Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 230: Chương 230: Bị dồn vào bước đường cùng




Lập Gia Khiêm thấy quản gia đã làm cho nhà họ Lập gần nửa đời người dập đầu lạy như thế, thì không đành lòng.

Anh dìu chú Trung đứng dậy, kiềm nén cảm xúc nói: “Chú Trung, trước tiên đừng nói những chuyện này, nếu thím Phan và lão Dương đã sớm có âm mưu, cho dù không phải tối nay, thì một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ ra tay thôi.”

Chú Trung cảm thấy mình nói gì cũng vô bổ, nói thế nào thì cậu chủ nhỏ cũng được sự cho phép của ông mới đi ra ngoài, nên ông không thể chối bỏ trách nhiệm này.

Chú Trung biết tính khí Lập Gia Khiêm, có những lời đừng nên lặp lại lần nữa, nên ông thức thời ngậm miệng lại.

Ông đã sớm hạ quyết tâm, nếu không tìm được cậu chủ nhỏ, ông sẽ lấy cái chết để tạ tội.

Tất nhiên Lập Gia Khiêm không đoán ra suy nghĩ tiêu cực của quản gia, anh nhìn Thanh Long nói: “Thanh Long, cậu vào thư phòng với tôi.”

Thanh Long nhanh chóng bàn giao chuyện thẩm vấn mọi người cho cảnh sát.

...

Đợi Lập Gia Khiêm và Thanh Long đi vào thư phòng rồi, anh mới hỏi: “Cậu đã kiểm tra thư phòng chưa?”

Thanh Long đáp: “Tôi đã kiểm tra rồi ạ, không có máy nghe lén.”

“Được, cậu kể lại tình hình tối nay đi.”

Lập Gia Khiêm lấy một điếu thuốc trên bàn làm việc lên, rồi nhanh chóng châm lửa, đáy mắt thâm trầm đáng sợ như Diêm Vương.

Thanh Long nghiêm túc nói: “Tối nay tôi như thường lệ lái xe ra ngoài cùng lão Dương, nhưng chưa chạy được 10 phút thì xe tôi bị chết máy ở trên đường, lúc đó tôi đã gọi điện cho lão Dương, nhưng ông ta không nghe, sau đó thì không liên lạc được.”

“Tôi đã gọi điện bảo vệ sĩ trong biệt thự kéo xe tôi về, sau khi về tới biệt thự tôi đã nói lại tình hình cho chú Trung biết, rồi đích thân đi tới gara kiểm tra xe của mình, phát hiện ra trước đó xe tôi đã bị người khác động tay động chân, nên tôi đoán có lẽ là lão Dương.”

Lập Gia Khiêm lại hút thêm một điếu thuốc hỏi: “Mấy ngày gần đây, cậu có nhận ra lão Dương và thím Phan có chỗ nào khác thường không?”

Thanh Long vội đáp: “Trước khi anh quay về tôi đã nghĩ tới vấn đề này rồi, cũng khai báo tình hình với cảnh sát dưới lầu rồi, ba ngày trước, lão Dương nhận được một cuộc gọi trong biệt thự, lúc đó tâm trạng ông ta có vẻ rất kích động, vì cách hơi xa nên tôi không nghe rõ ông ta nói gì.”

“Nhưng rõ ràng lúc nhìn thấy tôi ông ta hơi căng thẳng, ban đầu tôi tưởng có lẽ ông ta đang nói chuyện nhà, cứ nghĩ người nhà ông ta có rắc rối gì đó, nên không tiện hỏi thẳng, đợi ông ta cúp máy rồi, tôi chỉ nói với ông ta một câu, nếu ông ta cần giúp đỡ thì cứ tới tìm tôi.”

Thanh Long vừa dứt lời chưa được bao lâu, thì Lục Tam đã gọi tới.

Lập Gia Khiêm nhanh chóng mở loa ngoài.

“Tôi đã kiểm tra toàn bộ nhật ký cuộc gọi và tin nhắn của lão Dương và thím Phan trong mấy ngày nay, cả hai đều nhận được điện thoại nặc danh, trong điện thoại người đó uy hiếp hai người bọn họ, nói là đã bắt cóc con họ, bảo họ phải phối hợp bắt cóc Asa. Nếu không chịu phối hợp, người đó sẽ gửi đầu con họ tới ngay.”

Nghe Lục Tam nói thế, sắc mặt Lập Gia Khiêm và Âu Dương đều lạnh lẽo đến mức đóng thành băng, anh đè nén cảm xúc nói: “Cậu nói tiếp đi.”

“Đối phương rất thông minh, lần nào gọi điện cũng dùng giọng đã qua chỉnh sửa, nên hoàn toàn không nghe ra giọng nói thật.”

Giọng điệu Lục Tam hơi bất đắc dĩ: “Bức ảnh mà người này gửi qua tin nhắn cho thím Phan và lão Dương, thật sự là con của họ, năm nay con gái thím Phan mới lên 10, còn con trai lão Dương thì 26, theo tư liệu điều tra, vợ con trai ông ta mới sinh một cặp trai gái.”

“Trong điện thoại người đó cảnh cáo bọn họ, tuyệt đối không được báo cảnh sát, bằng không sẽ giết người ngay, để răn đe, người đó còn chặt hai ngón tay một lớn một nhỏ, nhìn qua bức ảnh tôi không thể nào chắc chắn đó có phải tay con bọn họ không, lúc đó cũng chỉ có thím Phan và lão Dương là biết được thật giả qua bức ảnh này...”

Một tay Lập Gia Khiêm che đi ánh mắt chua xót, tay còn lại ném thẳng tàn thuốc xuống thảm rồi giẫm lên, bàn tay che đôi mắt anh hơi run rẩy, anh không thể nào tưởng tượng được nếu Asa rơi vào tay người này sẽ có hậu quả gì...

Cả thư phòng chìm trong tĩnh lặng, Thanh Long không dám thở mạnh, tay chân cũng sớm lạnh ngắt, đừng nói người làm ba như Lập Gia Khiêm, mà ngay cả vệ sĩ như anh chứng kiến Asa lớn lên từng ngày, cũng cảm thấy tim như bị đào một hố máu rất sâu.

Một lúc sau, Lập Gia Khiêm mới trầm giọng nói: “Chắc chắn ngón tay bị cắt đó là của con họ, bằng không bọn họ sẽ không bị ép đến mức bắt cóc Asa.”

Tất nhiên người làm ba như anh hiểu rất rõ tình yêu thương mà ba mẹ dành cho con cái, ba mẹ nào cũng có sự gắn kết với con mình.

Nếu không phải bị dồn đến bước đường cùng, có lẽ thím Phan và lão Dương sẽ không mất lý trí làm chuyện phạm tội thế này.

Suy cho cùng, đối phương là nhắm vào Asa, hoặc cũng có thể nói là nhắm vào Lập Gia Khiêm anh, thím Phan và lão Dương chỉ là người vô tội bị liên lụy mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lập Gia Khiêm thật sự không thể hận nổi thím Phan và lão Dương.

Ai dám lấy tính mạng con ruột mình để mạo hiểm?

Lập Gia Khiêm không nhịn được nghĩ, nếu đổi thành anh, có lẽ cũng bị ép đến mức làm ra chuyện đó.

Lục Tam hỏi: “Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Rõ ràng thím Phan và lão Dương sẽ không dễ dàng xuất hiện, nói không chừng đã bị tên tội phạm IQ cao kia khống chế rồi.

Có khi đã bị giết rồi...

Giờ đối mặt với câu hỏi của Lục Tam, ánh mắt Thanh Long hơi lo lắng, còn vẻ mặt lạnh lẽo của Lập Gia Khiêm thì trở nên tĩnh mịch, anh chống mi mắt của mình, đôi mắt đen đầy tia máu đó sâu không thấy đáy, trầm giọng thốt ra mấy chữ: “Chúng ta chỉ có thể đợi.”

Đợi xuất hiện thêm một manh mối nữa.

Lập Gia Khiêm tin rằng một đứa trẻ hơn sáu tuổi như Asa sẽ không có kẻ thù, mà đối phương đang nhắm vào anh.

Nếu nhắm vào anh, thì anh vẫn còn cơ hội cứu sống Asa.

Giờ chắc chắn Asa vẫn còn sống.

...

Đến ba giờ sáng biệt thự của Lập Gia Khiêm vẫn sáng đèn, cảnh sát vẫn đang điều tra vụ án, người thì đi lấy khẩu cung, người thì điều tra tư liệu.

Chú Trung đã bảo đầu bếp chuẩn bị bữa khuya cho cảnh sát.

Ông cũng bảo Thanh Long mang bữa khuya lên thư phòng Lập Gia Khiêm.

Lúc Thanh Long bước vào thư phòng, thì Lập Gia Khiêm đang nghe điện thoại.

Là Đỗ Tuấn gọi tới.

Giờ Đỗ Tuấn đang ở trong phòng hội nghị tòa nhà Lập thị, anh dẫn đầu nhóm thư ký gồm 10 người đi điều tra thông tin về toàn bộ người phụ nữ từng qua lại với Lập Gia Khiêm.

Tổng cộng có 17 người phụ nữ.

Trong đó 7 người đã ra nước ngoài lấy chồng, bọn họ đều sống rất tốt, hơn nữa cũng có con rồi.

Ba người thì đến giờ vẫn còn độc thân, ai cũng là người tài ba trong các lĩnh vực chuyên ngành.

Hai người đã ly hôn, bọn họ đều dẫn theo con làm mẹ đơn thân.

Hai người là đồng tính nữ.

Một người chết vì tai nạn, lúc nhảy bungee, dây thừng bị đứt nên ngã xuống chết.

Một người bị Hạ Thiên ép phải tự sát vào năm đó.

Vì hơn sáu năm trước, sau khi trải qua chuyện của Hạ Thiên, Lập Gia Khiêm luôn phái người theo dõi nhất cử nhất động của mấy cô gái này, sợ lại xuất hiện Hạ Thiên thứ hai.

Lúc đó Hạ Thiên vẫn chưa tính là người phụ nữ của anh, mà cô ta chỉ là một người phụ nữ bị anh từ chối lúc học trong Viện y khoa thôi, nhưng 17 người phụ nữ kia đều bị anh cướp đi đêm đầu tiên, Lập Gia Khiêm nhớ lại mà rùng mình, hễ ai có tâm tư bất chính tham lam không thấy đáy sẽ nảy sinh suy nghĩ ngông cuồng với anh, nên khó tránh khỏi sẽ có tâm lý vặn vẹo.

Chẳng phải người phụ nữ như Hạ Thiên là cơn ác mộng với Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm à?

Lập Gia Khiêm luôn nghe Đỗ Tuấn báo cáo, nhưng không nghe thấy tình huống người cuối cùng, nên nhíu mày hỏi: “Còn một người nữa đâu?”

Đỗ Tuấn hơi thâm trầm đáp: “Một tháng trước, người cuối cùng đó đã nhảy lầu tự sát trong một khách sạn, đúng lúc khách sạn đó là nơi anh từng thuê phòng với cô ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.