Trong lúc hai ba con Lập Gia Khiêm và Asa nói chuyện trong phòng ngủ biệt thự, Lâm Thanh Mai đang vui vẻ trên đường tới buổi hẹn với Lưu Bảo Bảo.
Lưu Bảo Bảo nhất quyết yêu cầu gặp Lâm Thanh Mai.
Tin nhắn hôm qua của Lâm Thanh Mai khiến cô kinh hãi không thôi.
Lâm Thanh Mai đến cuộc hẹn với tâm trạng vô cùng thấp thỏm, ngoại trừ Lập Gia Khiêm và Asa, mẹ cô Vương Lệ Hằng, chỉ còn lại người bạn thân nhất của cô, chơi với nhau đã được bảy năm, Lưu Bảo Bảo, là chưa biết, nên Lâm Thanh Mai cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhưng khi cô bị hủy dung, thực sự không đủ can đảm để gặp người bạn thân nhất của mình.
Lưu Bảo Bảo đã hẹn gặp nhau ở một quán cà phê gần tòa soạn của cô.
Cô đã đặt một phòng riêng.
...
Hơn một giờ sau, Lâm Thanh Mai bước vào quán cà phê với một bó hoa hồng trắng mua ở tiệm hoa.
Một người phụ nữ đi ngang qua Lâm Thanh Mai đã liếc nhìn cô.
Người phụ nữ này là Hồ Dao Dao, bạn gái cũ của Tạ Bân.
Hiện tại, ngoại hình của Hồ Dao Dao đã trổ mã, chim sa cá lặn, cô ta đã rời làng giải trí từ 3 năm trước và đang làm bạn gái của một thương gia trang sức giàu có.
Hồ Dao Dao mặc chiếc áo khoác dài mùa đông của buổi trình diễn thời trang Milan mới nhất. Lối trang điểm tinh tế của cô ta trông kiêu kỳ và lạnh lùng.
Thời điểm nhìn thấy Lâm Thanh Mai, cô ta quét mắt nhìn Lâm Thanh Mai từ đầu đến chân.
Có thể nói, gương mặt lai của Lâm Thanh Mai rất chói mắt.
Sự căm ghét bản năng này không chỉ bởi vẻ đẹp của Lâm Thanh Mai mà còn bởi thói quen đặc biệt của người bạn trai doanh nhân giàu có, vốn mê những người đẹp lai giữa các dòng máu và siêu mẫu chân dài.
Mất cả năm trời mới được người bạn trai kia cho mình một thân phận, nên cứ người nào có vẻ đẹp lai là Hồ Dao Dao lại để mắt tới.
“Cô gì ơi, xin dừng bước!”
Lâm Thanh Mai ôm bó hoa hồng trắng trên tay trái, đã đi được năm bước, thì giọng nói của Hồ Dao Dao khiến cô quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ở nơi công cộng, Lâm Thanh Mai cũng không định để ý đến Hồ Dao Dao, dù sao thì cô và Hồ Dao Dao trước đây cũng không có thù hận gì lớn, chỉ có chuện tranh giành tình nhân nho nhỏ, mặc dù đó cũng chỉ là ý muốn một chiều của Hồ Dao Dao.
Hồ Dao Dao đã đi về phía trước, cô ta duỗi tay phải ra nói: “Xin chào, tôi tên là Hồ Dao Dao, xin hỏi nên xưng hô với cô thế nào?”
Lâm Thanh Mai hơi khựng lại một chút, tối hôm qua cô đã công khai thân phận của mình, nên cũng không định sử dụng cái tên Đông Phương Diễm nữa.
Cô bình tĩnh nói: “Tôi họ Lâm, cô Hồ có chuyện gì không?”
Trước sự thẳng thắn của Lâm Thanh Mai, Hồ Dao Dao cười nói thẳng: “Thì ra là cô Lâm. Tôi thấy ngoại hình của cô khá đẹp. Bạn tốt của tôi là quản lý công ty nghệ sĩ. Tôi có thể giới thiệu cô với cô ấy để vào công ty.”
Lâm Thanh Mai trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, đây không dưới ba lần cô bị lôi kéo vào làng giải trí, chỉ tò mò hỏi: “Bạn của cô là ai?”
Hồ Dao Dao đột nhiên bước tới gần cô, một tay đưa tới trước môi hạ âm lượng: “Bạn tốt của tôi, chắc chắn cô cũng biết, cô ấy chính là đàn chị trong ngành điện ảnh truyền hình, Đồng Dao!”
Câu trả lời này khiến Lâm Thanh Mai ngạc nhiên, vẻ mặt của cô nằm trong dự đoán của Hồ Dao Dao, cô ta cười có chút tự hào: “Thế nào, rất ngạc nhiên đúng không, nhưng đừng lo, tôi và Đồng Dao quan hệ rất tốt. Nếu là do tôi giới thiệu thì cô ấy nhất định sẽ ký hợp đồng với cô. Với điều kiện ngoại hình của cô, trước tiên cô có thể bắt đầu làm người mẫu... “
Hồ Dao Dao tự biên tự nói, Lâm Thanh Mai không khỏi bật cười: “Cảm ơn lòng tốt của cô Hồ. Công việc của tôi là viết kịch bản và vẽ phim hoạt hình. Về phần làng giải trí, tôi không có hứng thú... Tạm biệt...”
Từ chối thẳng thừng, không để lại thông tin liên lạc nào cả.
Hồ Dao Dao nhìn Lâm Thanh Mai rời đi, đôi mắt đen lóe lên một chút tức giận, cô ta rời khỏi quán cà phê mà không nói một lời.
Không lâu sau khi cô ta bước ra khỏi quán cà phê, Hoàng Phủ Thiếu Hoa, người bạn trai thương gia trang sức giàu có của cô ta, đã đậu chiếc xe hơi sang trọng bên đường
Tài xế của Hoàng Phủ Thiếu Hoa bước ra khỏi ghế lái, mở cửa sau cho Hồ Dao Dao.
Sau khi Hồ Dao Dao lên xe, chiếc xe liền chạy về phía trước.
Năm phút sau, Hoàng Phủ Thiếu Hoa kết thúc cuộc trò chuyện với một người bạn, liếc nhìn bạn gái rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện gì vậy cưng? Ai chọc giận em à?”
Hồ Dao Dao lúc đầu sắc mặt u ám, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt điển trai dịu dàng bên cạnh, cả trái tim bỗng nhiên dịu lại, cô ta trầm mặc nói: “Thiếu Hoa, ban nãy em gặp một người phụ nữ lai xinh đẹp trong quán cà phê, em vốn định giới thiệu cô ấy cho anh, nhưng người phụ nữ kia cậy mình trẻ tuổi, xinh đẹp mà phụ ý tốt của em, haizz, thật đáng tiếc...”
Giọng cười dễ nghe của Hoàng Phủ Thiếu Hoa khiến người nghe như được tắm gió xuân, anh ta nắm lấy tay Hồ Dao Dao hôn lên, ngón tay thuận thế vuốt chóp mũi của cô ta: “Em à, anh không biết nên nói em thế nào đây, làm gì có bạn gái nào lại đi kiếm phụ nữ cho bạn trai mình cơ chứ? Em làm vậy sẽ khiến anh nghĩ rằng em không quan tâm đến anh... “
Hồ Dao Dao chủ động sà vào lòng anh ta, giải thích: “Thiếu Hoa, em biết anh thích người đẹp lai... Em cũng biết anh chỉ chơi đùa với họ thôi, nên trước khi kết hôn, anh có vài cô em cũng không bận tâm.”
Cô ta bất ngờ ghé sát vào tai anh ta, ngượng ngùng nói: “Anh đã nói là sẽ không chạm vào em trước khi kết hôn, nhưng em thực sự muốn có một mối quan hệ xa hơn với anh...”
Hồi đó vì lần đầu quan hệ, cô ta bị Tạ Bân từ chối, ngược lại tự giác giữ mình thật tốt, chưa bao giờ dại dột cặp kè với mấy người đàn ông bừa bãi, bây giờ cô ta đã gần 30 tuổi rồi mà vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, chính cô ta cũng bắt đầu cảm thấy hơi tịch mịch khó nhịn rồi.
Vất vả lắm mới tìm được người đàn ông mình thích, có thể nói là cô ta chủ động theo đuổi Hoàng Phủ Thiếu Hoa suốt một năm, nhưng người đàn ông này không làm gì khác ngoài hôn.
Theo thời gian, cô ta bắt đầu tự hỏi có phải do mình không đủ sức hấp dẫn...
Năm đó bị Tạ Bân từ chối, trong lòng cô ta luôn có một rào cản, cũng không sai khi nói rằng đó là một cái bóng.
Khi bàn tay của Hồ Dao Dao dần tiến đến giữa hai chân của Hoàng Phủ Thiếu Hoa, anh ta mạnh mẽ nắm lấy cổ tay của cô ta rồi hung hăng ném đi.
“Bảo bối, đừng làm anh không vui.” Anh ta lạnh lùng phun ra một câu, nhẫn tâm đẩy cô ta ra khỏi vòng tay mình.
Hai má Hồ Dao Dao nóng bừng, như thể bị tát vào mặt trước mặt mọi người, nhưng trong lòng dù tức giận cũng không dám bộc lộ ra ngoài.
Đây không phải lần đầu tiên Hoàng Phủ Thiếu Hoa từ chối cô ta trước mặt tài xế và nữ thư ký của mình.
Hồ Dao Dao đột nhiên quay đầu về phía người lái xe phía trước nói: “Ông Tương, phiền ông tấp xe vào lề đường phía trước.”
Hoàng Phủ Thiếu Hoa không thèm nhìn cô ta, tài xế Tương nhanh chóng tấp xe vào lề rồi dừng lại, xe vừa dừng lại, Hồ Dao Dao đã tự mình mở cửa xe rồi bước xuống.
Cô ta không dám đập mạnh cửa mà chỉ đóng nhẹ rồi bỏ đi.
Cô ta vừa rời đi, Ngô Uyển Nhi, nữ thư ký đang ngồi ghế phụ cạnh tài xế, quay đầu lại hỏi: “Cậu chủ, có cần tôi chuẩn bị một ít đồ trang sức đưa đến chỗ cô Hồ không ạ?”
Hoàng Phủ Thiếu Hoa đưa mắt nói: “Không cần, qua mấy ngày là ổn.”
Anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Uyển Nhi, bữa tiệc từ thiện trang sức vào thứ Tư tới, bên Lập Gia Khiêm có câu trả lời chưa?”
Ngô Uyển Nhi nói: “Trưa nay, người phụ trách nói là Lập Gia Khiêm đã nhận lời tham gia tiệc từ thiện rồi.”
Đôi mắt đen của Hoàng Phủ Thiếu Hoa lóe lên một tia khác thường, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Từ khi tốt nghiệp cấp ba, tôi chưa từng gặp lại anh ta. Tôi rất mong đợi lần tái hợp này...”