Tình cảnh nguy hiểm bây giờ đã khiến cho Lâm Thanh Mai hoàn toàn nhận rõ hiện thực!
Cô bị hai tên tội phạm giết người bắt lại, nếu như cô không dựa theo yêu cầu của bọn họ, rất có thể cô không chỉ không bảo vệ được đứa trẻ trong bụng, mà còn có khả năng sẽ không ra khỏi nơi này được.
Vô luận như thế nào cô cũng không thể mất đi niềm tin sống sót.
Vì cô đã làm mẹ.
Con, mẹ nhất định sẽ kiên trì tới cùng! Nhất định sẽ đợi đến ba của con tới cứu chúng ta!
“Nếu như tôi cần gì, tôi có thể yêu cầu với hai người không?” Lâm Thanh Mai không còn vô vị chống lại, mà lựa chọn chấp nhận.
Kiệt nói: “Không có vấn đề, cô có thể yêu cậu, chỉ cần chúng tôi có thể thỏa mãn. Có điều tôi nhắc lại với cô một câu, tính tình của Hạ Thiên không tốt, có lúc cô ấy cần dựa vào thuốc an thân mới có thể tỉnh táo lại, mấy lời như muốn rời khỏi nơi này cô đừng nói nữa. Chúng tôi chuẩn bị kế hoạch lâu như vậy, sẽ không để cô may mắn chạy trốn đâu.”
“Hơn nữa tôi có thể nói với cô, vị trí bây giờ chúng ta ở là một hòn đảo không người, nhưng chúng tôi dự trữ vật tư ở trên đảo đầy đủ cho việc chúng tôi sống ở đây ba năm. Cho nên, tôi và Hạ Thiên đều không cần rời khỏi đảo, chúng tôi sẽ đợi đến cô sinh con xong.”
Tin tức Kiệt nói ra, khiến cho cả trái tim Lâm Thanh Mai chìm xuống, bản năng câu sinh trong lòng tại thời khắc này đã bị đả kích đến hoang mang.
Nhưng Lâm Thanh Mai không muốn cứ như vậy bị đánh bại hoàn toàn, cô không nói gì thêm.
Kiệt thông qua cửa sổ nhỏ hàng rào sắt nhìn thấy Lâm Thanh Mai dường như đã thành thực, yên tĩnh, anh ta chuẩn bị rời đi.
Anh ta vừa mới quay người liền thấy Hạ Thiên câm trong tay một phong thư đi tới.
Anh ta lập tức hiếu ý của Hạ Thiên, Kiệt nhíu lông mày nói: “Nếu không thì chờ một chút đi.”
Tiếng nói chuyện của Kiệt một lần nữa khiến Lâm Thanh Mai ngẩng đầu lên, trong nháy mắt khi cô ngước mắt lên, Hạ Thiên đã ném bức thư vào thông qua cửa sổ nhỏ.
Phong thư đã mở ra, bên trong có mười mấy tấm ảnh chụp đều rơi trên mặt đất.
Hạ Thiên cười đến xán lạn: “Lâm Thanh Mai, đừng nói là tôi đối xử độc ác với cô, ít nhất thì tôi sẽ không lừa cô, tôi đều cho cô biết những chuyện mà cô muốn biết, về phân cô có tiếp nhận hay không là chuyện của cô. Hơn nữa tôi cũng không giống như người đàn ông cô yêu, phía trước là một dạng, sau lưng là một dạng khác, sau khi anh ta rời khỏi Maldives về nước, thế nhưng đã làm một việc lớn trong đời, anh ta kết hôn... Nhưng cô dâu cũng không phải cô!”
Nương theo tiếng cười trên nỗi đau của người khác của Hạ Thiên, Lâm Thanh Mai cứng người, ngồi xổm xuống nhặt những bức hình ở trên đất...
Nếu như nói chuyện Hạ Thiên và Kiệt giết người không có cách nào khiến cho Lâm Thanh Mai sụp đổ tại chỗ, nhưng hình ảnh nam nữ trên mặt đất đủ để khiến cho Lâm Thanh Mai đau đớn đến mức không thể thở nổi!
Cô còn không có cách nào tự điều khiển ngồi tê liệt ở trên mặt đất, hai tay không ngừng run rẩy nhặt từng tấm ảnh ở trên mặt đất lên, nhìn từng tấm hình, nội dung chính trong tấm ảnh là ảnh chụp hôn lễ của Lập Gia Khiêm và Âu Dương Lan Lan ở nhà chính.
Trong tấm ảnh Lập Gia Khiêm và Âu Dương Lan Lan cùng uống rượu giao bôi, còn dâng trà với hai người lớn tuổi, thời gian ở trên tấm ảnh chính là sau khi Lập Gia Khiêm rời khỏi Maldives.
Lâm Thanh Mai không thể nào tiếp thu được những gì cô tận mắt nhìn thấy, cô không tin Lập Gia Khiêm thật sự lừa dối cô!
Đôi mắt cô đỏ bừng quát âm lên với Kiệt: “Đến cùng là các người muốn thế nào? Tôi đã bị giam ở chỗ này! Còn dùng những tấm hình này để lừa tôi! Các người quá ác độc... Ngôn Tình Hay
Kiệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặc dù Hạ Thiên quá sớm phơi bày sự thật là Lập Gia Khiêm lừa gạt Lâm Thanh Mai, nhưng bất kể nói thế nào, sớm muộn gì thì Lâm Thanh Mai cũng sẽ biết.
“Cô Lâm, chúng tôi không cần thiết dùng loại chuyện này để lừa cô, ảnh chụp là do người giúp việc chụp lén ở trong biệt thự của ông nội Lập
Gia Khiêm, quả thật Lập Gia Khiêm phản bội cô, kết hôn cùng người phụ nữ Âu Dương Lan Lan này. Liên quan tới hôn sự của Lập Gia Khiêm, Đỗ Tuấn cũng biết, bao gom Đường Văn Tú, Vương Gia Linh, Bạch Cảnh Thụy cũng đều biết.”
“Cút đi!” Lâm Thanh Mai đã thương tâm đến cực hạn chỉ có thể hô lên chữ này.
Biểu cảm của Kiệt khẽ thay đổi, nhưng anh ta không có tiếp tục ở lại, anh biết Lâm Thanh Mai cần thời gian một mình, anh ta rời đi.
Chờ Kiệt vừa đi, Lâm Thanh Mai không kiềm chế được nỗi lòng nhặt hết những bức ảnh ở trên đất lên, cô vọt tới trước cửa sắt, ném toàn bộ ảnh chụp ra ở bên ngoài từ cửa sổ nhỏ.
Từng giây từng phút cô cũng không muốn nhìn lại những bức ảnh kia.
Gương mặt cô tràn đầy nước mắt, nằm lên trên giường hai tay ôm lấy cánh tay, nhắm mắt lại xây dựng lại thành lũy ở trong nội tâm của mình.
Nhưng thành lũy tràn ngập nguy hiểm, ngay khi nhìn thấy ảnh chụp Lập Gia Khiêm kết hôn đã hoàn toàn sụp đổ...
Cô có thể dùng tín niệm cường đại nói cho chính mình, cô phải chờ đến khi người yêu cô là Lập Gia Khiêm tới cứu cô.
Nhưng bây giờ thì sao?
Lập Gia Khiêm biết cô mất tích bị người bắt cóc chưa?
Anh còn đang ở trong nước với người vợ mới cưới của anh sao?
Anh yêu người phụ nữ kia sao?
Trong đầu cô có vô số vấn đề chen chúc mà tới, lòng của cô bị vỡ thành từng mảnh, nhưng đầu óc của cô đau đến mức muốn nổ tung!
Lâm Thanh Mai không thể ức chế nổi kêu khóc nói: “Vì sao anh muốn lừa em! Vì sao...”
Coi như ở trước mặt Kiệt biểu hiện của cô là không tin nội dung trong những bức ảnh.
Nhưng là nhà thiết kế đã từng chỉnh sửa mấy nghìn bức, trong nội tâm cô biết rõ những tấm ảnh kia không phải là do máy tính chỉnh sửa.
Nhớ tới hi vọng của ông nội Lập Quốc Tân với Lập Gia Khiêm, Lâm Thanh Mai rốt cuộc hiểu rõ một chân tướng!
Hơn một tháng này, tất cả hành vi của Lập Gia Khiêm đối với cô đều có nguyên nhân.
Mà cô lại bất tri bất giác rơi vào lông giam tình yêu mà anh thiết kế.
Buồn cười chính là, cô còn hi vọng xa vời là một ngày nào đó người nhà họ Lập sẽ chấp nhận cô.
Tất cả mọi thứ, chỉ là giấc mộng, một giấc mộng đẹp tự lừa dối chính mình.
Lâm Thanh Mai rốt cuộc hiểu Đường Văn Tú lúc trước đặt câu hỏi giả thiết đối với cô, cũng hiểu câu chuyện người bạn tốt mà Bạch Cảnh Thụy nói với cô.
Hóa ra cô chính là người bạn tốt trong miệng của Bạch Cảnh Thụy.
Tất cả mọi người biết đến chân tướng, chỉ có cô là không biết.
Một trái tim chân thành lại bị người đàn ông mình yêu nhất dùng trăm phương nghìn kế lừa gạt, dù lấy danh nghĩa tình yêu thì giờ phút này Lâm Thanh Mai cũng hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Dù gì cô cũng là người có máu có thịt là người sống có tình cảm có nguyên tắc, mà không phải con rối mặc cho người khác định đoạt.
Một người đàn ông cô quan tâm nhất lại lừa gạt mình, Lâm Thanh Mai cũng không biết tính mạng của cô còn đáng giá để chờ mong Lập Gia Khiêm đến cứu hay không.
Có lẽ, cô thật sự sẽ chết tại hòn đảo không người này.
Cuối cùng bị đôi tình nhân tội phạm giết người này hại chết, tính cả đứa con còn chưa thành hình ở trong bụng của cô.
Bất lực tuyệt vọng khiến cho Lâm Thanh Mai dần dân đã mất đi lý trí, cô không còn kiềm chế được nội tâm của mình, cô muốn đem tất cả những đau buồn xảy ra trước đó trút ra bên ngoài.
Tiếng khóc của cô đau khổ tuyệt vọng sụp đổ, kêu khóc khàn cả giọng còn mang theo sự sợ hãi và bàng hoàng, còn có sự oán giận và không cam tâm đối với vận mệnh!
Dưới hành lang lạnh lẽo u ám có một người phụ nữ đứng đó hút thuốc, chân sau của Hạ Thiên uốn gối, chân trái chống ở trên mặt tường sau lưng cô ta, trên mặt của cô ta có loại biểu cảm giống như hưởng thụ lại giống như đau đớn.
Nghe được tiếng khóc làm cho người ta đau khổ của Lâm Thanh Mai, đôi mắt của Hạ Thiên đỏ lên.
Cô ta tự lẩm bẩm: “Lâm Thanh Mai, có phải cô cảm thấy rất tuyệt vọng đúng không? Có phải cảm thấy toàn thế giới đều có lỗi với cô? Sự tuyệt
vọng giờ phút này của cô chính là cảm xúc duy nhất của tôi năm đó khi bị người ta làm nhục...”