Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 110: Chương 110: Cô đồng tình với tôi




Khi Lâm Thanh Mai đang do dự, phía sau bọn họ vang lên một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói cực kỳ dễ nghe và trầm ấm: “Tư Thần.”

Lập Tư Thần nhìn người đi tới, khuôn mặt đẹp trai của anh ta hơi có ý cười: “Anh họ!”

Khi nghe thấy tiếng của anh, da đầu Lâm Thanh Mai tê dại, Lưu Bảo Bảo đã xoay người nhìn về phía Lập Gia Khiêm.

Cô khẽ nói: “Thanh Mai, là Lập Gia Khiêm…”

Lâm Thanh Mai cúi đầu, không chịu xoay người lại.

Nhưng Lập Gia Khiêm nhìn theo ánh nhìn của Lập Tư Thần, nhìn thấy Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo ở không xa.

“Anh họ, bạn anh vừa tới đón sân bay, nói là muốn cảm ơn em, muốn mời em dùng bữa.” Ánh mắt của Lập Tư Thần đã dừng trên người Lâm Thanh Mai.

Lập Gia Khiêm lạnh lùng nói: “Ồ, là ai thế?”

Lưu Bảo Bảo nhìn Lập Gia Khiêm cười lúng túng, cô chỉ Lâm Thanh Mai: “Là cô ấy.”

Có vờ câm vờ điếc, vờ như không nhìn thấy như nào đi chăng nữa, Lâm Thanh Mai cũng phải đối mặt với sự thật, cô xoay người nói: “Hi, lâu rồi không gặp.”

Thấy cô chào hỏi vô tâm vô phế với mình như thế, Lập Gia Khiêm lạnh mặt, xoay người đi: “Tư Thần, đi thôi.”

Lập Gia Khiêm không chào đón Lâm Thanh Mai khiến ánh mắt của Lập Tư Thần khéo léo liếc nhìn Lâm Thanh Mai.

Lâm Thanh Mai nhìn bóng lưng cao ngạo, bất lực chu môi, trong lòng rất không thoải mái, trong lòng có một ngon lửa bỗng bừng cháy lên.

Từ sau khi chia xa, anh lại trở lại làm nam thần cao cao tại thượng.

Còn cô cũng trở lại là bản thân trước kia.

Hai người vốn không nên qua lại, nhưng cứ có liên hệ trong vòng bạn bè, Lâm Thanh Mai tức giận, cô nghĩ, có nên thay hết đám bạn đi không!



5 phút sau, Lưu Bảo Bảo và Lâm Thanh Mai đi ra khỏi sân bay, định bắt taxi quay về.

Không ngờ thấy Lập Tư Thần đứng ở bên đường cách đó không xa, anh ta vẫy tay với hai người Lâm Thanh Mai.

Lưu Bảo Bảo hưng phấn kéo tay Lâm Thanh Mai đi về phía trước.

Khi hai người đi tới trước mặt Lập Tư Thần, anh ta chủ động nói: “Cô Lâm, không biết chuyện cô nói mời tôi ăn trưa có còn tính không?”

“Tính! Đương nhiên là tính!” Lưu Bảo Bảo liền đáp ứng.

Ngược lại, Lâm Thanh Mai rối rắm nhìn người đàn ông trong xe, Lập Gia Khiêm đang ngồi trên ghế lái.

“Vậy chốt rồi nhé, mời hai người lên xe.” Lập Tư Thần ga lăng mở cửa xe cho bọn họ.

Lâm Thanh Mai nở nụ cười giả tạo, bị Lưu Bảo Bảo đẩy vào trong xe.

Sau khi hai người ngồi ổn định, Lập Gia Khiêm liếc nhìn gương chiếu hậu rồi lái xe rời đi.

Trên xe, Lập Tư Thần ngồi ở ghế phụ lái hỏi: “Sao lần này anh lại tự mình đi đón em thế? Bảo chú Trung phái lái xe tới đón em là được rồi.”

“Là ông già nhà anh bảo anh tới đón cậu.”

Lập Tư Thần cười: “Bác cả thật là khách sáo quá.”

Lập Gia Khiêm tùy ý hỏi: “Sức khỏe chú hai thế nào? Nghe nói là hai hôm trước chú còn nằm viện?”

“Vâng, không có gì đáng ngại, ông ấy mệt mỏi quá độ, rất nhiều chuyện hoàn toàn có thể phái người khác làm, nhưng cứ tự mình xử lý…”

Hai người đàn ông cứ thế nói chuyện gia đình, hai người đẹp phía sau lúng túng, không nói được câu nào, cũng không dám làm phiền.

Khi trong xe tạm thời yên tĩnh lại, Lập Tư Thần bỗng nhìn ra ghế sau, nói: “Thật là xin lỗi, tôi và anh họ nói chuyện, quên mất hai người.”

“Ha, không sao, không sao.” Lưu Bảo Bảo vội khua tay cười xán lạn.

Lâm Thanh Mai nhìn người bạn thân hoàn toàn hãm sâu, trong lòng thật sự vừa vui mừng vừa lo lắng, mê đắm một người đàn ông thật sự tốt sao?



1 tiếng sau, Lập Gia Khiêm lái xe tới nhà hàng Đông Hoàng.

Lâm Thanh Mai ngồi trong xe cười mà ngây người, cũng không biết có phải anh cố ý chọn nhà hàng này không.

Lập tức khiến cô nhớ tới tình cảnh gặp Lập Kỳ Sơn hôm đó.

Thấy cô mãi chưa chịu xuống xe, Lập Tư Thần hỏi: “Cô Lâm, có phải cô không thích nhà hàng này không?”

Lâm Thanh Mai ngước mắt nhìn Lưu Bảo Bảo mặt đầy mong đợi, trong mắt còn lộ vẻ hơi sốt ruột, cô lặng lẽ đè xuống đau đớn trong lòng, cười rất tự nhiên: “Không có, nếu anh thích nhà hàng này, chúng ta liền ăn ở đây đi.”

“Ừ, lần nào tôi tới, tôi và anh họ đều sẽ ăn ở đây, cô Lâm đừng lo lắng, tôi sẽ không để cô mời đâu.” Lập Tư Thần mở cửa xe cho Lâm Thanh Mai.

Sau khi xuống xe, cô cảm ơn anh ta.

Lần trước gặp mặt Lập Kỳ Sơn, căn bản là không ăn gì, giống như một bữa Hồng Môn Yến.

Bây giờ quay lại, cô thật sự muốn ăn đồ ăn ở đây.

Nhớ tới giá trung bình ở trên mạng, Lâm Thanh Mai cười càng thêm xán lạn.

So với thảm kịch bị châm độc hại suýt chết, mời một bữa sang đã tính là cái gì.

May là hôm nay cô ra ngoài đã mang theo tất cả thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng.

Khi hai người vào phòng bao, Lâm Thanh Mai còn chưa ngồi xuống đã vào nhà vệ sinh trước.

Thấy vẻ khác thường của Lâm Thanh Mai, Lưu Bảo Bảo cũng đi theo.

Trong phòng bao chỉ còn lại hai anh chàng cực kỳ đẹp trai đang xem thực đơn, nhân viên đứng bên cạnh mắt sáng lên.

Thường ngày cũng gặp không ít trai xinh gái đẹp con nhà giàu hoặc người trong giới giải trí, nhưng bốn người hôm nay thật sự là quá bổ mắt, khiến bọn họ cảm thấy có thể làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng Đông Hoàng thật sự là may mắn!



Trong nhà vệ sinh, phong cách kiến trúc phương đông xa hoa khiến người khác mở rộng tầm mắt.

Lưu Bảo Bảo đứng bên cạnh Lâm Thanh Mai, hỏi: “Thanh Mai, sắc mặt cậu không tốt lắm, cậu không thoải mái ở đâu sao? Nếu cậu lo lắng tiền ăn ở đây thì thật sự không cần đâu, tớ nói rồi, tớ thanh toán!”

“Không cần! Đúng là tớ nợ ba con Lập Tư Thần một ân tình, nếu không có cơ hội gặp được ba anh ta, tớ cảm ơn Lập Tư Thần cũng như vậy, tiền mời một bữa ăn thì tớ vẫn có.”

“Vậy sao sắc mặt cậu lại không tốt như này?”

Giọng Lâm Thanh Mai hơi lạnh đi: “Lần trước ba của Lập Gia Khiêm hẹn mình gặp mặt chính là ở đây, còn là cùng một phòng bao nữa.”

Lời này khiến Lưu Bảo Bảo lập tức giật mình: “Cái gì? Vậy sao cậu không nói sớm? Có phải Lập Gia Khiêm cố tình không? Mẹ nó, cái này tớ không nhịn được!”

Cô kéo Lâm Thanh Mai đi: “Bỏ đi, cho dù tớ có thích Lập Tư Thần như nào đi nữa, cũng không thể xây dựng niềm vui của tớ dựa trên sự không thoải mái của cậu được! Bữa ăn này chúng ta không ăn nữa! Bây giờ chúng ta đi về!”

Lâm Thanh Mai kéo cánh tay cô lại: “Đừng, bây giờ đã muộn rồi, nếu biểu hiện của cậu càng để ý, sợ là Lập Gia Khiêm sẽ càng đắc ý, anh ấy có thể cố ý dẫn chúng ta tới đây để lòng tới càng thêm khó chịu, tớ liền càng không chiều theo ý anh ấy! Chúng ta cứ vui vẻ ăn uống thoải mái!”

“Nhưng Thanh Mai…”

“Đừng nhưng nhị nữa! Đi!”

Khi hai người chuẩn bị tinh thần xong, quay lại phòng bao, trên bàn đã lên được hai món ăn.

Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo quay về vị trí của họ.

Vừa ngồi xuống chưa lâu, Lập Tư Thần hỏi: “Anh họ, ngày 11 tháng 8 anh đi đâu thế? Điện thoại tắt nguồn cả một ngày.”

Đôi mắt của Lập Gia Khiêm hơi động, anh không trả lời.

Lập Tư Thần dường như nhớ ra gì đó: “Anh đi thăm mẹ anh sao?”

“Ừ.”

Nghe thấy đáp án như này, đáy mắt Lập Tư Thần hơi bùi ngùi xúc động: “Thói quen này của anh đã duy trì 25 năm, khó cho anh rồi.”

Lập Gia Khiêm bình tĩnh nói: “Không có gì mà khó cả, anh ra đời đúng là lúc mẹ anh mất đi, dù sao anh cũng chưa từng muốn chúc mừng cái gì.”

Lâm Thanh Mai ngồi ở bên cạnh, trái tim thắt lại, lúc này cô mới biết vì sao Lập Gia Khiêm mãi không chịu nói ra.

Vừa nghĩ tới từ nhỏ anh đã không có mẹ ruột yêu thương, lại có một người cha chuyên quyền nghiêm khắc, mắt của Lâm Thanh Mai cảm thấy chua sót.

Mặc dù từ khi rất nhỏ ba mẹ cô đã ly hôn, nhưng ba mẹ ruột đều đối xử rất tốt với cô, phần tình cảm dành cho cô chưa từng thiếu hụt, bây giờ ba mẹ vẫn đều còn khỏe mạnh.

Nếu không so sánh thân phận và tiền tài, thậm chí Lâm Thanh Mai cảm thấy cô còn hạnh phúc hơn nhiều so với Lập Gia Khiêm.

Lập Gia Khiêm nhìn người phụ nữ cúi đầu lén lau nước mắt kia, giọng điệu trào phúng: “Cô Lâm đang đồng tình với tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.