Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 127: Chương 127: Không cầm lòng được




Lâm Thanh Mai sợ tới mức lập tức cúp máy, trái tim cô đập thình thịch như có mấy trăm con nai đang đi loạn, cô không biết câu nói đó của Lập Gia Khiêm là nói với ai?

Lúc này, Lập Gia Khiêm vừa đi tới trước cửa phòng khách sạn của Lâm Thanh Mai gọi lại cho cô.

Trái tim Lâm Thanh Mai run lên vì tiếng chuông điện thoại bàn đột ngột reo, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn không bắt máy.

Cô đoán nó rất có thể là cuộc gọi từ Lập Gia Khiêm.

Đọc FULL bộ truyện Cạm Bẫy Tổng Tài tại đây.

Nhưng cô không biết phải nói gì với anh.

Dù cô rất muốn nói ra những lời cất giấu trong lòng, nhưng cô cảm thấy mình đã không còn tư cách để nói...

Gia Khiêm, em thật sự rất nhớ anh.

Cuộc sống anh ổn không?

Hai mắt Lâm Thanh Mai đỏ hoe, nỗi nhớ nhung không cách nào nói ra ấy cứ tràn vào như không khí khiến cô không né tránh được. Cô rất muốn tạm thời đắm mình vào dòng cảm xúc đau thương để quên đi...

Tiếng chuông điện thoại đáng ghét ấy không ngừng vang lên, cô đột nhiên ý thức được, có phải Bạch Cảnh Thụy có việc gọi cho cô không?

Lâm Thanh Mai lập tức cầm ống nghe lên, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Lập Gia Khiêm đã nén giận gầm nhẹ: “Lâm Thanh Mai, mau mở cửa!”

Cô rề rà hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Anh thở hắt ra: “Em hỏi anh đang ở đâu? Em là lợn à?”

Lâm Thanh Mai lập tức bỏ ống nghe xuống, đi chân trần tới cửa phòng. Qua mắt mèo, cô nhìn thấy một người đàn ông đội mũ, đeo kính râm và đeo khẩu trang da đang đứng ngoài cửa.

Đối phương dường như biết được hành động của cô lúc này, anh đột nhiên tháo kính râm xuống, đôi mắt đen láy nhìn qua mắt mèo, trái tim nhỏ bé của Lâm Thanh Mai như lập tức bị một mũi tên xuyên thủng!

Người đàn ông gây thương nhớ cho cô đang đứng trước cửa phòng cô, Lâm Thanh Mai đã đưa tay mở cửa trước khi cô kịp định thần.

Cửa vừa mở, cô nhìn thấy Lập Gia Khiêm vác cây guitar trên vai, bóng dáng cao ngất của anh như một ngọn núi chắn trước cửa.

Trước khi vào phòng, anh nhìn thoáng qua hành lang rồi lập tức đóng cửa, tiện thể kéo chốt xích lại.

Lâm Thanh Mai còn mặc bộ đồ ngày hôm nay, khóe mắt vương vài giọt nước mắt, cô khó tin nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Cô nhẹ giọng: “Sao anh lại tới đây?”

Lập Gia Khiêm tháo khẩu trang, đặt cây guitar dựa vào tường, sau đó bước vào phòng ngủ như phòng riêng của mình, cởi quần áo ném lên sofa rồi cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn làm việc để chỉnh thấp nhiệt độ điều hòa.

“Lâm Thanh Mai, em có ngốc không vậy? Thời tiết nóng như thế mà cũng không biết hạ thấp điều hòa một chút!”

Lâm Thanh Mai không cầm lòng được nhìn theo bóng lưng của anh, cơ lưng cuồn cuộn của anh đập vào mắt khiến cô nhớ lại lúc ấy của cô và anh trong quá khứ, mặt Lâm Thanh Mai bất giác đỏ lên.

Vì không nghe thấy cô trả lời, Lập Gia Khiêm quay phắt lại nhìn cô: “Em sao vậy?”

Sự điềm nhiên và không chút xa lạ của anh khiến lửa giận trong lòng Lâm Thanh Mai bùng lên một cách không thể hiểu được: “Sao là sao! Sao anh lại đến tìm em? Đừng quên anh là người đã có vợ chưa cưới!”

Khuôn mặt hoàn mỹ của Lập Gia Khiêm hiện lên một tia bất đắc dĩ, anh đi về phía cô.

Sau khi đứng trước mặt Lâm Thanh Mai, Lập Gia Khiêm không chờ cô lùi lại mà lập tức giữ chặt eo cô, tay còn lại nâng cằm cô lên: “Không cần em phải nhắc đi nhắc lại! Anh biết anh đã có vợ chưa cưới.”

Nước mắt Lâm Thanh Mai tuôn ra như vỡ đê, nếu anh không xuất hiện trước mặt cô, cô có thể đánh lừa não mình để không nghĩ đến những chuyện đó.

Nhưng bây giờ anh đang ở trước mặt cô và còn ôm chặt cô, mùi hương quen thuộc trên người anh quyện với mùi thuốc lá và mùi nước hoa nam cao cấp quyến rũ khiến Lâm Thanh Mai cảm thấy nghẹt thở.

Cô kinh ngạc trước những ý nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu, cô rất muốn hôn anh...

Mà tất cả ý nghĩ đó trong mắt cô đều bị anh nhìn thấy. Lập Gia Khiêm ôm eo cô xoay một vòng rồi đè cô xuống, khàn giọng nói: “Nhớ anh ư?”

Lâm Thanh Mai đỏ mặt, khát vọng nguyên thủy với anh nơi đáy lòng cô khiến cô nghiến chặt răng, nhất quyết không chịu nói ra.

“Thanh Mai, trong thời gian qua anh nhớ em sắp điên rồi...”

Lâm Thanh Mai nhắm mắt giãy giụa: “Em không nhớ anh...”

Lập Gia Khiêm ‘hừ’ một tiếng: “Nghĩ một đằng nói một nẻo!”

Anh đột nhiên đứng dậy rồi kéo mạnh tay cô đi về phía phòng tắm...

Đại não Lâm Thanh Mai đang rất mâu thuẫn, khi phản ứng lại thì cô đã bị cởi sạch quần áo và bị ôm trong vòng tay của Lập Gia Khiêm.

Dòng nước ấm đã dội vỡ tia lý trí cuối cùng trong cô. Nếu cô không quá thích Lập Gia Khiêm thì làm sao có thể để cho con ác quỷ bốc đồng hoàn toàn kiểm soát lý trí của mình.

Hơn hai tiếng sau, Lập Gia Khiêm vẫn chưa thỏa mãn nhìn người phụ nữ bé nhỏ đang nằm trong vòng tay mình, gương mặt ngủ say vì quá mệt thật bình yên và xinh đẹp.

Làn da trắng nõn của cô đầy những dấu vết đặc biệt do anh để lại. Một tia độc chiếm mãnh liệt lóe lên trong đôi mắt đen láy của Lập Gia Khiêm.

Mười phút sau, anh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ cùng cô.

...

Sáng ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Thanh Mai tỉnh lại vì những nụ hôn như mưa của Lập Gia Khiêm.

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình và anh trần truồng ôm nhau, những hình ảnh tối hôm qua tràn ngập trong não cô.

Cuối cùng lý trí cũng chiến thắng con tim Lâm Thanh Mai. Cô định ngồi dậy mặc quần áo nhưng lại bị cánh tay cường tráng của người đàn ông đè lên eo.

“Làm sao đấy, xong việc nên muốn chuồn đi à?” Giọng nói lười biếng của Lập Gia Khiêm lọt vào tai cô.

Lâm Thanh Mai cứng họng cắn môi. Cô đương nhiên không có mặt mũi nào đổ lỗi cho anh vì chuyện đêm qua. Tối hôm qua tự chủ của cô quá kém!

Cô cúi gằm mặt không dám nhìn anh: “Tối hôm qua... là ngoài ý muốn! Chúng ta hãy quên nó đi, anh đi đi.”

Lập Gia Khiêm bóp cằm ép cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen của anh trở nên lạnh hơn: “Đúng là một con yêu tinh không có lương tâm! Chớp mắt cái đã trở mặt không quen!”

“Vậy thì anh muốn em làm gì? Dù sao anh cũng đâu mất mát thứ gì!” Cô cũng không muốn kiểu cách nữa.

“Sao anh không mất mát thứ gì? Anh cải trang lén đến gặp em, em nghĩ anh chỉ muốn ngủ với em một giấc hả?” Lập Gia Khiêm lập tức buông cô ra, đứng dậy rồi mặc quần áo.

Lâm Thanh Mai cảm nhận được sự thất vọng nơi đáy mắt anh. Cô hơi thấp thỏm hỏi: “Tại sao anh lại đến thành phố Z?”

Sau khi mặc quần jean vào, Lập Gia Khiêm xoay người lại đáp: “Tất nhiên là vì em.”

“Vì em?” Không phải cô không tin mà là không dám tin, dù nó là thật thì thế nào?

Lễ đính hôn của Lập Gia Khiêm cũng sẽ không bị hủy bỏ vì cô!

Lập Gia Khiêm thấy được tia mất mát sâu trong mắt Lâm Thanh Mai. Anh bất đắc dĩ bước lại gần cô, một chân quỳ xuống thảm, một tay nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô, sau đó nghiêm túc hỏi: “Thanh Mai, em có tin anh không?”

Lâm Thanh Mai do dự, mặc dù biết Lập Gia Khiêm đã có vợ chưa cưới, nhưng không hiểu tại sao anh lại mang đến cho cô cảm giác tin tưởng mãnh liệt.

Cô nhẹ nhàng gật đầu rồi nhìn anh không chớp mắt.

Đôi mắt đen láy của Lập Gia Khiêm nhuốm đầy mừng rỡ. Anh nói thật với cô: “Được rồi, nếu em đã tin anh thì anh sẽ nói cho em biết sự thật! Vương Gia Linh, người sắp đính hôn với anh, là bạn thân của anh. Lễ đính hôn của anh và cô ấy chỉ là một màn trình diễn cho ba mẹ hai bên xem.”

“Hơn nữa, từ khi ở bên em, anh chưa bao giờ đi tìm người phụ nữ khác.”

Trong mắt Lâm Thanh Mai, vẻ mặt nghiêm túc của Lập Gia Khiêm giờ phút này đẹp trai vô cùng. Cô nén vui mừng, thận trọng hỏi: “Thật sao?”

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh rực rỡ như viên đá quý bừng sáng trong bóng đêm, giọng điệu của Lập Gia Khiêm rất chân thành: “Em có thể tin hoặc không tin, quyền lựa chọn nằm trong tay em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.