Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 164: Chương 164: Mật báo tin nhắn




Đường Văn Tú vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, Lâm Thanh Mai và Nhất Đao vừa hay đi qua.

Ánh mắt nhìn sau cửa, Lâm Thanh Mai nhìn thấy Vương Gia Linh trong phòng vệ sinh, Vương Gia Linh lúc này cũng đi ra, thần sắc có hơi ngại ngùng nói: “Tớ có ít vấn đề muốn hỏi Đường Văn Tú...”

Câu trả lời như này bỗng khiến ba người kia rõ ràng trở nên ngại ngùng, trong lòng Nhất Đao hiểu Vương Gia Linh tìm Đường Văn Tú nói về chuyện của Lập Gia Khiêm, nhưng thân là bạn trai nhìn thấy cảnh tượng như này khó tránh trong lòng không thoải mái.

Anh ta nói với Vương Gia Linh: “Gia Linh, anh hình như quên mang theo kem chống nắng, em giúp anh tìm thử trong vali...”

Nhất Đao đi trước, Vương Gia Linh cười với Lâm Thanh Mai: “Thanh Mai tớ đi rồi sẽ quay lại, lát nữa chúng ta nói chuyện.”

Giờ chỉ còn Đường Văn Tú và Lâm Thanh Mai đứng đó, anh ta một tay bá vai của cô: “Đi, đi uống canh bổ nhan mà sáng sớm tôi nấu cho cô, phụ nữ có thai nếu như đàn ông của mình không có ở đây phải hiểu cách tự chăm sóc tốt bản thân.”

“Anh còn biết nấu canh?” Lâm Thanh Mai cười hỏi.

Đường Văn Tú hơi nhíu mày: “Có ý gì? Xem thường tôi như vậy sao? Đã nói trình độ nấu nướng của tôi không tồi đâu, nấu canh có gì khó?”

Lâm Thanh Mai nhìn bàn tay của anh ta: “Tay của anh không thể ngâm nước, anh còn nấu canh?”

Trong lòng anh ta chợt thấy ấm áp: “Cô gái ngốc, lẽ nào cô chưa từng nghe nói đến thứ như băng tay chống nước này à?”

Lúc này, điện thoại của Lâm Thanh Mai đổ chuông.

Cô nói: “Anh đi vào bếp trước đi, tôi đi nghe điện thoại.”

Đường Văn Tú khoát tay đi về phía phòng bếp trước.

Lâm Thanh Mai đi đến hồ bơi bên ngoài phòng khách để nghe điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối cô liền nói: “Anh Thụy, anh cuối cùng cũng gọi điện cho tôi rồi, lần trước gửi tin nhắn cho anh cũng không trả lời tôi.”

Bạch Cảnh Thụy ở trong nước lúc này đang ở phòng sách trong biệt thự của mình, trong tay anh ta cầm một ly vodka, sắc mặt có hơi nặng nề.

“Anh Thụy?”

Bạch Cảnh Thụy uống một hơi hết sạch, để ly thủy tinh lên bàn, anh ta hình như đã hạ quyết tâm rất lớn.

“Thanh Mai, lần trước tôi không có trả lời tin nhắn của em là vì có chuyện luôn rất làm khó tôi, chuyện này khiến tôi rất mâu thuẫn cũng rất khổ sở, không biết phải làm sao mới có thể không tổn thương đến bạn của tôi.”

Lâm Thanh Mai nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao? Bạn của anh làm sao rồi?”

Bạch Cảnh Thụy nói: “Tôi có một người bạn tốt, cô ấy gần đây mang thai rồi, nhưng cô ấy và bạn trai của cô ấy còn chưa có kết hôn, tình huống của cô ấy với cô giống nhau. Nhưng tôi vừa mới biết bạn trai của cô ấy đã kết hôn rồi, mà bạn tốt của tôi còn không biết, em nói xem tôi có nên nói cho cô ấy biết không?”

Lâm Thanh Mai lúc này còn chưa liên tưởng chuyện này đến trên người mình, cô chỉ là nghĩ rồi hỏi: “Bạn trai của bạn tốt của anh lẽ nào không yêu cô ấy sao? Tại sao anh ta muốn kết hôn với cô gái khác?”

Lời của cô khiến Bạch Cảnh Thụy bỗng khựng lại vài giây, anh ta nói: “Xem như anh ta là có nỗi khổ đi...”

“Người đàn ông đó cũng là bạn của anh sao?”

Bạch Cảnh Thụy bình tĩnh nói: “Ừm, cũng là bạn tốt của tôi.”

“Chuyện này khó xử lý rồi, hai người đều là bạn tốt của anh, anh còn nói người đàn ông đó có nỗi khổ riêng, dù sao nếu như là tôi tôi không thể chấp nhận sự lừa gạt như vậy... Có gì không thể ở trước mặt nói rõ ràng mà cứ phải lừa gạt chứ? Đây là vấn đề nguyên tắc không nên che giấu. Nếu như tôi là anh, tôi sẽ nói thật với người phụ nữ đó.” Lâm Thanh Mai nói ra tiếng lòng của mình.

“Nhưng tôi vẫn là có lo ngại, tôi không biết sau khi tôi nói ra sự thật sẽ ảnh hưởng như nào với người bạn tốt của tôi nữa... Tôi rất lo lắng! Nếu như đổi thành em là người phụ nữ đó, em sau khi biết sự thật sẽ có phản ứng gì?” Bạch Cảnh Thụy giả bộ tùy tiện hỏi, nhưng một tay khác của anh sớm đã siết chặt thành nắm đấm.

Đáy lòng của Lâm Thanh Mai thấp thoáng có hơi bài xích vấn đề này, Bạch Cảnh Thụy hỏi như thế, cô không thể không đi thử nghĩ chuyện này xảy ra trên người cô rồi.

Nếu như Lập Gia Khiêm gạt cô đã kết hôn với người phụ nữ khác...

Chỉ nghĩ như thế, lồng ngực của cô truyền đến cảm giác nghẹt thở, trái tim tự dưng hoảng loạn không thôi, Lâm Thanh Mai vội vàng đề vị trí trái tim của mình lại.

Hô hấp của cô có hơi nặng, Bạch Cảnh Thụy luôn ngưng thần cảm nhận cả quá tình lập tức hỏi: “Thanh Mai em làm sao rồi?”

Lâm Thanh Mai hít thở sâu một hơi: “Tôi vừa mới thử nghĩ vấn đề giả thiết này của anh, tôi khó chịu không nói thành lời... Anh Thụy, anh đừng hỏi tôi nữa, vấn đề như này tôi còn chưa gặp phải, tôi thật sự không biết nên trả lời anh như nào. Rất xin lỗi, chuyện của bạn anh tôi không có kiến nghị hay được.”

“Không sao, tôi cũng là không biết nên làm sao mới thuận tiện hỏi thử em, chuyện này tạm thời gác sang một bên đi.” Bạch Cảnh Thụy cuối cùng đã từ bỏ quyết định nói ra sự thật.

Anh ta đột nhiên có loại sợ hãi không thừa nhận nổi, nếu như Lâm Thanh Mai nhất thời nghĩ không thông mà xảy ra chuyện gì, anh ta căn bản không thể chịu nổi trách nhiệm này!

Có lẽ chuyện này vẫn là để Lập Gia Khiêm chính miệng nói ra mới là thích hợp nhất.

“Anh Thụy, tôi có chút không thoải mái... tôi không nói nhiều với anh nữa, có lẽ là vì chưa có ăn sáng, tôi có hơi váng đầu, chúng ta lần sau nói chuyện tiếp.” Lâm Thanh Mai nhìn chiếc ghế nằm cách đó không xa cô đi tới.

Bạch Cảnh Thụy lòng sinh áy náy: “Xin lỗi Thanh Mai, tôi truyền nhiễm sự phiền muộn của tôi cho em rồi...”

“Không sao, chúng ta đều là bạn bè, có gì không thể nói chứ, vậy tôi cúp máy trước.”

“Thanh Mai!”

Lâm Thanh Mai cầm điện thoại hơi nhíu mày: “Ừm, tôi đây.”

Bạch Cảnh Thần vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu như có một ngày em muốn tìm một nơi yên tĩnh, bất cứ lúc nào có thể gọi điện cho tôi, bất luận là ở đâu tôi đều sẽ ở cùng em! Đáp ứng với tôi nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, cho dù vì những người bạn yêu em như chúng tôi!”

Sự khác thường của anh ta khiến lòng Lâm Thanh Mai thấp thoáng có loại dự cảm không lành, cứ cảm thấy Bạch Cảnh Thụy lúc này giống như có gì muốn nói.

Nhưng Lâm Thanh Mai không có hỏi, cô chỉ là nói: “Tôi sẽ, cảm ơn sự quan tâm của anh Thụy.”

Sau khi cúp máy, Lâm Thanh Mai không có lập tức trở về trong phòng.

Cô chọn ngồi trên ghế nằm, nhìn cảnh đẹp tuyệt vời đột nhiên lòng chợt ngẩn ngơ như lạc vào trong thế giới hư ảo.

Nơi này quá yên tĩnh rồi, quá đẹp rồi, biển lớn cũng quá trong vắt rồi.

Dường như tất cả mọi thứ đều đang nói với cô, cô không thuộc về nơi này.

Trong đầu nhanh chóng vụt qua gương mặt hoàn mỹ đó của Lập Gia Khiêm, một câu hỏi trong lúc vô tình chạy qua như thế.

Nếu như Lập Gia Khiêm cũng không thuộc về cô thì sao?

Sau khi nhận xong cuộc gọi này của Bạch Cảnh Thụy, cô bất tri bất giác bắt đầu nghĩ đến quan hệ của cô và Lập Gia Khiêm.

Khi cô bắt đầu đem người bạn tốt trong miệng Bạch Cảnh Thụy liên tưởng lên người của bản thân cô, chiếc điện thoại nắm trong tay bỗng nhận được một tin nhắn.

Người gửi: Kiệt.

Vệ sĩ Kiệt trước giờ chưa từng gửi tin nhắn cho cô, bình thường đều là trực tiếp gọi điện, ngón tay của Lâm Thanh Mai cứng nhắc một lúc mới ấn mở tin nhắn.

Nội dung tin nhắn: Cô Lâm, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, tôi không thể tiếp tục lừa cô tiếp nữa, lương tâm của tôi rất bất an. Bởi vì chuyện này có liên quan đến Lập tổng, tôi hy vọng cô có thể một mình đến gặp tôi.

Một mảng trắng xóa ong ong trong đầu, nhịp tim của Lâm Thanh Mai đột nhiên đập nhanh, trong đầu cô lại nghĩ đến nội dung cuộc gọi vừa rồi của Bạch Cảnh Thụy.

Lúc này cô hận không thể lập tức gọi điện cho Kiệt, nhưng nghĩ đến lời Kiệt nói, cô vẫn là gửi tin nhắn: Được, gặp anh ở đâu?

Kiệt rất nhanh trả lời: Nếu như có thể cô theo tôi ra biển một chuyến, chuyện này quá quan trọng, nếu như để bạn của Lập tổng và Thanh Long biết, tôi sẽ có phiền phức rất lớn.

Trong lòng có một âm thanh nói với cô, có lẽ cô nên dẫn theo một người đi cùng.

Nhưng suy nghĩ lại, Vương Gia Linh và Đường Văn Tú đều là bạn của Lập Gia Khiêm, cả Thanh Long cũng là người của Lập Gia Khiêm.

Kiệt đi theo cô một khoảng thời gian rồi, mặc kệ là nhân phẩm hay thái độ làm việc, đều là người thành thật tận chức, chưa từng xảy ra sai sót!

Lâm Thanh Mai trả lời: Được, chúng ta gặp mặt ở đâu?

Lúc này Kiệt đang ở một nhà hàng, trong mắt anh ta có một tia hàn quang vụt qua, anh ta nhanh chóng gõ: 20 phút sau, chúng ta gặp mặt ở số 26 nhà hàng Lam Hải.

Sau khi Lâm Thanh Mai đồng ý, cô trở lại phòng khách nói với Đường Văn Tú là muốn đi mua ít xoài ở cửa hàng hoa quả, vừa hay xoài trong tủ lạnh hết rồi có thể làm cái cớ.

Đường Văn Tú đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng: “Được cô quay lại thì có thể ăn rồi.”

Lâm Thanh Mai mỉm cười gật đầu rời khỏi.

Cô sẽ không biết, lần đi này, đã mất tròn 3 năm của cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.