bỏ mạng trước.
Chứ đừng nói tới Lâm Thanh Mai, một người phụ nữ yếu ớt nếu bị xã hội đen bắt làm con tin, điều đó sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Vì vậy, việc cứu Asa chỉ có thể giao cho cảnh sát đặc nhiệm.
Ngay khi Lâm Thanh Mai không chịu nổi và muốn đứng dậy đi lại, Bạch Cảnh Thụy đang ngồi trên ghế sofa cuối cùng cũng đã nhận được cuộc gọi từ Đỗ Tuấn.
Đỗ Tuấn hào hứng nói với Bạch Cảnh Thụy rằng các sĩ quan cảnh sát của thành phố A và người chú thứ hai của Lập Gia Khiêm là Lập Vân Trường đã bắt tay nhau cử lực lượng cảnh sát đặc vụ tham gia và cứu được Asa và những người khác ra ngoài.
Asa không bị thương chỉ là hơi hoảng sợ, nếu như trước đây Lập Gia Khiêm không cử bác sĩ tâm lý và tổ chuyên gia tiến hành một vụ bắt cóc mô phỏng thì với một đứa bé mới chỉ có sáu tuổi như Asa sẽ không thể bình tĩnh đối mặt với vụ bắt cóc như vậy.
Lập Gia Khiêm đã có tầm nhìn xa từ lâu, anh sợ một ngày nào đó sẽ xảy ra vụ bắt cóc nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước cho con trai mình.
Đáng tiếc là các con của thím Phan và lão Dương đã bị sát hại nhẫn tâm, thi thể đã được các điều tra viên tìm thấy.
Thím Phan và lão Dương đã bị bắt đi, dù là bị cưỡng chế nhưng họ vẫn tham gia vào vụ bắt cóc, điều đang chờ đợi họ là sự trừng phạt của pháp luật.
Trước khi hai người họ bị điều tra viên bắt đi, đã nói với viên cảnh sát dẫn đầu đội lúc đó nhất đinh phải chuyển lời đến Lập Gia Khiêm, rằng họ vô cùng có lỗi với nhà họ Lập, ân tình này xin hẹn kiếp sau sẽ trả.
Khi Bạch Cảnh Thụy cúp điện thoại, Lâm Thanh Mai lo lắng hỏi: “Bây giờ Asa đang ở đâu? Lập Gia Khiêm nữa?”
Đông Phương Trực ngồi bên cạnh Bạch Cảnh Thụy, bởi vì khoảng cách rất gần nên anh đã nghe thấy những gì Đỗ Tuấn nói.
Anh ta liếc nhìn Bạch Cảnh Thụy: “Để tôi nói cho.”
Đông Phương Trực quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Mai rồi nói: “Đỗ Tuấn nói rằng Lập Gia Khiêm bị bọn bắt cóc đòi tiền chuộc đánh bị thương, nếu không phải Lập Gia Khiêm mặc đồ bảo hộ ở bên trong thì e rằng đã chết ngay tại chỗ rồi! Thanh Mai, anh ấy chỉ bị thương ở cánh tay, cô đừng lo lắng. Đỗ Tuấn nói rằng Lập Gia Khiêm đã thực hiện xong ca phẫu thuật và rất thành công, trước mắt đang ở bệnh viện tư nhân của La Chí Thanh.”
Anh lập tức nói thêm: “Vốn dĩ Lập Gia Khiêm tính sẽ đích thân đến thành phố A đón Asa, nhưng hai bố con Lập Vân Thành và Lập Tư Thần ở thành phố A đã hứa hẹn nghiêm túc với anh ấy rằng họ sẽ đưa Asa bình an trở về và để anh ấy yên tâm phẫu thuật. Bây giờ bố của Lập Gia Khiêm là Lập Kỳ Sơn cũng đang ở trong bệnh viện và đã ngăn chặn sự bốc đồng của anh ấy. ”
Khi tới đây, tảng đã đè nặng trong lòng Lâm Thanh Mai cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Trong lòng cô mãi hồi sau vẫn không thể bình tĩnh lại được, thầm cảm ơn vì Lập Gia Khiêm đã cho Asa thử nghiệm một vụ bắt cóc mô phỏng, nếu không cô thực sự lo lắng cho Asa sẽ bị chấn thương tâm lý!
Nghĩ đến cảnh Lập Gia Khiêm suýt chết vì cứu con, cô không cầm được nước mắt nữa, khóc lóc vô cùng đau đớn.
Đông Phương Trực lập tức bước tới ôm lấy cô, để đầu cô vùi trước ngực anh trút cho hết muộn phiền.
Bạch Cảnh Thụy đã đứng dậy nhìn bọn họ mà không nói lời nào, anh hiểu tâm trạng bây giờ của Lâm Thanh Mai, và cũng muốn cho Lâm Thanh Mai mượn thân thể của mình để sưởi ấm cho cô giống như cách Đông Phương Trực đang làm.
Có thể nói, dây thần kinh căng cứng như dây đàn của ba người cuối cùng cũng hoàn toàn được thả lỏng, một khi đã qua cơn hiểm nguy, họ đều cảm thấy sức lực kiệt quệ chưa từng thấy.
Sau khi Lâm Thanh Mai khóc đủ rồi, cô tự ép mìnhđi tới trước mặt Bạch Cảnh Thụy và Đông Phương Trực, bảo họ hãy trở về ngủ một giấc thật ngon, thức cả đêm rồi.
Cô nói rằng mình cũng cần ngủ một giấc thật ngon.
Đông Phương Trực và Bạch Cảnh Thụy cũng không kiên quyết ở lại bệnh viện và rời đi.
Nhưng khi họ vừa đi khỏi, Lâm Thanh Mai mượn cô ý tá một chiếc xe lăn, cô ấy muốn đến thăm Lập Gia Khiêm ở bệnh viện của La Chí Thanh, hơn nữa cô biết rằng đợi đến khi Asa quay lại, Lập Vân Trường và Lập Tư Thần nhất định sẽ đưa Asa đến bên cạnh anh.
Cô muốn nhìn thấy con trai mình đến phát điên, làm sao có thể ngủ được.
Lâm Thanh Mai nhất quyết muốn đi, các y tá và bác sĩ trong bệnh viện cũng không còn cách nào khác là điều một chiếc xe chuyên đưa đón bệnh nhân chở cô đến bệnh viện tư nhân của La Chí Thanh.
Năm mươi phút sau, Lâm Thanh Mai ngồi lên xe lăn với sự giúp đỡ của y tá.
Nhất quyết không làm phiền y tá nữa bảo cô ấy cùng tài xế rời khỏi bệnh viện.
Còn quay trở lại như thế nào, cô nói mình sẽ tự tìm cách, y tá đương nhiên sẽ không bỏ mặc không quan tâm, cô ấy để lại danh thiếp của tổ chuyên đưa đón bệnh nhân của bệnh viện cho Lâm Thanh Mai, nếu cô muốn trở về bệnh viện Nhân dân số 1 thì hãy gọi điện.
Lâm Thanh Mai biết ơn nhận lấy tấm danh thiếp.
Cô tự mình lăn bánh xe đi tới chỗ thang máy, trên đường đến đây cô đã gọi điện cho Đỗ Tuấn hỏi số phòng bệnh của Lập Gia Khiêm.
Đỗ Tuấn đã nói trước với nhân viên phục vụ trong thang máy, Lâm Thanh Mai thuận lợi đợi được thang máy và lăn bánh xe đi vào thang máy.
Ngay lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một người vội vàng chạy tới muốn đi vào thang máy, nhân viên phục vụ nhanh chóng mở cửa thang máy.
Người đàn ông mang dòng máu lai vừa bước vào thang máy Lâm Thanh Mai đã nhìn thấy, suýt chút nữa thì kêu lên.
Thần bài nước Úc Louis bảy năm trời không gặp nhau lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Ở trong Vườn địa đàng hơn sáu năm, Lâm Thanh Mai chưa từng bảo Đông Phương Trực hỏi han chuyện của Louis, dù sao giao tình của cô với anh ta cũng chỉ có thể nói là quen biết sơ sơ, dù lúc đầu Louis từng cho Lâm Thanh Mai vay hai trăm bốn mươi tỉ, nhưng sau đó số tiền này đã được Lập Gia Khiêm âm thầm trả lại, anh còn cảnh báo cô không được liên lạc với Louis nữa.
Bởi vì người vợ đã chết của Louis trông rất giống Lâm Thanh Mai, Lập Gia Khiêm luôn rất kiêng kỵ về mối quan hệ giữa Louis và cô, vì vậy sau khi trả tiền thì cô chưa bao giờ liên lạc lại với Louis.
Sau đó khi Lâm Thanh Mai bị bắt cóc và mất tích, giữa hai người lại càng không có gì nữa.
Louis ở trong thang máy nhìn Lâm Thanh Mai, đột nhiên hỏi: “Cô này, cô quen biết tôi sao?”
Lâm Thanh Mai lúc này mới nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm anh ta quá lâu.
Nếu bị coi là mê trai thì không tốt, cô cụp mắt xuống bình thản nói: “Tôi không biết anh, nhưng bạn của tôi Lâm Thanh Mai thì có, năm đó cô ấy đã cho tôi xem ảnh của anh...”
Nghe cô nhắc đến Lâm Thanh Mai, đôi mắt xanh tro của Louis khẽ bừng sáng lên, nhưng anh ta lại không nói gì.
Trong thang máy lập tức trở nên rất yên tĩnh, cô nhân viên phục vụ trẻ tuổi mặc đồng phục màu xanh nhạt, búi mái tóc dài lên như một tiếp viên hàng không, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế. Cô cười nhẹ và nói: “Xin chào ngài Louis, chúc mừng bà Louis đã sinh cho ngài một cặp sinh đôi trai gái.”
Lâm Thanh Mai nhướng mắt nhìn Louis lần nữa, hóa ra anh có một cặp sinh đôi cả trai lẫn gái, trong lòng bỗng cảm thấy mừng cho anh.
Năm đó anh ta có thể tin tưởng và hào phóng cho cô vay tiền, và không lấy cái gì làm điều kiện trao đổi hết, cả đời cô đều ghi nhớ ân tình này.
“Xin chúc mừng, anh Louis.”
Lời chúc phúc chân thành của Lâm Thanh Mai một lần nữa thu hút sự chú ý của Louis, khóe miệng anh nở nụ cười nhẹ: “Cảm ơn lời chúc phúc của cô.”
Bởi vì Louis và Lâm Thanh Mai đi cùng một tầng, khi Lâm Thanh Mai chuẩn bị ra khỏi thang máy, Louis đã chủ động đẩy xe lăn của cô ra khỏi cửa thang máy, nhân viên phục vụ cúi người mỉm cười tiễn họ.
Khi cửa thang máy đóng lại, Lâm Thanh Mai chủ động nói: “Anh Louis, không làm phiền tới anh nữa, tôi tự làm được...”
Không ngờ Louis như thể không nghe thấy cô nói gì và đẩy thẳng xe lăn của cô đến cầu thang của lối thoát hiểm.
Còn không đợi Lâm Thanh Mai kịp phản ứng, anh đã đóng cửa an toàn ở cầu thang, Louis đẩy xe lăn của cô vào mép tường.
Đôi mắt xanh tro vô cùng hỗn loạn và kích động, Louis chống hai tay lên tay cầm xe lăn, đột nhiên nghiêng người hỏi: “Cô Lâm, cô đã biến mất đằng đẵng bảy năm rồi! Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại thay hình đổi dạng... ”