Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 123: Chương 123: Nam chính đội nón xanh




Lục Tinh Anh nhanh chóng mặc quần áo, trấn tĩnh lại nói: "Được rồi, tôi không nói nữa, chúng ta trở về đi, nửa giờ nữa sẽ có cảnh quay của chúng ta..."

Chương Ngọc Lan nói: "Chúng ta đừng đi chung với nhau, kẻo để cho người khác thấy được! Tôi đi trước, năm phút sau anh hẳn ra!"

"Được."

Lâm Thanh Mai đang ngồi cứng đờ sau tấm bình phong, cô thực sự toát hết mồ hôi lạnh do bị dọa cho kinh ngạc.

Vừa rồi Chương Ngọc Lan và Lục Tinh Anh bận rộn nên không để ý đến những người khác, bây giờ chỉ xin họ đừng có hứng thú bước vào tẩm cung là tốt rồi...

Cuối cùng đợi đến khi Chương Ngọc Lan đi khỏi thì Lâm Thanh Mai mới thở ra một hơi.

Nhưng Lục Tinh Anh vẫn còn ở lại đây thêm năm phút nữa.

Lâm Thanh Mai khẩn trương nghe từng động tác của Lục Tinh Anh.

Lúc này, thứ cô lo lắng nhất cũng đã xảy ra, bước chân của Lục Tinh Anh đột nhiên quanh đi quẩn lại.

Lâm Thanh Mai sợ Lục Tinh Anh đi phía sau tấm bình phong, nếu vậy thì cô phải làm sao bây giờ?

Cô lập tức đeo tai nghe vào rồi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái điện thoại về giao diện nghe nhạc.

Cô đã có kế hoạch cho trường hợp xấu nhất, đó là khi Lục Tinh Anh có thể phát hiện ra sự tồn tại của cô!

Bàn tay cầm điện thoại khẽ run lên, cuối cùng bước chân của Lục Tinh Anh chậm rãi đi về phía bình phong.

Lâm Thanh Mai hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút phát nhạc, lúc này Lục Tinh Anh bước vào khu vực của tấm bình phong.

Lục Tinh Anh mặc trang phục rực rỡ, trên đầu đội miện ngọc, đây là trang phục của Vương gia ở trong phim.

Đôi mắt lạnh lùng của anh ta nặng nề co rút lại, khi nhìn Lâm Thanh Mai đang cách anh ta mười mét thì anh ta rất kinh ngạc.

Lúc này Lâm Thanh Mai đang ngồi xếp bằng, một tay chống cằm tựa như đang ngủ.

Lục Tinh Anh đi từng bước đến gần cô, khi nhìn rõ mặt cô thì lập tức cau mày, anh nói: "Trợ lý Lâm?"

Thực ra Lâm Thanh Mai đã nghe thấy rồi, nhưng cô chỉ giả vờ như không tỉnh.

Anh liếc mắt rồi từ từ ngồi xổm một chân xuống nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú và hoàn mỹ của Lâm Thanh Mai hiện ra trước mặt anh.

Hôm nay, Lâm Thanh Mai mặc một chiếc áo voan màu vàng chanh, lúc này, bởi vì cô đang ngồi nên đường viền cổ áo hơi buông thõng, lộ ra làn da trắng nõn.

Thực ra, Lục Tinh Anh đã để ý cô ngay từ ngày đầu tiên cô gia nhập đoàn phim, tuy không xinh đẹp hoa mỹ giống như Chương Ngọc Lan nhưng vẻ đẹp của Lâm Thanh Mai khiến cho người ta phát nghiện, càng nhìn càng thêm ngứa ngáy...

Anh ta cũng đã nghe mấy vụ bê bối của cô về Tạ Bân hay Bạch Cảnh Thụy, đối với một nhà sưu tập tem như anh ta, bất kỳ vẻ đẹp nào mà anh ta quan tâm thì anh ta nhất định sẽ xuống tay cho bằng được...

Lục Tinh Anh lại cố tình gọi cô thêm lần nữa: "Trợ lý Lâm?"

Nếu không phải trong tay nghe của Lâm Thanh Mai đang phát nhạc nên mới phân tán sự lo lắng của cô, nếu không thì chỉ sợ cô đã bị dọa cho mở mắt ra rồi.

Thấy cô vẫn chưa tỉnh, Lục Tinh Anh bắt đầu tin tưởng có lẽ là cô đã thực sự ngủ say, cuối cùng tảng đá trong lòng anh cũng rơi xuống.

Ít nhất những gì xảy ra giữa anh và Chương Ngọc Lan không bị Lâm Thanh Mai nghe thấy.

Vốn dĩ Lục Tinh Anh muốn đứng dậy rời đi, nhưng đôi môi quyến rũ của Lâm Thanh Mai khẽ khép mở khiến trái tim táo bạo của anh đột nhiên không tự chủ được nữa.

Anh từ từ rướn người về phía trước, rồi từ từ đưa đôi môi về phía trước.

Khi cơ thể anh đến gần, mũi của Lâm Thanh Mai ngửi thấy mùi phấn son trên cơ thể của người phụ nữ, còn xen lẫn hơi thở giữa nam và nữ nữa.

Hơi nóng từ trong miệng Lục Tinh Anh phun lên chóp mũi của Lâm Thanh Mai, vào thời khắc mấu chốt này, Lâm Thanh Mai hét lớn rồi mở mắt ra: "Đừng giết tôi... ma a...."

Anh ta bị tiếng hét đột ngột của Lâm Thanh Mai làm cho hoảng sợ, Lục Tinh Anh kéo người trở lại rồi ngồi phịch xuống đất, nhíu mày nói: "Chết tiệt! Cô làm tôi sợ chết khiếp..."

Lâm Thanh Mai đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại: "Anh Lục? Sao anh lại ở đây? Vừa rồi tôi sợ chết khiếp. Tôi nằm mơ thấy một con quỷ muốn giết tôi, tôi thật hy vọng bản thân tỉnh lại từ cơn ác mộng này nhưng lại không cách nào tỉnh lại được! Vừa rồi, hình như tôi ngửi thấy một mùi lạ nên mới khiến tôi tỉnh giấc ngay lập tức... Sau này tôi sẽ không ngủ trưa nữa đâu! Đúng là dọa tôi sợ chết khiếp mà! Tôi phải nhanh chóng quay về ăn que kem để an ủi bản thân mới được!"

Nói xong, cô nhanh chóng cầm lấy kịch bản rồi chạy nhanh.

Để Lục Tinh Anh sửng sờ tại chỗ, chờ anh ta phản ứng lại thì đã mắng một câu: Bệnh thần kinh!

...

Lâm Thanh Mai vội vã bước đi hết một đoạn đường, bản thân cô cũng có chút khâm phục kỹ năng diễn xuất vừa rồi của cô, lúc đầu còn lo lắng sợ hãi, thậm chí còn nói dối, cô hùng hổ bước ra khỏi đại điện.

Khi cô quay lại thì đụng phải cái ôm của một người đàn ông, cô ôm lấy cái trán đau đớn mà ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia thì cô lập tức giật mình lùi lại phía sau.

Lập Tư Thần mặc quần áo thường ngày, ôm tay nói: "Đầu của cô làm từ đá sao...Nếu không có cơ bắp của tôi thì chỉ sợ cô đã bị bầm dập rồi!"

Lâm Thanh Mai trợn mắt há hốc mồm như không thể tin được, nam diễn viên mũ xanh huyền thoại cứ như vậy mà xuất hiện ở trước mặt cô!

Thấy cô bày ra vẻ mặt giật mình, Lập Tư Thần khẽ cười, nói: "Cô Lâm, cô sẽ không quên tôi là ai chứ?"

Lâm Thanh Mai xua tay một cách máy móc: "Tôi biết anh là ai mà."

"Vậy thì biểu cảm của cô là như thế nào vậy? Cô đụng phải tôi không đến mức phải thông cảm cho tôi thì thôi đi? Thật ra nếu cô nói xin lỗi tôi thì tôi sẽ chấp nhận." Mặc dù Lập Tư Thần bị đụng trúng, nhưng có vẻ như tâm trạng của anh ta rất tốt.

Lâm Thanh Mai nói: "Thực xin lỗi! Vừa rồi tôi có hơi lỗ mãng!"

Anh ta nở nụ cười rạng rỡ, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, Lâm Thanh Mai luôn cảm thấy Lập Tư Thần của ngày hôm nay rất khác biệt.

Cô hỏi: "Anh tới đài truyền hình là để thăm ban của ai vậy?"

Lập Tư Thần không giấu giếm: "Tôi đến để gặp Chương Ngọc Lan. Đây là lần đầu tiên tôi đến thăm ban em ấy".

Trái tim Lâm Thanh Mai chùng xuống, mơ hồ không biết có phải là có ý gì không, cô liếc mắt nhìn lại, sợ rằng chút nữa Lục Tinh Anh sẽ đi ra đụng phải bọn họ.

Cô đột nhiên nghiêm nghị nói: "Lập Tư Thần, tôi có chuyện muốn nói với anh, nhưng ở đây không tiện, anh đi với tôi đi."

Hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy, cô nắm tay anh ta đi về phía trước, cô biết phía trước không xa có một căn gác xép.

Lập Tư Thần bỏ tay cô ra, mặc dù anh không phải là một quý ông tao nhã gì, nhưng dù sao anh cũng phải ra dáng thằng đàn ông tốt.

"Nếu cô có gì muốn nói thì hãy nói ở đây đi, tôi còn có việc quan trọng phải làm."

Nhìn vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng, làm như lúc này đây cô quấn lấy anh như đang trì hoãn công việc của anh vậy.

Nhưng Lập Tư Thần càng nói câu này, trong lòng Lâm Thanh Mai càng thêm lo lắng, cô lờ mờ nghĩ đến việc Chương Ngọc Lan đính hôn...

Chẳng lẽ Lập Tư Thần đến thăm ban lần này thực chất là để cầu hôn sao?

Lâm Thanh Mai lập tức nói: "Lập Tư Thần, tôi không quan tâm việc của anh là gì! Nếu anh không nghe tôi nói hết lời thì tôi cam đoan với anh, sau này anh nhất định sẽ phải hối hận!"

Cô nói xong đi về phía gác xép, sau khi đi ra ngoài được hai mươi mét, cô quay lại nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng.

Chính ánh mắt này đã khiến lòng do dự của Lập Tư Thần dường như không còn lý do gì để cố chấp trì hoãn nữa.

Anh ta nghĩ, thôi thì cứ lắng nghe Lâm Thanh Mai nói trước đi đã, dù gì cũng không làm lỡ chuyện lớn của anh.

...

Hai mươi phút sau, Lâm Thanh Mai đứng trên gác xép cao, lúc này Lập Tư Thần cũng đang đứng bên cạnh cô.

Cô bước đến cửa phòng dứt khoát bấm nút, chiếc thang dài tự động leo lên từ từ khiến không ai có thể tiếp tục đi lên gác xép được nữa.

Sự thận trọng của Lâm Thanh Mai khiến cho Lập Tư Thần sốt ruột: "Cô định nói gì với tôi hả? Cô lo lắng người khác sẽ nghe thấy sao?"

Trong lòng cô đang do dự, cô biết nếu Lập Tư Thần thực sự thích Chương Ngọc Lan, thì đối với anh ấy sẽ là một tổn thương rất lớn.

Nhưng hôm nay cô vô tình phá vỡ việc này, biết được sự thật, lương tâm trong lòng cô mách bảo cô không thể lừa dối Lập Tư Thần.

Nghĩ đến việc Lập Gia Khiêm có vợ sắp cưới nhưng cô lại không biết chuyện đó, đợi cho tới khi cô biết hết mọi chuyện thì bản thân chính cô hệt như kẻ ngốc vậy!

Cô không thể chịu nổi khi thấy Lập Tư Thần cũng trở thành loại người giống như cô.

“Lâm Thanh Mai, nếu cô không nói với tôi thì cô có thể đi!” Trong lòng Lập Tư Thần có hơi bất an.

Bởi vì ánh mắt của Lâm Thanh Mai khi nhìn anh rất phức tạp, thậm chí có phần thương hại!

Lâm Thanh Mai nghiến răng nghiến lợi nói: "Chương Ngọc Lan đã lừa gạt anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.