Lập Gia Khiêm đang đưa lưng về phía Lâm Thanh Mai, hốc mắt hằn đầy tơ máu, khi lần nữa nghe thấy tiếng của cô, nước mắt lăn xuống khăn phủ gối.
Trái tim của anh đã tan nát vô số lần, anh cắn chặt răng không cho mình khóc thành tiếng.
Anh đúng là ngu đến cùng cực! Vậy mà lại có thể không nhận ra người phụ nữ mình yêu nhất.
Trái tim đã đau đớn tê dại mất hết cảm giác, mới có thể không chút cảm giác với vết thương ở tay ở chân.
Bây giờ Lâm Thanh Mai đổi một khuôn mặt hoàn toàn mới, cho dù anh không tận mắt nhìn thấy tất cả những gì cô đã trải qua, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến anh đau đớn không chịu nổi rồi.
Tất cả những gì cô đã trải qua, anh là người đàn ông cô yêu nhất, vậy mà không trải qua những ngày tháng khó khăn dày vò cả về thể xác và tinh thần này với cô.
Trong đầu Lập Gia Khiêm gần như đều là suy nghĩ tiêu cực, không quan tâm đến mạng sống của mình, anh không thể tha thứ cho chính mình!
Nhưng khi anh biết Đông Phương Diễm chính là Lâm Thanh Mai, anh lại có loại cảm giác căm ghét khi bị người ta lừa gạt.
Bạch Cảnh Thụy biết, Đông Phương Trực biết, nhưng anh lại không biết.
Anh giống như một kẻ ngu, mất mặt trước hai người đàn ông kia.
Nhưng ngẫm lại, ngoại trừ chính Lâm Thanh Mai muốn lừa gạt, còn có ai có thể ép được cô?
Cô trở về rồi, lại lặng im không nói với anh.
Cô trở về rồi, lại không hề muốn nhận anh.
Vì sao?
Vô số lần Lập Gia Khiêm muốn hỏi Lâm Thanh Mai là vì sao?
Nhưng đến cuối cùng, anh lại đột nhiên nhận ra, anh có tư cách gì đi hỏi vì sao…
Chỉ dựa vào việc anh vô dụng không tìm được cô, chỉ dựa vào việc anh kém cỏi không cứu được cô, chỉ dựa vào việc anh không ở bên cạnh cô không cùng chung hoạn nạn với cô…
Loại cảm giác tội ác và áy náy này cứ vô tình kéo dài, anh lại phát hiện vậy mà mình đã không cách nào thản nhiên đối mặt với Lâm Thanh Mai rồi.
Nhưng nỗi nhớ nhung mãnh liệt sớm đã chọc thủng lý trí anh, anh sợ làm Lâm Thanh Mai tổn thương, cố gắng hết sức khống chế không cho mình đi đến biệt thự của Bạch Cảnh Thụy tìm cô.
Cuối cùng anh chỉ có thể làm tổn thương chính mình, tàn phá thân thể quả thật có thể ngăn cản chính mình lại.
Thậm chí anh không cách nào ngăn cản đám vệ sĩ đưa anh vào bệnh viện.
Lập Gia Khiêm tuyệt vọng nhìn chằm chằm vách tường màu trắng trước mặt, anh không biết phải nói gì với Lâm Thanh Mai.
Cảm thấy dù nói gì cũng không thể đền bù những tổn thương về thể xác và tinh thần mà những năm này cô phải chịu.
Anh cứ im lặng giày vò đè nén bản thân như vậy.
Lâm Thanh Mai đứng sau lưng anh rất lâu, cô bắt đầu lo lắng rồi, cô chưa từng nhìn thấy một Lập Gia Khiêm như vậy.
Cô không nhịn được chậm rãi đi lên, mãi đến khi đứng trước mặt Lập Gia Khiêm.
Lập Gia Khiêm cảm nhận thấy một bóng hình đang dần dần đến gần anh, anh đau khổ nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh nên biết từ sớm, cô chính là cô, nhưng anh lại không nhận ra cô.
Có phải Thanh Mai rất thất vọng rồi không…
Khi Lâm Thanh Mai đi đến trước mặt anh, khi nhìn thấy hàng mi vừa dày vừa dài của anh đang khẽ run rẩy, thì cô đã biết anh đang giả vờ ngủ.
Cô thở dài một hơi, giơ hai tay kéo ghế dựa vào tường ra, ngồi xuống.
Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi và hương thơm từ trên người cô, cô đưa tay lướt qua quần áo trên người Lập Gia Khiêm.
Trên người anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, bên dưới mặc một chiếc quần jean bó sát, chiếc áo nỉ màu đen tối hôm qua đã bị vứt xuống mặt đất.
Cô nhìn ra anh vẫn mặc quần áo tối qua, nhưng trên áo sơ mi trắng lại bẩn không chịu được, bên trên loang lổ vết máu, e rằng không chỉ là gãy xương, có lẽ trong áo sơ mi còn có không ít vết thương lớn nhỏ.
Giờ khắc này, Lâm Thanh Mai cảm nhận được rõ ràng dường như trái tim mình bị tàn nhẫn quất một roi, đau đớn bứt rứt không thôi.
Nhìn thấy Lập Gia Khiêm bình thường lạnh lùng kiêu ngạo, bây giờ lại có dáng vẻ như thế này khiến cô rất đau lòng.
Lâm Thanh Mai không ép anh, cô nói rất dịu dàng: “Em ngồi ở chỗ này cùng anh, đến khi anh đồng ý chữa trị mới thôi, em không biết rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng em muốn nói với anh một chuyện, khi em đau khổ tuyệt vọng nhất, em cũng không hề từ bỏ chính mình. Bởi vì em còn có người nhà yêu em, em không thể ích kỷ vì trốn tránh hiện thực mà làm tổn thương bọn họ.”
Lời cô nói khiến cơ thể Lập Gia Khiêm hơi cứng lại, khóe mắt của anh lại chảy ra nước mắt.
Nhìn thấy nước mắt của anh, hốc mắt cô cũng chua xót rưng rưng, nói: “Nghĩ cho Asa, thằng bé còn nhỏ như vậy, anh là ba của thằng bé, không thể yếu đuối được!”
Trong nháy mắt này, Lập Gia Khiêm đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen tràn đầy tơ máu kia chứa đầy sợ hãi, anh chảy nước mắt nói: “Anh thật sự rất sợ!”
Nhìn thấy cuối cùng anh cũng có phản ứng, trong lòng cô mừng rỡ, cô vội hỏi: “Anh sợ cái gì?”
Lòng anh tràn đầy đau khổ nói: “Anh sợ mãi mãi mất đi cô ấy…”
Nét mặt cô hơi cứng lại, Lâm Thanh Mai bình tĩnh hỏi: “Cô ấy là ai?”
Lập Gia Khiêm nói ra hai chữ đã chôn sâu trong lòng: “Thanh Mai.”
Lâm Thanh Mai giật mình nói: “Anh vì cô ấy nên mới khiến bản thân thành thế này?”
Anh im lặng, chỉ có nước mắt nóng hổi trên mặt vẫn đang không ngừng chảy xuống.
Lời nói của anh làm cô cụp mắt im lặng, rất lâu sau, cô thản nhiên nói: “Sao anh phải khổ như vậy chứ? Anh và Vương Gia Linh đã là vợ chồng rồi…”
Lập Gia Khiêm đột nhiên ngồi dậy, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Đông Phương Diễm, anh muốn nói cho em một bí mật! Hi vọng em có thể giữ bí mật, anh và Vương Gia Linh là kết hôn giả, cô ấy chỉ là bạn tốt của anh, hơn nữa đứa bé trong bụng cô ấy cũng không phải của anh, là con của người yêu Nhất Đao đã qua đời của cô ấy…”
Lâm Thanh Mai kinh ngạc không thôi, cô không ngờ Vương Gia Linh lại dùng gen năm đó của Nhất Đao, dù do chính miệng Lập Gia Khiêm nói ra dạng tình tiết đảo ngược này, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó tưởng tượng nổi!
“Em tin lời anh nói không?” Trong mắt của anh có hèn mọn và sợ hãi.
Lâm Thanh Mai không nói mình tin hay không tin, cô chỉ hỏi một câu: “Tại sao anh muốn nói bí mật này cho em?”
Anh chân thành nói: “Bởi vì anh không muốn em hiểu lầm anh.”
Một câu chẳng phải tỏ tình, nhưng lọt vào tai Lâm Thanh Mai lại khiến tâm trạng cô trở nên phức tạp.
Cô có thể cảm nhận được, có một loại rung động đang bốc cháy, khiến trái tim cô đập ngày càng nhanh.
Trong đầu Lập Gia Khiêm có loại xúc động mãnh liệt muốn nhận nhau với cô vào lúc này!
Cho dù sẽ dọa cô sợ…
Chỉ sợ cô hiểu nhầm anh yêu Đông Phương Diễm mà quên đi Lâm Thanh Mai.
Nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ yêu mình cô.
Cuối cùng anh đã hiểu rõ lòng mình, trong lòng không còn cảm giác áy náy khi thích Đông Phương Diễm nữa.
Thì ra cảm giác của anh không sai!
Vẫn luôn là Lâm Thanh Mai.
Loại cảm giác may mắn và hạnh phúc này khiến Lập Gia Khiêm rất muốn ôm chặt lấy cô.
Nhưng anh vẫn kiên nhẫn khống chế hành vi của mình.
“Lập Gia Khiêm, nếu như có một ngày Lâm Thanh Mai trở về, nhưng lại biến thành một người anh hoàn toàn không quen biết, anh sẽ làm thế nào?” Cô chợt đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Anh không cần suy nghĩ đã nói chắc nịch: “Chỉ cần cô ấy bằng lòng chấp nhận anh, cho dù cô ấy biến thành thế nào, đời này tình yêu của anh đối với cô ấy sẽ không thay đổi.”
Cô đưa lưng về phía anh, cười nói: “Sao anh phải cố chấp như vậy, trên thế giới nhiều phụ nữ…”
“Em cứ coi như anh trúng độc! Trúng loại độc có tên ‘Lâm Thanh Mai’, đời này không có thuốc nào chữa được, anh sẵn lòng độc phát bỏ mình vì cô ấy.”
Lời tình cảm khiến Lâm Thanh Mai khẽ rung động, nhưng vẫn giữ được lý trí, cô xoay người khẽ cười nói: “Anh vẫn nên chữa trị vết thương của mình đã, nhìn dáng vẻ chật vật này của anh đi, nào còn dáng vẻ oai phong của Tổng giám đốc tập đoàn Lập Thị.”
Đôi mắt đen của anh khẽ chớp, khàn giọng nói: “Nghe lời em, em nói cái gì cũng được.”