Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 136: Chương 136: Người tôi tìm là em




Hai ngày sau, ngày mà Lâm Thanh Mai chính thức ký hợp đồng đóng phim cũng chính là ngày mà Vương Thư Hân đến đoàn quay phim.

Lúc cô ta đến không đi cùng Lập Gia Khiêm, Lâm Thanh Mai có hơi chút thất vọng khi biết điều đó.

Anh ấy nói sẽ sớm đến gặp cô, nhưng đáng tiếc lại không đến.

Người đàn ông mà cô thích không đến, nhưng người bạn thân của cô Lưu Bảo Bảo cũng đến rồi.

Khi nhân viên đoàn làm phim đưa Lưu Bảo Bảo vào phim trường, Lâm Thanh Mai vui vẻ đứng bật dậy khỏi chiếc ghế gỗ, đặt hộp cơm mà đoàn làm phim đưa cho xuống rồi lao đến ôm chầm lấy cô.

Hồ Dao Dao đeo kính râm đang nằm trên ghế tựa cách đó không xa, cười nhạt một tiếng, tự chế nhạo trong lòng thứ tình bạn rẻ tiền của Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo.

Giờ thì nhìn như chị chị em em thân thiết, chờ đến khi người ta đụng vào người đàn ông của mình, lúc đó chắc chắn nó sẽ ồn ào hơn bất cứ ai!

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, vì thời tiết nắng nóng nên đạo diễn cho phép các diễn viên nghỉ ngơi một tiếng.

Chương Ngọc Lan đã quay lại đoàn làm phim và ngồi chờ trong phòng thay đồ độc quyền của mình.

Vương Lan Lan đứng bên cạnh cô ta, lấy ra hai chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn, cô ta vui mừng nói: “Chị Ngọc Lan, đây là đồ mà anh Tinh Anh nhờ em đưa cho chị.”

Chương Ngọc Lan liếc mắt rồi chậm rãi nói: “Cô cất đồ đi hộ tôi, sau này đừng nhận đồ của anh ta nữa.”

“Á? Tại sao vậy ạ? Anh Tinh Anh vừa đẹp trai lại còn hào phóng…”

Chưa để Vương Lan Lan nói hết câu, Chương Ngọc Lan đã ngắt lời cô: “Lan Lan, cô vẫn còn trẻ, một số chuyện vẫn chưa hiểu hết. Nể tình cô đã theo tôi năm năm rồi, tôi nói thật với cô, những thằng đàn ông giống như Lục Tinh Anh không đáng để quen biết! Nếu đã từng chơi cùng thì không tính làm gì, nhưng nếu muốn kết hôn, thiếu gia thế phiệt quần áo là lượt như anh ta cũng chẳng có ưu điểm gì. Hơn nữa một diễn viên hạng hai hạng ba như anh ta làm sao xứng với tôi được?”

Vương Lan Lan gật đầu: “Chị Ngọc Lan nói cũng phải, là do em kém cỏi, tầm mắt hạn hẹp, chỉ nhìn lợi ích trước mắt…”

Cô nhìn hai chiếc túi Hermes mà cô rất thích, Chương Ngọc Lan cũng đoán ra được suy nghĩ của cô, cô hào phóng nói: “Như này đi, hai chiếc túi này tặng cho cô đấy! Nhưng mà đừng để Lục Tinh Anh nhìn thấy, dù sao đây cũng là đồ anh ta tặng tôi, bây giờ tôi lại cho cô, chắc cũng cần giữ chút thể diện đàn ông cho anh ta”

Vương Lan Lan vừa ngạc nhiên vừa vui mừng cảm ơn Chương Ngọc Lan, cô ta không có sở thích nào khác ngoài việc mua những chiếc túi hàng hiệu như này, toàn bộ số tiền vất vả kiếm được đều dùng để mua túi hết!

“Chị Ngọc Lan, chị yên tâm đi, sau này Lâm Thanh Mai chính là kẻ thù của Vương Lan Lan này! Nhất định có ngày em sẽ xử lý cô ta thay chị!” Vương Lan Lan cũng hiểu đạo lý chọn người mà hợp tác.

Một ánh mắt sắc bén xẹt qua mắt Chương Ngọc Lan, nghĩ đến Lâm Thanh Mai liền tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau khi điều chỉnh tâm lý vài ngày, cộng với phí chia tay ba mươi tỷ mà Lập Tư Thần đơn phương đưa cho cô, cô cũng tạm thời không quan tâm đến chuyện đó nữa.

Dù sao thì cô và Lập Tư Thần trong lòng đều biết rõ cô là người vượt quá giới hạn trước, Lập Tư Thần còn đưa cho cô ba mươi tỷ coi như để trấn an cô ta sau chuyện này, như vậy chứng tỏ anh ta cũng không tệ.

Chương Ngọc Lan cũng tự hiểu mà nhận lấy số tiền đó, dù gì thì việc ồn ào dư luận hay tạo scandal cũng không có lợi gì cho cô ta cả!

May mắn thay, ban đầu cô cũng không công khai với tên bạn trai cũ Lập Tư Thần này, hiện tại một số người trong giới giải trí cũng biết chuyện chia tay của cô.

Hơn nữa, trước khi Chương Ngọc Lan trở lại đoàn làm phim, đạo diễn đã ra lệnh cho các nhân viên trong đoàn làm phim không được phép lan truyền những chuyện thị phi, về các diễn viên khác, tất cả đều phụ thuộc vào tu dưỡng cá nhân.

Nhìn thấy lòng trung thành của Vương Lan Lan, khóe mắt Chương Ngọc Lan khẽ ánh lên nụ cười đắc ý: “Lan Lan, tôi thực sự có chuyện cần cô giúp, cô hãy nhanh chóng làm quen với một người phụ nữ tên Trần Ngọc trong trong nhóm diễn viên theo đoàn, cô ta là em họ của Lâm Thanh Mai. Cô nói với cô ta nếu như cô ta tình nguyện theo tôi, tôi có thể nhờ đạo diễn để cô ta được đóng vai cung nữ bên cạnh tôi, cũng sẽ cho cô ta có thêm nhiều đất diễn.”

“Vâng chị Ngọc Lan, chuyện này cứ để em lo!”



Lâm Thanh Mai đang ở đại sảnh cũng đã cùng Lưu Bảo Bảo đi ra ngoài, họ đi vào một khu rừng trúc phía sau sảnh lớn.

Ở đây rất yên tĩnh và ấm cúng, là nơi thích hợp để trò chuyện. Còn hơn bốn mươi phút trước khi quay phim, họ cùng nhau trò chuyện về những chuyện diễn ra gần đây.

Lưu Bảo Bảo cảm thán không thôi, hết thở dài rồi lại thở dài, nói rằng Lâm Thanh Mai trong nháy mắt đã trở thành diễn viên.

“Thanh Mai, tớ sẽ bám cậu thật chặt đến khi cậu nổi tiếng! Đến lúc đó tớ sẽ là người đại diện cho cậu, hai chúng ta sẽ bay vòng quanh thế giới!” Lưu Bảo Bảo mỉm cười, làm diễn viên trở thành người nổi tiếng không phải mục tiêu của cô ấy, cho nên việc Lâm Thanh Mai trở thành diễn viên là một lời chúc phúc thật lòng từ tận trong lòng cô, không hề có một chút đố kỵ hay ghen tị.

Thậm chí, tận sâu trong lòng Lưu Bảo Bảo còn hi vọng Lâm Thanh Mai sẽ ngày càng giàu có, như vậy thì sau này Lâm Thanh Mai và cô sẽ không có chênh lệch quá lớn về vấn đề tiền bạc, hai người sẽ không cần tranh giành xem ai là người trả tiền mỗi lần đi chơi nữa.

Có nhiều lúc, Lưu Bảo Bảo rất băn khoăn lòng tự trọng của Lâm Thanh Mai trong việc chi tiêu.

Về lâu về dài, quả thực cũng khá mệt mỏi.

“Bảo Bảo, cảm ơn cậu đã luôn bao dung và giúp đỡ tớ suốt thời gian qua!” Lâm Thanh Mai đột nhiên xúc động, cô ấy bây giờ cũng coi là người trong giới giải trí, ngoại trừ Bạch Cảnh Thụy, cô chẳng có lấy một người bạn thực sự trong giới giải trí.

Bên cạnh ngoại trừ người bạn thân thiết là Lưu Bảo Bảo ra, khách quan mà nói, Lâm Thanh Mai không có bất kỳ người bạn thực sự nào cả.

Từ nhỏ đến lớn, những người bạn học cùng lớp, bạn cùng phòng ký túc xa, đồng nghiệp nữ,…cô đều nhận ra rằng đến cuối cùng đều có đủ mọi lý do để không hòa hợp.

Mà mâu thuẫn lớn nhất chính là họ không có cách nào chấp nhận được ngoại hình xuất sắc của Lâm Thanh Mai, thành tích xuất chúng, còn kiên trì dựa vào bản thân mình.

Hơn nữa còn có một ông bố có tiền, gả cho mối tình đầu tiềm năng…Tất cả những thứ đó đều có thể trở thành vũ khí khiến người khác nhức nhối.

Dần dần, Lâm Thanh Mai cũng dần dần quen với việc xung quanh không có bạn bè.

Lúc này, nhìn thấy Lưu Bảo Bảo lấy ra từ trong túi xách của mình một bộ sản phẩm tẩy trang và chăm sóc da chống dị ứng trị giá ba trăm triệu, mắt Lâm Thanh Mai không tự chủ được mà đỏ lên.

“Thanh Mai, sinh nhật năm nay của cậu tổ chức ở bệnh viện, tớ cũng chẳng mua quà gì tặng cậu được…Bây giờ cậu là diễn viên rồi, bộ sản phẩm dưỡng da và tẩy trang này cậu nhất định phải nhận! Qua một tháng nữa thời tiết sẽ chuyển lạnh, sau này cậu sẽ thường xuyên phải trang điểm để quay phim, nhất định phải dùng sản phẩm tẩy trang này!” Lưu Bảo Bảo nhét đồ vào tay Lâm Thanh Mai với vẻ mặt không cho từ chối.

Nước mắt Lâm Thanh Mai lăn dài trên má, vừa định nói cái gì đó, Lưu Bảo Bảo lập tức ngắt lời: “Nếu cậu dám không nhận, thì đừng làm bạn tớ nữa!”

Nhìn khuôn mặt Lưu Bảo Bảo nở nụ cười “gian xảo”, Lâm Thanh Mai lau nước mắt và nói: “Vậy cậu hãy cầu mong cho tớ nổi tiếng đi, ít nhất sau này khi tớ có tiền, nếu cậu mua quà cho tớ thì tớ cũng có thể tặng lại món quà giá trị hơn thế…”

“Ha ha ha…Tớ đợi cậu nổi tiếng! Nổi tiếng rồi đưa tớ đi…” Vẻ mặt Lưu Bảo Bảo đột nhiên đơ cứng lại.

Lâm Thanh Mai quay đầu nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, thoáng nhìn cô đã thấy Lập Tư Thần đôi chân dài miên man đang bước tới, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây mỏng màu đen.

“Thanh Mai, anh ta…tới gặp cậu đúng không?” Lưu Bảo Bảo lúc này nhìn sang phía Lâm Thanh Mai, ánh mắt có chút phức tạp.

“Không phải!” Lâm Thanh Mai bất giác phủ định, chính là sợ rằng Lưu Bảo Bảo hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lập Tư Thần.

Nghĩ tới hành động trên gác xép của Lập Tư Thần và chiếc nhẫn kim cương lớn trong két sắt của phòng khách sạn, những thứ này khiến lương tâm Lâm Thanh Mai có chút cắn rứt.

Ngay cả lúc đối mặt với Chương Ngọc Lan, cô cũng không lo lắng như lúc này.

Lưu Bảo Bảo nhìn thấy sự khác thường trên khuôn mặt Lâm Thanh Mai, cô chưa kịp hỏi thì Lập Tư Thần đã đi tới trước mặt họ.

Hôm nay, kiểu tóc của anh ta có chút thay đổi, trông năng động và rất biết tạo kiểu.

Nhan sắc tinh xảo như tạc tượng của Lập Tư Thần cũng có vài phần giống Lập Gia Khiêm, nhưng khí chất của anh ta và Lập Gia Khiêm lại hoàn toàn không giống nhau.

Khí chất của Lập Gia Khiêm quá mạnh mẽ, độc đoán và lạnh lùng, trong khi đó Lập Tư Thần khiến cho người khác có cảm giác lạnh lùng xa cách, giống như một thứ gì đó gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời.

Loại người ngày khiến người khác khó lường trước nhất, nhìn bề ngoài trông có vẻ lịch sự đúng mực, nhưng thực chất đối với ai anh ta cũng đều không thật lòng như vậy.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ khiến Lưu Bảo Bảo choáng váng thêm lần nữa, sau nhiều cuộc hẹn, Lập Tư Thần cũng không gặp cô.

Kể từ sau lần ăn tối cùng nhau tại nhà hàng Đông Hoàng, cô cũng chưa gặp lại anh, thế cho nên sau này mỗi lần Lưu Bảo Bảo nghĩ tới đều hoài nghi rằng liệu cô đã từng đi ăn cùng anh bao giờ chưa.

Sự si mê không thể kiềm chế của Lưu Bảo Bảo tất cả đều thu gọn vào trong tầm mắt của Lập Tư Thầ, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút tạo thành một đường cong hoàn mỹ: “Cô Lưu cũng tới sao?”

Chỉ một câu nói cũng đã giải thích mục đích của anh ta.

Lâm Thanh Mai vội vàng giải thích: “Anh Lập, anh đến tìm Ngọc Lan sao? Cô ấy ở…”

“Người tôi tìm là em.” Lập Tư Thần nghiêm túc nhìn về phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.