Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 226: Chương 226: Khói thuốc súng nổi lên bốn phía




Chuyện Vương Gia Linh và Lập Gia Khiêm giả vờ kết hôn, Vương Lệ Hằng và Đồng Dao đều giấu không nói với Trần Hoàng Khôi.

Dù sao đây cũng là yêu cầu của Lập Gia Khiêm đã nói ngay từ đầu với Vương Lệ Hằng, Đồng Dao và Lâm Tường. Mặc dù anh đối xử lịch sự như người nhà với họ, nhưng không ai dám bỏ ngoài tai những lời Lập Gia Khiêm nói.

Bao nhiêu năm nay, mối quan hệ giữa Lập Gia Khiêm và Trần Hoàng Khôi vẫn chưa được cải thiện.

Bây giờ đây, vừa nghe Lập Gia Khiêm quan tâm Lâm Thanh Mai như thế, Trần Hoàng Khôi đã không thể ngồi yên mà muốn chế nhạo vài câu.

Hơn nữa Lâm Thanh Mai cũng là người phụ nữ mà Trần Hoàng Khôi có hứng thú, tuy không theo đuổi cô nhưng hôm nay bị anh “va phải”, anh ta trân trọng cơ hội tình cờ gặp gỡ này, nghe thấy người đàn ông mình ghét nhất cũng muốn chen chân vào, khói thuốc súng giữa những người đàn ông không có khói mà vẫn bốc lên.

“Trần Hoàng Khôi, xem ra anh chính là người đã đâm Đông Phương Diễm. Mấy năm gần đây anh thường xuyên đổi xe nhưng kỹ năng lái xe vẫn chẳng tốt lên chút nào.” Lập Gia Khiêm lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo sự lười biếng và khinh thường.

Trần Hoàng Khôi cũng không tức giận, anh ta cười: “Tổng giám đốc Lập, chúng ta như nhau thôi.”

“Đừng nhiều lời nữa, rốt cuộc Đông Phương Diễm ở phòng bệnh nào? Nếu anh không nói thì tôi cũng có thể tra được.” Giọng Lập Gia Khiêm đột nhiên lạnh hơn vài phần.

Trần Hoàng Khôi cũng không vòng vo nữa, thản nhiên đáp: “Phòng 1706, toà nhà số 8.”

Nói xong anh ta cúp máy trước, lại đi vào phòng.

Trần Hoàng Khôi trả điện thoại lại cho Lâm Thanh Mai, sau đó xoay người trở lại sofa.

Lâm Thanh Mai nhìn điện thoại bên chân, cuối cùng cô không kìm được cơn giận nữa, bùng nổ: “Trần Hoàng Khôi! Mẹ nó, anh bệnh hoạn à? Đâm vào tôi còn ra vẻ vênh vênh váo váo, anh thật sự cho mình là người có máu mặt đấy à?”

Lời của cô khiến Trần Hoàng Khôi khẽ nhíu mày, cầm tờ tạp chí sức khoẻ trên bàn cà phê lên lật xem, nói: “Diễm, cô và Lập Gia Khiêm có quan hệ gì? Cô biết anh ta là người đã có vợ rồi chứ?”

Nói xong anh ta nhướng mắt mang theo ý trêu tức chờ câu trả lời của Lâm Thanh Mai.

Nghe anh ta hỏi vậy, mắt Lâm Thanh Mai loé lên, cô cụp mắt xuống để che đi sự mất mát, chuyện Vương Gia Linh mang thai lại lướt qua trong đầu cô.

Nếu Trần Hoàng Khôi không nói, cô cũng không phát hiện thì ra mình lại để ý đến vậy.

Suy cho cùng, giữa cô và Lập Gia Khiêm thiếu một kết thúc thực sự.

Từ khi cô bị bắt cóc và biến mất cho đến nay, trước đó cô và anh chưa bao giờ nói một lời nào về tình yêu.

Lâm Thanh Mai không muốn thừa nhận mình vẫn còn quan tâm đến Lập Gia Khiêm, nhưng cô có thể lừa người khác chứ không thể lừa bản thân.

Sự im lặng và nét mặt thay đổi của cô khiến ý cười trong mắt Trần Hoàng Khôi hoàn toàn biến mất.

Anh ta chỉ nói đùa với cô thôi, nhưng phản ứng của Lâm Thanh Mai lại không như anh ta muốn thấy.

Trần Hoàng Khôi ném tạp chí sức khoẻ lên bàn cà phê, vắt chân lên nhau rồi dựa lưng vào ghế sofa, giọng anh ta hơi lạnh lùng: “Đông Phương Diễm, tôi tưởng cô thanh cao thế nào, hoá ra cô cũng chỉ là người thích thả dây dài bắt cá lớn… Đúng là Lập Gia Khiêm có tiền hơn tôi, nhưng anh ta đã có gia đình, cô đừng có ý nghĩ đó nữa! Với ngoại hình của cô, chỉ có thể làm kẻ thứ ba của ngôi sao nữ đó thôi…”

Suy đoán chủ quan của anh ta khiến Lâm Thanh Mai phải ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, cô không khỏi bật cười: “Ha, Trần Hoàng Khôi, anh đúng là tự cao tự đại! Tai chó nào của anh nghe thấy tôi nói muốn làm kẻ thứ ba? Đừng có áp đặt suy nghĩ độc ác của mình lên người khác! Anh có thể đi được rồi, tôi nhìn thấy anh là phiền.”

Sự đanh đá và lạnh lùng của Lâm Thanh Mai khiến lông mày Trần Hoàng Khôi hơi nhướng lên, anh ta đứng dậy nói: “Cũng được, đúng là tôi cũng không muốn gặp Lập Gia Khiêm. Hôm khác tôi lại tới.”

Khi anh ta chuẩn bị đi tới cửa, Lâm Thanh Mai lạnh giọng nói; “Cảm phiền anh mấy ngày tới đừng đến bệnh viện nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Trần Hoàng Khôi quay lại, nhếch môi nở nụ cười quỷ dị: “Sao thế được? Tôi đã đâm vào cô, nếu tôi để cô một mình trong bệnh viện, lương tâm tôi sẽ bất an… Tôi sẽ nhờ bảo mẫu hầm canh mang đến cho cô, cô nghỉ ngơi trước đi.”

“Trần Hoàng Khôi, đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước, tính của anh họ tôi không tốt đâu. Anh ấy không chấp nhận được nhất là tôi bị thương, nếu anh vẫn đến bệnh viện mà gặp phải anh họ tôi, tôi không đảm bảo anh ấy sẽ không đánh anh đâu.” Lâm Thanh Mai tỏ ra tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, nhưng trông có vẻ như không thực sự quan tâm.

Được cô nhắc nhở trực tiếp nói có thể anh ta sẽ bị đánh, nếu anh ta không đến thì chẳng phải anh ta sợ sao?

Trần Hoàng Khôi không chút sợ hãi bảo: “Thật trùng hợp, năm ngoái tôi học môn võ đấu tay không tự do nhưng mãi không tìm được ai để luyện. Nếu anh họ cô muốn đánh kẻ gây hoạ là tôi thì tôi không có lý do gì để trốn tránh không gặp cả. Cảm ơn cô Đông Phương đã nhắc nhở… Tôi rất cảm động.”

Lâm Thanh Mai không có tâm trạng đối phó với anh ta, ánh mắt cô hoàn toàn lạnh đi: “Tôi thấy anh đúng là ăn no rửng mỡ, tuỳ anh, dù sao đến lúc đó anh bị đánh thì đừng có khóc gọi mẹ.”

Lời nói của cô đã khơi lên ngọn lửa trong lòng Trần Hoàng Khôi, anh ta cười lạnh: “Cô Đông Phương, cô chờ món canh bồi bổ của tôi đi…”

Cửa phòng bệnh bị mở ra rồi lại nhanh chóng được đóng lại.

Trần Hoàng Khôi rời đi.

Lâm Thanh Mai nhẹ nhàng day huyệt Thái Dương, mí mắt cô sẽ nhảy lên nếu anh ta vẫn còn không đi.

Cô phát hiện Trần Hoàng Khôi trở nên giàu có, thực sự càng ngày càng hèn…



Nhưng chỉ 5 phút sau, một người đàn ông đột nhiên mở cửa bước vào.

Lâm Thanh Mai giật mình mở to mắt, còn tưởng lại là tên đàn ông đáng ghét Trần Hoàng Khôi kia, nhưng không ngờ lại là Đông Phương Trực.

“Thanh Mai, em sao thế? Không phải anh đã dặn em phải cẩn thận rồi sao?” Đông Phương Trực mặc áo blouse trắng, trên đầu thậm chí vẫn còn đội mũ chống bụi màu trắng, là đồ của bác sĩ phẫu thuật trong bệnh viện, có vẻ anh ta vừa bước ra từ phòng mổ.

“Đông Phương, sao đột nhiên anh lại đến đây, em có chút không dám tin đấy…” Lâm Thanh Mai ngỡ ngàng nhìn anh ta.

Lúc này Đông Phương Trực nhớ ra mình vẫn chưa cởi mũ và khẩu trang, anh ta thuận tay đóng cửa phòng bệnh đi vào.

Anh ta cởi mũ và khẩu trang xuống, lớn tiếng hỏi cô: “Ai đã đâm em bị thương? Hắn đâu?”

Lâm Thanh Mai tò mò hỏi: “Anh nói cho em trước làm sao anh biết em bị thương? Còn nữa, sao anh biết em ở đây?”

Đông Phương Trực nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ, anh ta lấy điện thoại từ trong túi áo khoác blouse trắng ra, mở khoá màn hình.

Anh ta mở Facebook tìm kiếm tin đang hot nhất hiện nay rồi đưa cho Lâm Thanh Mai.

Lâm Thanh Mai cúi đầu nhìn, đã có hơn năm triệu người đọc bài viết này.

Đông Phương Trực giải thích: “Bài viết này là chủ thớt nhìn thấy từ trang cá nhân của Facebook, khi ấy sau khi em bị thương có người đi đường chụp lại đăng lên mạng, nhưng đối phương chỉ chụp được em và chiếc xe thể thao kia thôi, không chụp được tài xế.”

“Chiều nay anh có ca phẫu thuật ở khoa Phẫu thuật tạo hình bên Bệnh viện Nhân dân số một, viện trưởng bên đó có chút quen biết với anh. Tháng trước con gái ông ấy bị đập cằm xuống nền bê tông hơi biến tướng một chút, sợ bác sĩ phẫu thuật khác làm không hoàn hảo nên nhờ anh giúp. Anh vừa ra khỏi phòng phẫu thuật để rửa tay thì nhìn thấy tin nhắn Jenny gửi tới, nói rằng em gặp chuyện rồi, là cô ấy nhìn thấy bài viết đầu tiên.”

Lâm Thanh Mai hiểu ra: “Thì ra là vậy.”

Đông Phương Trực cau mày: “Em vẫn chưa nói cho anh biết đứa ngu nào đã đâm em bị thương!”

Cô cười tự giễu: “Anh ta đúng thật là một tên khốn kiếp, mặc dù anh chưa gặp anh ta, nhưng anh biết anh ta, chồng cũ của em, em rể của anh, Trần Hoàng Khôi đã đâm em bị thương.”

Đông Phương Trực đứng lên nguyền rủa: “Mẹ nó chứ!”

“Hahaha, phản ứng của anh giống hệt khi em bị đâm lúc đó! Đông Phương, chúng ta càng ngày càng giống nhau rồi đó…” Lâm Thanh Mai cười vô tâm.

Anh ta lại ngồi xuống nắm lấy tay cô, nhíu chặt lông mày: “Em đừng cười như con ngốc thế nữa, có đau không? Bác sĩ nói thế nào?”

Lâm Thanh Mai trả lời: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, lúc khâu vết thương bác sĩ đã tiêm thuốc tê cho em, em bảo tiêm thêm một mũi nữa, bây giờ thuốc tê vẫn chưa hết nên chưa thấy đau, anh yên tâm đi! Nhưng… có thể sau này sẽ để lại sẹo…”

Đông Phương Trực dùng ngón trỏ ngoắc mũi cô, trong mắt đầy vẻ cưng chiều: “Đồ ngốc, có anh ở đây, em còn lo để lại sẹo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.