Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 75: Chương 75: Biết được bí mật




Hai giờ sáng, tại một quán bar ngầm ở ngoại ô, có hai người đàn ông ăn mặc kín đáo đang giao dịch trong góc quán bar.

Hai người đều tự gọi một chai bia nhưng không uống.

Trần Hoàng Khôi đội mũ màu đen, anh ta đè thấp vành mũ hỏi: "Vương Hiểu Quân, chúng ta là bạn học, anh đột nhiên dùng công phu sư tử ngoạm lấy của tôi sáu tỷ, tin tức của anh tốt nhất nên đáng giá để tôi trả giá nhiều như vậy.”

Người đàn ông ngồi đối diện anh ta đeo khẩu trang đen theo phong cách graffiti, đôi mắt đen có quầng thâm, anh ta ghé sát vào nói: "Nếu không phải người thân của tôi ở nước ngoài cần tiền gấp để chữa bệnh, tôi mới không dám mạo hiểm lớn như vậy, tôi có thể bảo đảm giá trị của số tiền này!”

Trong tròng mắt đen của Trần Hoàng Khôi vẫn còn hơi do dự, nhưng vừa nghĩ tới anh ta biết địa chỉ nhà của bạn học tiểu học và người nhà, trong lòng cũng bớt đề phòng.

Anh ta lấy một thẻ ngân hàng từ trong túi ra đặt lên bàn.

Vương Hiểu Quân đem túi giấy da trâu mang đến đặt lên bàn, y cầm lấy thẻ ngân hàng bỏ vào túi áo sơ mi, thấp giọng hỏi: "Mật mã là bao nhiêu?”

“Mật mã là…”

Vương Hiểu Quân đứng lên chuẩn bị rời khỏi quán bar, vừa đi được một bước lại xoay người dứt khoát nói với Trần Hoàng Khôi: "Sau khi xem xong tư liệu lập tức thiêu hủy! Tuyệt đối không thể để cho người thứ hai biết, nếu không tôi và người thân của tôi đều gặp nguy hiểm đến tính mạng!”

Trần Hoàng Khôi thận trọng gật đầu: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ tiêu hủy nó đi.”

……

Nửa giờ sau, Trần Hoàng Khôi trở lại biệt thự của mình, lập tức đi lên phòng làm việc.

Trương Mỹ Phụng nghe thấy tiếng động đi gõ cửa, anh ta nói: "Vào đi.”

“Hoàng Khôi, sao con về muộn thế? Có phải đi uống rượu với người khác không? Uống rượu lái xe nguy hiểm...”

Lời của bà ta còn chưa nói xong đã bị Trần Hoàng Khôi cắt đứt: "Mẹ, con không uống rượu! Đã trễ thế này rồi mẹ đi ngủ đi, con còn phải ở phòng làm việc xử lý chút chuyện.”

Trương Mỹ Phụng gật đầu cũng không muốn quấy rầy anh ta nữa, vừa muốn đóng cửa chuẩn bị đi ra ngoài lại xoay người hỏi: "Hoàng Khôi, con nói thật với mẹ, con và Lâm Thanh Mai ly hôn thật sự là bởi vì con tìm người phụ nữ khác sao?”

Tay Trần Hoàng Khôi dừng mở tài liệu lại, nghĩ đến mục tiêu anh muốn đoạt lại Lâm Thanh Mai, nâng con ngươi đen lên nhìn về phía Trương Mỹ Phụng: "Mẹ, là thật, là con có lỗi với Thanh Mai...”

“Nhưng dì Vương đã cho mẹ xem ảnh trên mạng, rõ ràng Lâm Thanh Mai ở cùng một người đàn ông trẻ tuổi khác, trong ảnh Lâm Thanh Mai còn khóc, điều này giải thích thế nào?” Trương Mỹ Phụng vẫn không tin Lâm Thanh Mai không có lỗi.

Trần Hoàng Khôi đứng lên đi về phía bà ta, thái độ thành khẩn nói: "Chuyện này con biết, đối phương là đại minh tinh không có khả năng có quan hệ nam nữ bất chính với Thanh Mai, hơn nữa đối phương đã công khai làm sáng tỏ trên facebook, khi Thanh Mai mười lăm tuổi đã quyên ba triệu cho nam minh tinh kia, người đàn ông kia chỉ là cảm kích cô ấy mà thôi...”

Lông mày Trương Mỹ Phượng hơi giãn ra, giờ phút này bà hơi hối hận: "Vậy phải làm sao bây giờ... Hôm nay mẹ gặp cô ấy còn mắng cô ấy một trận, xem ra thật sự là mẹ oan uổng cô ấy rồi…”

“Mẹ, không sao đâu, mẹ đừng để trong lòng, con đã xin lỗi cô ấy thay mẹ rồi! Con nói thật với mẹ, lúc đó là con nhất thời kích động mới ly hôn với cô ấy, con nhất định sẽ tái hôn với cô ấy! Cũng hy vọng mẹ tiếp nhận cô ấy làm con dâu một lần nữa. Là con có lỗi với cô ấy...” Sự cô đơn trong mắt Trần Hoàng Khôi khiến Trương Mỹ Phượng nhìn mà đau lòng.

Trương Mỹ Phượng mặt có vẻ khó xử nói: "Con bé ấy quá mạnh mẽ, chỉ sợ khó khăn...”

“Bất kể thế nào ta cũng phải thử một lần! Mẹ đi ngủ trước đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Trần Hoàng Khôi ôm vai Trương Mỹ Phượng đi về phía trước.

Vẫn đưa Trương Mỹ Phượng vào phòng, Trương Mỹ Phượng lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ Thanh Mai này quả thật mẹ rất thích, so với những hồ ly tinh bên ngoài kia tốt hơn nhiều... Hoàng Khôi, hôm nào mẹ đi mời con bé ăn cơm, trước mặt nó xin lỗi, mặc dù mẹ là trưởng bối nhưng đã oan uổng nó, mẹ cũng không thể không nhận sai!”

Trong mắt Trần Hoàng Khôi hơi vui mừng: "Mẹ, nếu mẹ có thể như vậy thật sự là quá tốt rồi! Thanh Mai mềm lòng, mẹ đi xin lỗi cô ấy, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho con! Chuyện này cũng trách mẹ, trách con không nói trước với mẹ.”

Trương Mỹ Phượng phất tay: "Thôi, mọi chuyện đều xảy ra rồi, con đi làm việc đi, mẹ đi ngủ trước.”

……

Nửa giờ sau, Trần Hoàng Khôi đặt tài liệu lên bàn, anh khiếp sợ đứng lên đi qua đi lại trong phòng.

Anh ta không thể tự khống chế cười khẽ ra tiếng: "Lập Gia Khiêm à, Lập Gia Khiêm, còn tưởng rằng anh là thái tử của Lập thị, nhưng mà không nghĩ tới anh chỉ là một đứa con cả không được chào đón! Làm sao anh cũng sẽ không nghĩ đến anh còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ...”

Trước khi nhìn thấy phần tư liệu tuyệt mật này, anh quả thật không nắm chắc có thể đoạt lại Lâm Thanh Mai một lần nữa, mà bây giờ anh lại tràn đầy tin tưởng.

Lập Gia Khiêm có thể bố trí để anh ta và Lâm Thanh Mai ly hôn, anh ta cũng có thể bố trí để Lập Gia Khiêm buông tay với Lâm Thanh Mai!

……

Hai tuần sau, Lâm Thanh Mai vừa tiễn mẹ Vương Lệ Hằng ở nhà ga.

Vương Lệ Hằng mượn cớ đưa trà quê đến thăm cô, đơn giản là muốn tìm hiểu tình hình tình cảm gần đây của Lâm Thanh Mai.

Vương Lệ Hằng đã biết được người cứu bọn họ ở thành Úc không phải là Trân Hoàng Khôi.

Một khoản nợ lớn như vậy mà đối phương lại bỏ qua chuyện cũ, từ sau khi bọn họ trở lại huyện Sa Dân không còn quấy rầy đe dọa bọn họ nữa.

Người có thể làm được loại đại sự này ngoại trừ có quyền có thế, Vương Lệ Hằng không nghĩ tới khả năng khác.

Lâm Thanh Mai tự nhiên nói lung tung tìm một cái cớ nói là bạn bè giúp đỡ để lập liếm cho qua.

Vương Lệ Hằng cũng giả vờ tin, con gái lớn, có một số việc con gái không muốn nói bà cũng không ép hỏi được.

Lâm Thanh Mai nhìn xe lửa đi xa trong lòng có cảm xúc, ban đầu nếu không có Lập Gia Khiêm hỗ trợ, sự tình cũng sẽ không giải quyết thuận lợi như vậy.

Cô nhìn thẻ ngân hàng trong tay, Vương Lệ Hằng đưa cho cô sáu tỷ,à lúc đồng bà lấy đi.

Nói để Lâm Thanh Mai dành dụm mua nhà, bây giờ một người phụ nữ đã ly hôn như cô không thể thuê chung nhà với bạn bè.

Tất nhiên Lâm Thanh Mai không dám nói ra tình huống thật, chỉ có thể nói dối nói là cùng bạn bè thuê chung.

Bây giờ là sáu giờ rưỡi tối, vừa vặn là cuối tuần, Lâm Thanh Mai chuẩn bị ngồi tàu điện ngầm trở về.

Mới đi được năm phút, chồng cũ của Lưu Bảo Bảo là Hà Đức Chinh lại gọi điện thoại tới.

Đã là cuộc điện thoại thứ sáu tuần này anh ta gọi tới, cuối cùng Lâm Thanh Mai vẫn nhận.

“Cô Lâm của tôi ơi, muốn cô nghe điện thoại quả thực còn khó hơn lên trời! Tôi cũng không phải Hồng Thủy Thú, cô có cần chán ghét tôi như vậy không?” Hà Đức Chinh cảm khái.

Lâm Thanh Mai cũng không muốn giải thích quá nhiều, nói trắng ra: “Tôi không nhận điện thoại của anh nguyên nhân rất đơn giản, tôi và anh không có gì để nói.”

Hà Đức Chinh thở dài nói: “Tốt xấu gì lúc trước chúng ta cũng là bạn học! Bạn thân của cô còn là vợ trước của tôi, hơn nữa lúc còn học đại học tôi còn theo đuổi cô, tùy tiện lấy chuyện gì ra cũng không đến mức khiến cô không để ý tới tôi chứ?”

Lâm Thanh Mai đã ra khỏi nhà ga chuẩn bị đi tàu điện ngầm, cô nói: “Anh nói xong chưa? Nói xong tôi để tôi còn cúp máy, tôi muốn đi tàu điện ngầm không nói nhiều với anh nữa…”

“Bây giờ cô đang ở đâu?”

“Nhà ga.”

Hà Đức Chinh có chút hưng phấn hỏi: “Nhà ga Đông Phương sao?”

Lâm Thanh Mai nhíu mày nói: “Ừm.”

“Cô chờ tôi, tôi đi đón cô! Tôi ở gần đây, chờ tôi năm phút!”

Cô từ chối: “Không cần, tôi tự về là được.”

Hà Đức Chinh nóng nảy: “Lâm Thanh Mai! Cô cho tôi một cơ hội xin lỗi đi! Lần đó ở trong khách sạn, tôi suýt nữa đã đối xử với cô… Sau đó tôi thật sự rất hối hận! Cô có thể cho tôi một cơ hội để chuộc lỗi không? Mỗi ngày tôi đều cất giấu tâm sự này, ăn không ngon ngủ không yên! Để tôi mời cô ăn cơm, cô không đến mức keo kiệt không chịu tha thứ cho tôi như vậy chứ...”

Nghe anh ta thao thao bất tuyệt nói không xong, Lâm Thanh Mai hít sâu một hơi: “Có phải để anh mời một bữa, anh sẽ không để ý đến chuyện này nữa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.