Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 64: Chương 64: Chờ cô mười năm




Khóe mắt Tạ Bân cũng hơi ẩm ướt, anh ta cảm khái: “Nếu như không phải năm đó có chị Thanh Mai ủng hộ, tôi cũng không thể có ngày hôm nay!”

Lâm Thanh Mai lau nước mắt: “Cậu khiêm tốn rồi! Là vàng thì đến nơi nào cũng sẽ phát sáng...”

Bọn họ cùng đi đến chỗ ngồi, Lâm Thanh Mai cũng rất xúc động: “Thật không ngờ chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp mặt. Nhoáng cái cũng đã mười năm rồi.”

Nhắc đến thời gian, Tạ Bân cụp mắt nói: “Năm đó ba tôi không ủng hộ tôi theo âm nhạc, ông ấy khống chế chặt chẽ nguồn kinh tế của tôi, tôi dựa vào lén lút bán sắt vụn mà tích góp được một ít tiền. Lúc ấy được biết có người thích chiếc guitar điện trong tay tôi, tôi vội vã đến trả giá với ông chủ, nếu như năm đó không gặp được chị, chỉ sợ ‘ngọn lửa xanh lam’ chinh chiến với tôi mười năm đã không phải là của tôi rồi...”

Cô cười nói: “Là của cậu thì chính là của cậu! Không ai cướp đi được!”

Lời nói của Lâm Thanh Mai khiến Tạ Bân lơ đãng, trong lòng của anh ta có một vấn đề, nhưng cũng không dám hỏi ra lời.

Thấy anh ta lộ vẻ nhẫn nhịn nhìn mình, Lâm Thanh Mai cũng không nghĩ nhiều, cô hỏi: “Sao cậu tìm được tôi?”

Tạ Bân biết tên của cô, xem ra cũng biết chút tin tức cơ bản.

“Ba tiếng trước tôi công bố một bức ảnh trong nhóm fan hâm mộ đáng tin cậy, nói chỉ cần ai có thể tìm được chị giúp tôi, tôi sẽ tặng đối phương hai tấm vé khách quý hàng thứ nhất của buổi biểu diễn.”

Lâm Thanh Mai cười nói: “Hóa ra là sử dụng sức mạnh của fan hâm mộ, bức ảnh nào? Tôi có thể xem không?”

Tạ Bân lập tức lấy ví tiền trong túi quần ra, rút một bức ảnh cũ từ vị trí để ảnh, mặc dù bức ảnh là ảnh màu, nhưng có thể nhìn ra đã hơi ố vàng rồi.

“Cảnh tượng tôi ca hát vì cô năm đó bị một người nước ngoài đi dạo cửa hàng nhạc cụ chụp lại. Năm năm trước, sau khi tôi bắt đầu nổi tiếng trên quốc tế, người nước ngoài này sai người đến tìm tôi, gửi bức ảnh cho tôi.”

Tạ Bân nhìn bức ảnh này, tất cả đáy mắt đều là vui vẻ và cảm ơn.

Lâm Thanh Mai nhận lấy bức ảnh từ trong tay anh ta, lập tức hiểu rõ tất cả.

Em họ Trần Ngọc là một thành viên trong nhóm fan hâm mộ đáng tin cậy của Tạ Bân, sau khi nhìn thấy bức ảnh thì nhận ra cô, sau đó lại lừa cô đến sân vận động nhận nhau với Tạ Bân.

“Xem ra cậu phải đưa hai tấm vé khách quý miễn phí cho em họ của tôi rồi, là cô ấy cung cấp tình báo cho cậu.” Lâm Thanh Mai nhìn bức ảnh cũ quý giá này, cũng không nỡ buông tay.

“May mà có cô ấy! Vừa rồi nếu không phải tôi vừa nhìn một cái đã nhận ra chị, tôi thật sự không dám tin nổi!”

Tạ Bân mỉm cười lấy lại bức ảnh trong tay cô, anh ta nói: “Người nước ngoài này đã hết phim ảnh rồi, tôi chỉ còn lại một tấm này thôi, không thể cho chị.”

“Lại bị cậu nhìn ra ý đồ rồi... cậu giữ đi, có lẽ nó có ý nghĩa kỷ niệm với cậu hơn.”

Ngẫm nghĩ, cô lại nói: “Tôi thật ngốc, tôi có thể phục chế mà! Tôi cũng giữ lại!”

Tạ Bân đặt ngang bức ảnh lên trên mặt bàn, anh và Lâm Thanh Mai đều ngồi xuống, bắt đầu chụp ảnh.

“Đề nghị của cô rất hay, tôi cũng phải phục chế! Lỡ như ngày nào đó tôi làm mất bức ảnh, vậy tôi ngay cả suy nghĩ muốn giết người cũng có!”

Lâm Thanh Mai bị anh ta chọc cười: “Nào có khoa trương như vậy, không phải chỉ là một bức ảnh thôi sao? Hơn nữa bây giờ tôi đang ở trước mặt cậu, chẳng phải muốn chụp ảnh chung rất dễ dàng sao?”

Tay chụp ảnh của Tạ Bân cứng đờ, anh ta vỗ trán mình: “Xong rồi! Mặt ngu ngốc của tôi bị chị nhìn thấy rồi... sao tôi lại không nghĩ ra chứ!”

Cô cười ta: “Ha ha ha, tôi đoán là bởi vì cậu tìm tôi rất nhiều năm mà vẫn luôn không tìm thấy, cậu đã quen nhìn ảnh chụp để an ủi niềm nhung nhớ rồi...”

Anh ta không chớp mắt nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi mắt màu hổ phách là suy nghĩ sâu xa không nói rõ được cũng không thể tả được.

Tạ Bân như vậy khiến Lâm Thanh Mai hơi ngượng ngùng, cô vội giải thích: “Xin lỗi! Vừa rồi tôi nói đùa...”

Tạ Bân bất chợt kéo tay cô đứng dậy, anh ta chân thành nói: “Những năm này, mỗi khi tôi không thể tiếp tục kiên trì được nữa, đều là dựa vào cổ vũ của chị với tôi năm đó và ‘ngọn lửa xanh lam’ để vượt qua. Từ khi có bức ảnh này, nó lại tiếp thêm sức mạnh cho tôi, quả thực chính là an ủi niềm nhung nhớ của tôi!”

Lâm Thanh Mai ngây người nhìn anh ta, nhìn dáng vẻ Rock and roll buông thả không chịu gò bó của Tạ Bân, luôn cảm thấy lời nói lúc này của anh tao có chút không ăn khớp...

“Chị Thanh Mai, chị có người mình thích không?” Đột nhiên Tạ Bân hỏi ra.

Bây giờ chị gái xinh đẹp mà anh ta nhớ thương suốt mười năm đứng ngay trước mặt anh ta, anh ta còn cần quan tâm ảnh chụp làm gì chứ!

Anh ta đột ngột hỏi câu này khiến Lâm Thanh Mai không kịp chuẩn bị, nhất thời cô không biết nên trả lời thế nào.

Cô là một người phụ nữ vừa ly hôn không lâu, tình cảm bị tổn thương rất nặng, bây giờ lại có quan hệ mập mờ không rõ ràng với Lập Gia Khiêm, nào có người đàn ông thật lòng yêu thích...

Nhưng nếu cô trả lời không có, luôn cảm thấy giống như trong vô hình cho Tạ Bân hi vọng.

Nghĩ đến Lý Trường Lâm, cô không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa, Lâm Thanh Mai dằn lòng nói: “Tôi có người mình thích.”

Khi chính tai Tạ Bân nghe được tin tức này, đôi mắt màu hổ phách tối sầm lại, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của cô.

Anh ta hỏi: “Là người nào? Nhưng Trần Ngọc nói chị đã ly hôn rồi!”

Lâm Thanh Mai khiếp sợ, không ngờ chuyện cô bảo Trần Ngọc giữ kín, đảo mắt đã bị Tạ Bân biết rồi.

Cô muốn giãy khỏi tay của anh ta, nhưng giờ phút này sắc mặt Tạ Bân lạnh lùng không buông tay.

“Tạ Bân, cậu thả tôi ra trước, có lời gì chúng ta từ từ nói...”

Đối mặt với chàng trai từng gặp mặt một lần này, cô không muốn trực tiếp từ chối khiến anh ta mất mặt.

Chuyện tình cảm không có đúng sai, người nào thích người nào đều là tự do của đối phương.

Nếu như có thể, cô không muốn làm tổn thương bất kỳ ai.

“Chị Thanh Mai, tôi đợi chị mười năm rồi!” Tạ Bân cắn răng nói.

Trước khi chưa gặp cô, tất cả đều là ảo tưởng và ký ức của anh ta.

Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy cô, ảo tưởng anh ta chôn sâu dưới đáy lòng đột nhiên lao ra khỏi lồng giam.

Hai năm trước, ngày anh ta mười tám tuổi ấy, anh ta từng tự hứa hẹn với mình.

Nếu có một ngày anh ta tìm được cô, nếu như cô chưa kết hôn, anh ta nhất định cố hết sức giành lấy!

Anh ta vẫn cho rằng tình cảm của anh ta đối với Lâm Thanh Mai là cảm ơn và cảm động.

Nhưng vừa rồi, khi ánh mắt vừa chạm vào cô, anh ta đã hiểu rõ trái tim của mình!

Anh ta yêu cô!

Nhưng anh ta sẽ không nói ra lời nói khó lòng tưởng tượng này.

Bởi vì anh ta hiểu rõ, dù anh ta nói ra, Lâm Thanh Mai cũng sẽ không tin.

Có thể sẽ cho rằng anh ta điên rồi.

“Tạ Bân, tôi...”

Trong lòng Lâm Thanh Mai hoảng sợ, nghe thấy anh ta nói chữ ‘mười năm’ này, trong lúc vô hình đã tạo ra áp lực cho cô, cô lại không đành lòng nói ra lời từ chối anh ta.

Lúc này, lối vào trong sân vang lên giọng nói tức giận lạnh lẽo: “Tạ Bân!”

Lâm Thanh Mai và Tạ Bân đồng thời nhìn sang người đang đến.

Chỉ thấy Lập Gia Khiêm nhấc đôi chân dài rảo bước đi về phía bọn họ, mang theo khí thế tựa hủy thiên diệt địa quét ngang sân vận động này.

Đợi đến lúc đi đến trước mặt bọn họ, Lập Gia Khiêm nhìn cũng không thèm nhìn, mạnh tay kéo Lâm Thanh Mai rồi đẩy cô ra, hung hăng vung nắm đấm muốn đánh lên mặt Tạ Bân.

Rõ ràng Tạ Bân cũng là người luyện võ, nhanh chóng tránh né.

Sau khi né tránh, anh ta tức giận nói: “Lập Gia Khiêm! Anh nổi điên cái gì?”

Bởi vì quan hệ với Hồ Dao Dao, tất nhiên Tạ Bân cũng nhận ra Lập Gia Khiêm, chỉ là chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với anh.

Trong đôi mắt đen nhánh hung ác là âm u lạnh lẽo vô tận, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Dao Dao vì cậu mà cắt cổ tay tự sát! Bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, cậu còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương ở chỗ này!”

Anh chợt quét mắt nhìn người phụ nữ bị anh đẩy ngã xuống đất, đợi sau khi thấy rõ là Lâm Thanh Mai, trái tim Lập Gia Khiêm co rút kịch liệt!

Đại não trống rỗng, bất chợt cảm thấy một cơn tức giận xông thẳng lên não, lúc này sắc mặt anh vô cùng khó coi.

Lập Gia Khiêm nếm được cảm giác đắng chát của phản bội, thậm chí giọng nói của anh cũng mang theo run rẩy: “Sao lại là cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.