Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 187: Chương 187: Thẳng thắn lẫn nhau




Tiếng kêu phát ra từ trong lòng này của Lập Gia Khiêm khiến người Lập Kỳ Sơn hơi cứng lại, ông đưa mắt nhìn về phía cửa, đôi môi khẽ run cho thấy hiện nay ông đang hơi kích động.

Hai ba con nhìn nhau mười mấy giây, không nói gì.

Bầu không khí trong phòng ngủ đột nhiên trở nên yên tĩnh quá mức, không khí ấm áp của gia đình đã lâu không có khiến Lập Kỳ Sơn cảm thấy quá mức không chân thực, ông giả vờ hắng giọng nói: “Đã rất nhiều năm rồi không nghe thấy con gọi một tiếng ba.”

Lời của ông không có ý trách móc nặng nề lắm, nhiều hơn là phiền muộn và không biết làm sao.

Lập Gia Khiêm đã bước tới trước mặt ông, ông nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của con trai, cảm thấy thế giới này thật dịu dàng và tươi đẹp…

“Có tung tích của Lâm Thanh Mai chưa?” Lập Kỳ Sơn quay người đi về phía trước hai bước, nhẹ nhàng đặt Asa nằm xuống.

Mắt Lập Gia Khiêm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh bình tĩnh nói: “Chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện đi.”

Lập Kỳ Sơn nhìn anh rồi bước đi trước.



Năm phút sau, Lập Kỳ Sơn và Lập Gia Khiêm ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế sofa da đơn trong phòng làm việc.

Lập Gia Khiêm rót nửa ly rượu Whisky cho mình và cho Lập Kỳ Sơn.

“Hạ Thiên chết cũng không chịu nói, Kiệt chết rồi, nhưng từ manh mối có thể phân tích được Thanh Mai có thể vẫn còn sống…” Lập Gia Khiêm uống một hơi cạn sạch nửa ly Whisky.

Cách uống rượu này của anh khiến Lập Kỳ Sơn hơi nhíu mày, ông nói: “Thời gian này con sắp thành ma men rồi đấy… Ba thực sự hối hận hồi đó đã ngăn cản con qua lại với Lâm Thanh Mai, sớm biết con là một người đa tình như vậy thì ba ngăn cản có tác dụng gì chứ?”

Lập Gia Khiêm nhìn ba mình hơi thất thần, anh cảm khái: “Ba thật sự thay đổi rồi, từ hối hận được nói ra từ miệng ba khiến con thật sự không dám tin.”

“Có gì không tin được chứ? Ba chưa từng nói ba sẽ không phạm sai lầm. Ông nội con cố chấp cả đời, ba lại gây áp lực cho con, thời gian này thật sự đã làm khó con rồi… Sau khi ông nội con mất, ba đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, đời người quá ngắn ngủi, tại sao ba cứ phải ép con đi theo ý mình chứ?” Lập Kỳ Sơn cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm lớn.

Sau khi đặt ly rượu thuỷ tinh xuống, ông nói tiếp: “Thời gian trôi qua rất nhanh, vài năm nữa ba sẽ già thật rồi, ai biết khi nào ba sẽ chết, ba muốn trút bỏ hết những suy nghĩ xưa cũ mà ba bị mắc kẹt trong đó. Đời này ba không có được tình yêu của mẹ con, là ba không nghĩ thông suốt… Ba không hy vọng con cũng sống cô đơn cả đời như ba, thời gian này ba cũng thấy đủ rồi, ba hiểu con thật sự yêu Lâm Thanh Mai.”

“Nếu có thể tìm con bé về, con bé sẽ là con dâu của nhà họ Lập chúng ta, ba sẽ không phản đối hai đứa nữa… Ba biết bây giờ nói những điều này hơi muộn, nhưng tất cả đều là lời từ tận sâu trong lòng ba.”

Những lời này của Lập Kỳ Sơn ngay lập tức cởi bỏ được nút thắt trong tim Lập Gia Khiêm. Dù hiện nay vẫn chưa rõ sống chết của Lâm Thanh Mai, nhưng ba có thể mở lòng với anh như thế, anh vẫn rất cảm kích: “Cảm ơn ba đã nói những điều này với con.”

“Cảm ơn cái gì, chúng ta là người một nhà, có mâu thuẫn gì không thể gỡ bỏ? Người còn sống thì đừng quá cố chấp, thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả. Ba chỉ không muốn sau này trước khi chết lại hối hận thôi, nếu khi ba chết cũng như ông nội con, con mang theo oán hận tiễn ba đi thì người làm ba này thật sự là quá thất bại!”

Lập Gia Khiêm nhìn người ba không có tình cảm sâu đậm với mình, bỗng nhiên lúc này anh lại được hiểu ba mình.

Đây là cuộc trò chuyện thật lòng đầu tiên của hai ba con sau nhiều năm.

“Ba, con có thể hỏi ba một câu được không?” Lập Gia Khiêm nghĩ đến Lập Tư Thần, người em trai cùng ba khác mẹ của anh nhưng lại nói với người ngoài là em họ anh.

Lập Kỳ Sơn ngước mắt, nhẹ giọng nói: “Con hỏi đi.”

“Nếu con đoán không nhầm thì bao nhiêu năm nay thật ra ba chưa từng yêu Hà Xuân Lan, hơn nữa còn nhắm một mắt mở một mắt trước chuyện bà ta ngoại tình. Nếu ba không yêu bà ta thì sao lại cưới bà ta?” Lập Gia Khiêm cảm thấy người em trai Lập Tư Thần này hơi đáng thương.

Ba ruột không thương, mẹ ruột lại muốn làm bác gái cả, thân phận gia đình kỳ dị này khiến mỗi lần Lập Gia Khiêm nhớ đến đều cảm thấy không thể hiểu nổi.

Lời của Lập Gia Khiêm khiến Lập Kỳ Sơn rơi vào trầm tư trong chốc lát, đột nhiên ông sờ túi mình muốn lấy hộp thuốc lá.

Ông sờ túi tìm một lượt không thấy mới nhớ ra hai ngày trước ông đã vứt hết xì gà và thuốc lá đi, vì ông không muốn khi bế Asa, cháu trai ngửi thấy mùi khói thuốc trên người ông.

Có thể nói, Lập Kỳ Sơn thực sự yêu thương đứa cháu trai bình an trở về từ tận đáy lòng.

“Ba.” Lập Gia Khiêm đưa điếu thuốc của mình cho Lập Kỳ Sơn.

Lập Kỳ Sơn nhìn rồi nhận lấy, Lập Gia Khiêm châm lửa cho ông.

Sau khi rít hai hơi, Lập Kỳ Sơn mới nói ra sự thật: “Có một số chuyện ba chưa bao giờ nói với con, tối nay ba sẽ nói rõ… Năm đó sau khi mẹ con bỏ rơi con, ba đã hận mẹ con rất nhiều năm chính vì vậy từ nhỏ ba đã khắt khe với việc giáo dục con, đôi lúc thậm chí còn rất không có tình người, nói thật bây giờ mỗi lần nhớ lại, ba đều cảm thấy xấu hổ…”

“Là ba không xử lý mối quan hệ với mẹ con đúng cách, chuyển rất nhiều cảm xúc tiêu cực sang cho con… nghĩ lại năm đó con mới bao lớn, ba đối xử với con…”

Có một số lời tự trách mà Lập Kỳ Sơn không nói ra được, ông liên tục hút thuốc, thật không dễ dàng để một người đàn ông trung niên thừa nhận với con trai rằng mình đã phạm sai lầm trong quá khứ.

Có bao nhiêu người giữ câu “xin lỗi” trong lòng không nói ra được cho đến khi chết.

“Ba, những chuyện này đã qua rồi, con đã buông bỏ được, ba cũng không cần phải để trong lòng nữa.” Lập Gia Khiêm chủ động nói ra tiếng lòng của mình.

Sau khi trải qua chuyện Lâm Thanh Mai mất tích, ông nội qua đời, sự hiện diện của con trai, rất nhiều thứ đã không còn đáng nói trong lòng Lập Gia Khiêm nữa.

Lập Kỳ Sơn hút hơi cuối cùng của điếu thuốc xong rồi nói: “Khi đó ba có vấn đề về tâm lý, vẫn luôn tìm bác sĩ tâm lý giúp đỡ. Ba sợ có ngày nào đó ba sẽ thực sự làm tổn thương con, như vậy ba nhất định sẽ hối hận. Cho nên năm đó ông nội con đã sắp xếp cho ba kết hôn với Hà Xuân Lan, bà ấy cũng là con gái của người đồng đội cũ của ông nội con.”

“Sau khi Tư Thần ra đời, ba muốn chuyển sự chú ý sang thằng bé, ban đầu thực sự có hiệu quả… nhưng theo sự thay đổi của thời gian, ba phát hiện tình yêu của ba dành cho Tư Thần còn không bằng một phần mười những gì ba dành cho con. Lúc đó ba mới hiểu mẹ con đã ảnh hưởng đến ba nhiều như thế nào, sau đó khi Tư Thần được nửa tuổi, ba đã gửi Tư Thần cho chú hai con.”

“Khi đó ông nội con cũng đồng ý, Hà Xuân Lan vốn không yêu ba, khi còn trẻ bà ấy cũng không thích trẻ con nên cũng không có nhiều ý kiến đã đồng ý luôn, chỉ thay đổi xưng hô thôi, vẫn là người nhà.” Khi Lập Kỳ Sơn nhắc đến Lập Tư Thần, đáy mắt có cảm giác áy náy mờ nhạt, ngoài ra không còn gì nữa.

Tâm trạng Lập Gia Khiêm rất phức tạp, chuyện muốn biết bây giờ đã được biết, anh phát hiện sau khi biết chuyện với trước khi biết cũng không có thay đổi gì lớn.

Vì Lập Tư Thần vẫn là em họ anh, sẽ không có cảnh nhận người thân.

Một số sự thật nếu có thể giẫu mãi có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy hạnh phúc hơn.

Lúc này Lập Kỳ Sơn đột nhiên đứng dậy nói: “Muộn rồi, ba về trước, con cũng nghỉ ngơi sớm đi. Ba đã hứa với cháu ngoan của ba rồi, dù bây giờ thằng bé chưa hiểu gì nhưng ba cũng không muốn thất hứa với nó, sau này ba sẽ dốc hết sức phối hợp với con tìm Lâm Thanh Mai. Nếu may mắn tìm được con bé, ba nợ con bé một lời xin lỗi.”

Tối nay ông đã nói quá nhiều điều mà trước kia ông muốn nói lại không dám nói, sau khi nói ra ông như dỡ bỏ được gông cùm nặng nề, bước chân rời đi của ông dường như cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhìn bóng lưng ba rời đi, Lập Gia Khiêm đột nhiên cảm thấy hình tượng ba mình cao hơn rất nhiều, mặc dù tuổi này của ba đã không còn trẻ nữa, nhưng trong lòng đứa con trai là anh, dường như ông trẻ ra hai mươi tuổi.

“Ba, cảm ơn ba đã thẳng thắn với con! Mong ba tha thứ cho sự bất kính của con với ba trong những năm qua! Con xin lỗi!” Lập Gia Khiêm cúi đầu thật sâu sau lưng Lập Kỳ Sơn.

Ý cười chờ mong đã lâu hiện lên trong mắt Lập Kỳ Sơn, ông quay đầu lại nói: “Chuyện Âu Dương Lan Lan ngoại tình là con bày kế đúng không? Khiến gia đình Âu Dương chật vật rút lui, kế này rất hay! Đôi khi ba thấy rất buồn vì con quá giống ba…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.