Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 105: Chương 105: Có tình có nghĩa




Đường Văn Tú hơi đắc ý, nói: “Tháng trước anh ta đã học xong ở nước ngoài và về rồi! Bây giờ đang thiếu một trợ lý thực tập, nữ trợ lý lúc trước của anh ta thang trước đã sinh con, là anh ta nhờ tôi giúp anh ta tìm một nữ trợ lý đáng tin, không sợ vất vả, người đầu tiên tôi nghĩ tới là cô, có phải tôi là một người bạn rất nghĩa khí không?”

Nếu nói Đường Văn Tú bảo cô tới là trợ lý cá nhân của anh ta, Lâm Thanh Mai sẽ từ chối ngay, nhưng bây giờ là Bạch Cảnh Phong tuyển trợ lý, cô thật sự là động tâm.

Mặc dù Lâm Thanh Mai im lặng, nhưng từ giọng điệu đắn đo của cô, Đường Văn Tú nhân ra cô thật sự có hứng thú!

Anh ta nói nghiêm túc: “Lâm Thanh Mai, tôi tin vào năng lực của cô nên mới nói với cô! Nếu nặng lực của cô không có không gian phát triển, tôi tuyệt đối không mạo hiểm tổn thất danh dự để giới thiệu cô cho anh ta! Tôi đã đưa ra cơ hội cho cô rồi, nếu bản thân cô chê thì tôi cũng không có cách nào khác…”

“Tôi chấp nhận!” Lâm Thanh Mai nghiêm túc nói.

Cơ hội hiếm có như này không phải lúc nào cũng có, nếu có thể làm trợ lý cho Bạch Cảnh Phong, thật sự là vinh hạnh của cô!

Ánh mắt Đường Văn Tú đã có ánh vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ vĩnh hỏi: “Cô nói cái gì?”

Lâm Thanh Mai nghiêm túc nhắc lại: “Tôi chấp nhận.”

“Vậy được, nếu cô đã đồng ý, lúc khác tôi gọi điện thoại cho anh đã, đã nói rồi đấy, không được tùy tiện thay đổi! Con người phải coi trọng chữ tính, Đường Văn Tú tôi làm việc công tư phân minh, tôi có thể giới thiệu cô qua đó, nhưng còn về anh ta có chọn cô hay không, vẫn là do bản thân Bạch Cảnh Phong nói mớ tính.”

Cô cảm kích nói: “Cảm ơn anh, Đường Văn Tú! Tôi sẽ cố hết sức.”

“Vậy cô chờ tin của tôi đi…”

Lâm Thanh Mai vội nói: “Chờ đã, đừng ngắt máy vội! Anh có thể gửi tài liệu liên quan cho tôi không? Trước kia tôi chưa từng làm trợ lý cho ngôi sao, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm! Tôi nghĩ, trước khi gặp Bạch Cảnh Phong thì học một chút trước…”

Thái độ của cô khiến Đường Văn Tú cực kỳ ưa thích: “Tốt lắm, cô có tính toán trước như này, tôi bắt đầu coi trọng cô rồi! Lát nữa cô gửi địa chỉ mail cho tôi, tôi sẽ gửi yêu cầu về trợ lý ngôi sao và yêu cầu cụ thể về trợ lý của Bạch Cảnh Phong cho cô, cô tìm hiểu trước đi.”

“Cảm ơn! Nếu về sau tôi mà trúng tuyển, nhất định tôi sẽ mời anh đi ăn!”

“Ha, được, tôi rất mong chờ!”

Sau khi đặt điện thoại xuống, Đường Văn Tú nhìn tài liệu chi tiết về Lâm Thanh Mai trên bàn làm việc, anh ta dựa vào thành ghế, khóe miệng thoáng có ý cười.



Cùng lúc này, vừa sáng ra tòa nhà Lập Thị đã làm việc cường độ cao.

Lập Gia Khiêm dồn tất cả tinh lực vào phương án trong tay, liên quan tới hạng mục hợp đồng hơn 36 nghìn tỷ đô la Mỹ.

Lúc này, Đỗ Tuấn dẫn Nhậm Bách đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Sau khi Đỗ Tuấn rời đi, Lập Gia Khiêm tạm thời buông công việc xuống.

Anh nhìn Nhậm Bách ngồi trên ghế, nói thẳng: “Cậu không có việc thì không tìm tới, cậu có thể tự mình tới đây một chuyến, xem ra có có chuyện muốn nhờ hả?”

Sau khi đi vào văn phòng, ánh mắt của Nhậm Bách luôn rất nghiêm trọng, anh ta miễn cưỡng cười nói: “Ánh mắt của cậu tốt lắm, vừa đoán liền trúng ngay! Nếu đã thế, tôi không dài dòng nữa, vụ án cậu phái đội trưởng La điều tra, có thể dừng lại tại đây được không?”

Ánh mắt mang thêm chút thâm trầm, Lập Gia Khiêm hỏi: “Vì sao?”

Nhậm Bạch hơi do dự, nhưng anh ta biết, nếu không nói ra lý do thật sự, với tính cách của Lập Gia Khiêm, anh sẽ không bỏ qua như thế.

“Nói thật với cậu vậy, cậu cũng biết đội trưởng La là cậu của tôi, hôm qua khi tới nhà tô dùng bữa, tôi chủ động yêu cầu xem camera giám sát, người phụ nữ kia tôi cũng từng gặp một lần.”

“Cô ta từng chơi bài với Đỗ Dương, nghe nói chồng của người phụ nữ này phá sản, về sau Đỗ Dương giúp cô ta vượt qua thời kỳ khó khăn. Tôi đã gọi điện cho Đỗ Dương kiểm chứng rồi, cô ấy đã thừa nhận, là cô cô ấy phái người phụ nữ kia cắm châm độc cho Lâm Thanh Mai!”

Đôi mắt của Lập Gia Khiêm lập tức trở nên cực kỳ lạnh lùng, anh lạnh giọng nói: “Đỗ Dương thật sự điên rồi! Lẽ nào cô ta nghi ngờ cậu và Lâm Thanh Mai có gian tình nên mới hạ độc?”

Nhậm Bách cũng cảm thấy chuyện này quá đường đột, anh ta tức giận đứng lên, vuốt tóc: “Tôi đã nói từ lâu rồi, thần kinh và tâm lý của cô ấy đã không bình thường! Cái tên ngu ngốc lần này bị người ta lợi dụng rồi! Thế nhưng cô ấy đã hối hận rồi, đã nhận ra lỗi lầm của mình! Bây giờ cô ấy sợ tới mức không dám gặp cậu, lo là cậu sẽ không tha cho cô ấy…”

Anh ta cực kỳ bất lực: “Thế nhưng, suy cho cùng, chuyện này cũng phải trách tôi, rõ ràng tôi biết trạng thái tinh thần của Đỗ Dương, vậy mà còn đi tra tư liệu về Lâm Thanh Mai, cuối cùng khiến cô ấy hiểu lầm… suýt chút nữa đã hại Lâm Thanh Mai!”

Lập Gia Khiêm lạnh lùng nhìn anh ta: “Nói như thế, lần này cậu tới là để cầu tình cho Đỗ Dương?”

“Gia Khiêm, tôi biết như này là quá ích kỷ! Mặc dù bây giờ tôi và Đỗ Dương đã chia tay, nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng bên tôi 5 năm, nếu tôi không cầu tình thay cô ấy thì không ai có thể giúp cô ấy cả… Tôi không nỡ nhìn cô ấy còn trẻ như thế mà phải ngồi tù, coi như cậu nể mặt tình bạn hơn 20 năm của chung ta, giúp tôi lần này, trước giờ tôi chưa từng cầu xin cậu điều gì! Hy vọng cậu có thể cho Đỗ Dương một cơ hội sửa lỗi.”

Giọng điệu của Nhậm Bách chân thành, tràn đầy ý cầu xin, Lập Gia Khiêm nhìn Nhậm Bạch trước giờ không dễ dàng nhờ vả người khác, cũng mềm lòng.

Anh hỏi: “Bây giờ Đỗ Dương ở đâu?”

Nhậm Bách nói: “Hai ngày trước đã bị ba cô ấy tự mình đưa ra nước ngoài chữa bệnh tâm lý rồi.”

“Hừ, các người tiền trảm hậu tấu rồi còn tới cầu xin tôi?” Lập Gia Khiêm nói rất lạnh lùng.

“Gia Khiêm, nếu cậu không muốn bỏ qua, với năng lức của cậu, cho dù cô ấy có trốn tới ngóc ngách nào trên thế giới này, cậu cũng sẽ bắt cô ấy về, không phải sao?”

Lập Gia Khiêm không nói gì, đứng trước cửa, quay lưng về phía Nhậm Bách.

10 phút sau, anh xoay người lại, nói với Nhậm Bách: “Chỉ có 1 cơ hội! Nếu Đỗ Dương còn lại ra chuyện ngu ngốc không thể cứu vãn nữa, ai cũng không cứu được cô ta!”

Nhậm Bách coi như thở phào một hơi: “Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi, tôi đảm bảo cho cô ấy! Gia Khiêm, cảm ơn cậu.”

“Cậu đi đi.” Lập Gia Khiêm lời nhìn anh ta thêm nữa, đi thẳng về bàn làm việc, tiếp tục công việc.

Lập Gia Khiêm đối xử lạnh nhạt với anh ta, mặc dù trong lòng Nhậm Bách không thoải mái, nhưng hoàn toàn hiểu được lần này anh ta dựa vào tình cảm mà làm khó anh.

Ngay trước khi đi, Nhậm Bách nói: “Tin đồn của Lâm Thanh Mai và Tạ Bân đã thành như này, vậy mà cậu còn có thể điều tra vụ án giúp Lâm Thanh Mai, Gia Khiêm, tôi khâm phục cậu!”

Lập Gia Khiêm không nhìn anh ta, miệng cười lạnh: “Lâm Thanh Mai cô tình không có nghĩa là tôi sẽ vô nghĩa, cho dù cô ấy không còn là người phụ nữ của Lập Gia Khiêm tôi, nhưng cô ấy vẫn là nhân viên của Lập Thị, là người tổng phụ trách của tập đoàn Lập Thị, tôi sẽ phụ trách an toàn với mỗi một nhân viên của mình.”

Lời của anh công thức hóa như thế, nhưng sao Nhậm Bạch có thể tin lời như thế chứ, nếu đổi thành nhân viên khác, Lập Gia Khiêm sẽ chú ý như này sao?

“Gia Khiêm, nghe tôi khuyên một câu! Cho dù Lâm Thanh Mai có phản bội cậu thật hay không, trước khi hãm vào quá sâu buông tay chưa chắc không phải là một chuyện tốt. Cậu và cô ấy cuối cùng cũng không phải là người của một thế giới.”

Nhậm Bách đã rời đi, nhưng lời của anh ta vẫn văng vẳng bên tai Lập Gia Khiêm…



Đến 5 giờ chiều, Đỗ Tuấn cầm một bưu kiện chuyển phát nhanh đi vào văn phòng tổng giám đốc.

“Ai gửi đây?” Lập Gia Khiêm liếc nhìn bưu kiện mà Đỗ Tuấn vừa đặt lên bàn.

Bưu kiện công việc thông thường, Đỗ Tuấn sẽ trực tiếp mở ra xử lý, được dán kín không bóc ra mà đưa tới như này, Lập Gia Khiêm đã đoán ra là bưu kiện riêng tư.

“Tổng giám đốc Lập, là bưu kiện do cô Lâm gửi.”

Mắt Lập Gia Khiêm khẽ lóa lên, anh vờ như không để ý: “Cậu trực tiếp bóc ra.”

“Vâng.”

Khi Đỗ Tuấn bóc bưu kiện ra, ánh mắt anh ta mang theo chút ngạc nhiên và mừng rỡ, anh ta lập tức nói: “Tổng giám đốc Lập, cô Lâm gửi lại 150 tỷ của chủ tịch! Chìa khóa xe BMW của anh cũng ở đây… Còn có…”

Lập Gia Khiêm bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Còn có cái gì?”

“Còn có đơn từ chức của cô Lâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.