Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 115: Chương 115: Đành phải mượn tiền




Lâm Thanh Mai ngồi ở trên sô pha cầm điện thoại của mình, cô đang ở trong danh bạ nhìn một lượt những người liên lạc.

Lập Gia Khiêm là người đầu tiên cô loại trừ! Cô mở miệng nói nếu như ở bên anh sẽ không cần tiền của anh, nhưng nháy mắt lại hỏi anh mượn tiền vậy cô không phải là tự vả mặt mình sao?

Huống chi cho dù Lập Gia Khiêm chịu cho cô mượn, anh vì điều này bắt cô làm người tình của anh, cô có thể không đáp ứng sao?

Cô há không phải lại rơi vào cảnh khó khăn hai đầu?

Loại dây dưa đến tiền bạc này cuối cùng sẽ dẫn đến vấn đề tình cảm không thuần khiết, cô từ sâu trong đáy lòng không làm được.

Còn Tạ Bân và Đường Văn Tú tuy đều có quan hệ bạn bè với cô, nhưng cô với bọn họ còn chưa thân đến mức có thể đi mượn 240 tỷ được!

Lý Trường Lâm người có tiền tiềm năng, vậy thì không thích hợp đi mượn, Lâm Thanh Mai suy đoán giả dụ Lý Trường Lâm còn thích cô, nếu như cô đi mượn tiền anh ta thì chỉ khiến quan hệ của hai người bọn họ phức tạp hóa lên.

Còn nữa cho dù cô thật sự mở miệng hỏi mượn tiền Lý Trường Lâm, nhưng khoản tiền lớn như thế, Lý Trường Lâm ngộ nhỡ không có thì sao? Hoặc anh ta không bằng lòng cho mượn thì phải làm sao?

Nghĩ đến vài loại khả năng này, Lâm Thanh Mai lần lượt phủ định ở trong đầu.

Người cuối cùng nghĩ tới là bạn thân Lưu Bảo Bảo, cô ấy tuy mở hai thẩm mỹ viện, thu nhập luôn rất cao, nhưng cô ấy thật ra vẫn thường dùng tiền của gia đình.

Lưu Bảo Bảo từ nhỏ sống trong nhung lụa, tiêu tiền mạnh tay mạnh chân quen rồi, thu nhập của cô ấy không bằng mức độ chi ra của cô ấy.

Nếu như Lâm Thanh Mai mở miệng hỏi Lưu Bảo Bảo mượn 240 tỷ, vậy tức là Lâm Thanh Mai hỏi mượn tiền của ba mẹ Lưu Bảo Bảo.

Cho nên nghĩ đến cuối cùng, ngay cả Lưu Bảo Bảo cũng bị cô loại ra khỏi đầu rồi.

Khi cần dùng tiền sự bất lực sâu sắc này khiến Lâm Thanh Mai ngồi ngây ra cả một tiếng đồng hồ.

Mãi đến khi bụng kêu đói ùng ục, nghĩ thôi đầu cũng đau rồi, cô mới đứng dậy.

Lâm Thanh Mai úp cho mình bát cháo yến mạch, trong đầu nghĩ tới ông chủ mới của mình Bạch Cảnh Thụy, tưởng tượng đến cảnh nếu như cô đến chỗ Bạch Cảnh Thụy tạm ứng trước tiền lương 240 tỷ chính cô cũng bật cười thành tiếng.

“Lâm Thanh Mai à Lâm Thanh Mai, ai sẽ chịu cho mày mượn 240 tỷ chứ?” Cô không khỏi cảm thán nguy cơ kinh tế lần này mà Lâm Tường gặp phải đâu phải cô có thể giải quyết nổi chứ?

Cô biết Lâm Tường đã cùng đường rồi, cho dù Trần Hoàng Khôi tối qua nói muốn cho cô mượn tiền, nhưng cô đã từ chối rồi, cho dù gấp đến phát điên cũng không thể mở miệng mượn tiền anh ta.

Ánh mắt của Lâm Thanh Mai dần trở nên bất định, sự bình tĩnh trong đầu đã dần dần bắt đầu xuất hiện hiện tượng sụp đổ, nội tâm của cô đã bắt đầu khẩn trương rồi.

Lẽ nào thật sự phải giương mắt nhìn ba của mình bị tòa tuyên án phá sản hay sao?

Đột nhiên, ánh mắt của cô dừng trên mặt đĩa thủy tinh bên cạnh lọ hoa, bên trên để ví tiền, chìa khóa, thẻ ngân hàng, thẻ hội viên siêu VIP của cô, còn để một tờ danh thiếp màu trắng gạo.

Lâm Thanh Mai lập tức đứng dậy đi đến chỗ cái danh thiếp đó.

Bên trên ngoài một cái tên và số điện thoại ra thì không có thông tin gì khác.

Lâm Thanh Mai nhìn chằm chằm tấm danh thiếp này, nghĩ tới lời đối phương trước đó nói với cô, trong lòng cô không nhịn được có xúc động, có lẽ tìm người không có quan hệ gì mượn tiền là sự lựa chọn thích hợp nhất!

Hợp đồng hợp luật và giấy mượn nợ gì đó đều được!

Chỉ cần đối phương chịu cho mượn, cô dám ký!

Sự việc đã đến nước này cô đã không có cách nào tốt hơn rồi, mặc kệ như thế nào cũng phải thử.

Lâm Thanh Mai thấp thỏm bất an ấn gọi.

Nhưng đầu dây bên kia đổ chuông 6 tiếng cũng không có ai nghe, cô xấu hổ vội vàng cúp máy.

Lâm Thanh Mai lúc này đã hối hận rồi, cảm thấy mình quá xúc động rồi.

Dù sao đối phương với cô gần như có thể nói là người xa lạ, nghĩ tới việc bản thân muốn hỏi đối phương mượn 240 tỷ, Lâm Thanh Mai thầm tự cười nhạo chính mình.

Nhưng lúc này điện thoại của cô lại đổ chuông, đối phương gọi lại rồi.

Trái tim của Lâm Thanh Mai đều nhấc lên đến cổ họng, vừa rồi là cô gọi trước, bây giờ nếu như không nghe thì không hay lắm.

Cô vô thức ấn nghe.

“Xin chào, tôi là Louis, xin hỏi vừa rồi là cô gọi điện sao?”

Giọng nói của anh ta trầm thấp dễ nghe, nghe thì thấy rất có phong độ đàn ông, tuy là con lai, nhưng tiếng phổ thông của Louis rất tốt hoàn toàn ở phát âm.

Lâm Thanh Mai lấy hết can đảm nói: “Đúng, tôi... tôi là Lâm Thanh Mai, trước đó là anh cho tôi danh thiếp, không biết anh còn nhớ tôi không?”

Lúc này, Louis đang ở trong biệt thự của mình ở tp Úc vừa mới tỉnh, người còn nằm trên giường.

Sau khi nghe thấy là Lâm Thanh Mai, anh ta lập tức ngồi dậy, trong ngữ khí ẩn chứa sự vui mừng: “Cô Lâm, tôi luôn đợi điện thoại của cô.”

Cô có hơi ngạc nhiên: “Đợi điện thoại của tôi? Tại sao?”

“Tôi muốn biết cô có phải làm mất danh thiếp của tôi rồi không.” Khóe miệng của Louis mang theo nụ cười nhạt, danh thiếp mà anh ta lúc đầu ở nhà hàng trung Đông Hoàng đưa cho cô là số điện thoại cá nhân của anh ta, người biết nó không nhiều.

Lâm Thanh Mai xấu hổ mỉm cười: “Sao lại làm mất được chứ...”

“Cô Lâm, cô tìm tôi có phải là đã gặp phải chuyện phiền phức rồi không?”

Louis hỏi rất thẳng, nhưng ngữ khí rất chân thành khiến người ta không nhịn được mà muốn nói ra, mà Lâm Thanh Mai đang ấm đầu thật sự nói ra rồi: “Quả thật gặp phải phiền phức...”

“Cô Lâm mời nói, với tôi không cần e ngại, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt tôi rất thất thố, luôn muốn tìm cơ hội bù đắp cho cô Lâm. Nếu như phiền phức của cô tôi có thể giúp được, cứ mong cô Lâm cho tôi một cơ hội.”

Trái tim của Lâm Thanh Mai nghe mà nóng lên, tuy gần như có thể nói là không quen biết với Louis, bây giờ gọi điện cũng là lần đầu tiên chủ động nói chuyện với anh như thế, ý niệm cô căn bản từ bỏ đột nhiên lại gợi ra.

“Tôi không có chuyện gì, chỉ là muốn xác nhận số điện thoại của anh có phải số ảo không thôi.” Lâm Thanh Mai thầm mắng chính mình hèn, rõ ràng lời đến cửa miệng cuối cùng vẫn không nói ra được.

Trong điện thoại truyền tới ý cười ấm áp: “Cô Lâm, tôi biết tôi ở trong lòng cô có thể còn chưa tính là bạn bè gì cả, nhưng lòng tôi muốn giúp đỡ cô là thật, tôi không biết tôi nên nói gì mới có thể khiến cô tin tưởng tôi, tôi nghĩ tôi có thể là để thời gian chứng minh sự chân thành của tôi.”

Mặc kệ độ chân thành của Louis có bao nhiêu, Lâm Thanh Mai lúc này thật sự bị anh lay động rồi, cô ngập ngừng vài giây bỗng nói: “Louis, nếu như tôi nói tôi muốn mượn anh 240 tỷ, anh liệu có cảm thấy tôi là kẻ lừa đảo không?”

Louis ở đầu dây bên kia, bởi vì chuyện cô mở miệng mượn tiền này, trong đôi mắt màu lam xám toàn là niềm vui.

Sợ cô mượn ít, 240 tỷ đủ cô nợ nhân tình rồi.

Louis rất nghiêm túc nói: “Đương nhiên sẽ không, cô Lâm, đợi sau khi chúng ta cúp máy làm phiền cô gửi cho tôi số tài khoản ngân hàng vào máy của tôi.”

Lời của anh khiến Lâm Thanh Mai trực tiếp sốc, cứ như thế cho cô mượn tiền?

Sẽ không phải là đang chọc cô chứ?

Hoặc... Lâm Thanh Mai lập tức hỏi: “Louis, tôi đoán anh có khả năng chưa có nghe rõ ràng, tôi nói tôi muốn hỏi mượn anh 240 tỷ!”

Chữ tỷ đặc biệt nhấn mạnh, cô thật sự sợ Louis nghe thành 240 triệu...

“Tôi không có nghe sai, cô Lâm, tôi bây giờ có chút việc cần xử lý, lát nữa tôi sẽ gọi điện lại cho cô được không? Đừng quên gửi số tài khoản của cô cho tôi.”

Lâm Thanh Mai lập tức gật đầu: “Được, vậy anh làm việc trước...”

Đợi sau khi cúp máy, trái tim của Lâm Thanh Mai vẫn rất thấp thỏm, cô do dự hồi lâu mới gửi số tài khoản của mình đi.

Thật ra chuyện Louis chịu cho cô mượn cô đến bây giờ cũng không dám tin.

Nhưng tiền chưa có vào tài khoản, tảng đá trong lòng cô không buông xuống được.

Vì để bản thân không nghĩ đến chuyện mượn tiền nữa, Lâm Thanh Mai bắt đầu thu dọn hành lý, ngày mai muốn đến phim trường của thành phố Giang Đông đi quay phim cùng Bạch Cảnh Thụy.

Về sau cô chính là trợ lý sinh hoạt và công việc của Bạch Cảnh Thụy, một đống chuyện cần cô đi thích ứng học tập.

Giống như suy đoán của Đường Văn Tú, công việc trợ lý thực tập của Lâm Thanh Mai bây giờ tiền lương đến 45 triệu, so với khi làm nhà thiết kế của Lập Thị còn cao hơn rất nhiều.

Vì càng chuyên tâm cho công việc, cô đã chuyển nhượng cửa tiệm online ở trên mạng rồi.

Đối phương thành toán trong một lần, cho Lâm Thanh Mai 900 triệu.

Một tiếng sau, điện thoại của Lâm Thanh Mai nhận được tin nhắn của ngân hàng.

Cô mở ra xem thì kinh ngạc đứng bật dậy, Louis thật sự đã chuyển 240 tỷ vào tài khoản của cô!

Tảng đá trong lòng rơi xuống, mắt thấy là sự thật, Louis tin tưởng và giúp đỡ cô, khiến trong lòng Lâm Thanh Mai kích động vô cùng trong nháy mắt viền mắt đỏ lên.

Khi cô muốn gửi tin nhắn nói cho Louis tiền đã vào tài khoản, dì út của cô Vương Lệ Đan gọi điện cho cô.

Điện thoại vừa kết nối thì nghe thấy Vương Lệ Đan khóc khẩn trương hỏi: “Thanh Mai à cháu biết Tiểu Ngọc ở đâu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.