Giờ Lâm Thanh Mai anh ta đang bị bóp cổ, hô hấp còn có khó khăn, chứ nói gì đến dám nói lại lần nữa, muốn nói cũng nói không ra ấy.
Lúc này Lâm Thanh Mai thật hối hận.
Cô thầm mắng bản thân lắm lời, Tạ Bân thật đúng là 'bạn chí cốt' mà.
Cô tự trù úm mình đến mức sắp bị anh ta bóp chết rồi, đây có phải chính là tự tìm đường chết trong truyền thuyết hay không?
Có lẽ Tạ Bân gầm thét dẫn tới sự chú ý của Tạ Đình Hùng, cửa phòng ngủ Đỗ Tiểu Mỹ được mở ra.
Đỗ Tiểu Mỹ đứng ở cửa bị dọa hét toáng lên, cô ta hoàn toàn không biết trong phòng khách đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Đình Hùng đẩy Đỗ Tiểu Mỹ đang sợ choáng váng ra, lớn tiếng tức giận nói: "Tạ Bân, cậu mau buông cô ấy ra!"
Tạ Bân đang trong cơn giận dữ được tiếng hét Tạ Đình Hùng kéo lý trí trở về, tiêu cự trong mắt anh ta lập tức rõ ràng, nhìn thấy Lâm Thanh Mai cả khuôn mặt đỏ bừng, mắt cũng đã hằn lên tia máu, anh ta bị dọa lùi về phía sau, bước chân lảo đảo suýt nữa đứng không vững.
Lúc này Đỗ Tiểu Mỹ đã hoàn hồn, cô ta nhịn đau nhanh chóng đi tới, kéo cánh tay Lâm Thanh Mai lo lắng hỏi: "Diễm, cô sao rồi? Có sao không?"
Lâm Thanh Mai vội hít thở, cổ họng như bị quấn bằng băng dính mảnh hết sức khó chịu.
Xe lăn của Tạ Đình Hùng đã lăn đến bên cạnh Tạ Bân, ánh mắt lạnh lùng chất vấn: "Nếu tôi không ra, cậu suýt nữa đã bóp chết cô ấy có biết không? Có phải cậu điên rồi không?"
Sắc mặt Đỗ Tiểu Mỹ càng ngày càng kém, Lâm Thanh Mai ở lại đây lại bị Tạ Bân đối xử tàn bạo như vậy, khiến cô ta nhớ tới tình cảnh năm đó, khi biết cô ta mang thai, Tạ Đình Hùng nổi giận suýt nữa dùng bình hoa nện vào mặt cô ta.
Thật là nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt.
Đỗ Tiểu Mỹ chợt đứng phắt lên, tức giận hai mắt đỏ bừng bước nhanh đi về phía cửa, nhanh chóng mở cửa, lớn tiếng quát bọn họ: "Các người đều cút hết cho tôi! Còn không cút tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người, tố cáo các người cố ý đả thương người vô tội."
Dù lúc này Đỗ Tiểu Mỹ tức giận đến muốn đánh người, nhưng cô ta nhớ tới sự thực trước đó đã cầm không ít tiền của Tạ Đình Hùng, trong lòng cô ta tự nhiên ủ rũ.
Dù Tạ Bân bóp cổ Lâm Thanh Mai, nhưng Đỗ Tiểu Mỹ vẫn không dám báo cảnh sát, cũng sợ không đắc tội nổi Tạ Đình Hùng và Tạ Bân.
Lâm Thanh Mai đã có chút khôi phục thần trí, lạnh lùng liếc nhìn Tạ Bân, dù vừa nãy lời cô có chút quá đáng, nhưng cô nhất thời vẫn không thể tha thứ cho hành vi bạo lực mất lý trí của anh ta.
Dù Tạ Bân tức giận là vì quan tâm cô, nhưng những lời Lâm Thanh Mai vừa nói có lẽ là lời trong lòng rất nhiều người. Nếu sau này mỗi lần gặp phải người như vậy, Tạ Bân đều muốn bóp cổ đối phương thì thật không phải chuyện đáng giá cảm động nữa.
Nhìn nhận một cách nghiêm trọng thì hành động của Tạ Bân rất nguy hiểm, làm không tốt thì sẽ vi phạm pháp luật, phạm tội...
"Tạ Bân anh đi đi, tôi không định so đo chuyện vừa rồi, nhưng tôi đề nghị anh hãy đi khám bác sĩ tâm lý, nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì rất nguy hiểm." Lâm Thanh Mai đã ngồi thẳng, vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa thản nhiên, dường như chuyện vừa rồi không đáng được nhắc tới.
Sự ung dung thoải mái của Lâm Thanh Mai khiến mọi người ở đây đều nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Bọn họ nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần ngồi trên ghế sô pha, không nghĩ tới lời nói ra khiến người ta cảm thấy rất kinh hãi.
Nhất là vẻ mặt không màng sống chết của cô khiến Tạ Bân cảm thấy hết sức xấu hổ nhục nhã.
Nghĩ về hành vi điên cuồng mất khống chế của mình vừa nãy, Tạ Bân cảm thấy sợ hãi, anh ta thậm chí có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Mai.
Nhưng Lâm Thanh Mai lại dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy...
Đỗ Tiểu Mỹ thấy bọn họ vẫn ở nguyên tại chỗ không đi, tức giận hổn hển hét lên lần nữa: "Rốt cuộc các người có cút đi hay không, nếu còn không cút tôi sẽ đi báo cảnh sát."
Đỗ Tiểu Mỹ bị chọc tức tới mức muốn đi gọi điện thoại báo cảnh sát, nhìn dáng vẻ đó của cô ta, Tạ Đình Hùng bất đắc dĩ nói: "Tạ Bân, chúng ta đi thôi. Tiểu Mỹ mới làm phẫu thuật, không thích hợp tiếp tục tức giận."
Trước khi quay người, Tạ Đình Hùng quay về phía Lâm Thanh Mai nói: "Xin lỗi, tôi thay em trai tôi xin lỗi cô, nếu cô cần giúp gì cứ đến tìm tôi, Tiểu Mỹ biết phương thức liên lạc của tôi."
Lâm Thanh Mai liếc mắt nhìn Tạ Đình Hùng một chút không nói gì, sắc mặt cũng không hề vui vẻ.
Mặt Tạ Bân hơi tái, đầy áy náy và xấu hổ, anh ta há to miệng, cuối cùng chỉ phun ra ba chữ: "Thật xin lỗi."
Chưa đến nửa phút, Tạ Bân và Tạ Đình Hùng đều đi rồi.
Bọn họ vừa đi, Đỗ Tiểu Mỹ đã đi tới đóng sầm cửa, thở hồng hộc quay về ghế sô pha.
Cô ta vẻ mặt áy náy nói: "Diễm, dù tôi không biết rốt cuộc giữa cô và Tạ Bân đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây đều là lỗi của tôi, là tôi đồng ý để hai người này vào nhà, tôi không ngờ Tạ Bân lại có khuynh hướng bạo lực như anh trai anh ta."
Lâm Thanh Mai xoa xoa cổ mình, vẻ mặt không quan trọng: "Không sao, mọi việc đã qua rồi, cô cũng đừng để trong lòng, là vừa nãy tôi nói năng không chú ý chọc phải anh ta... nhưng trạng thái Tạ Bân hiện giờ đúng là cần phải đi khám bác sĩ tâm lý. Tôi cảm thấy tâm lý Tạ Đình Hùng chắc ít nhiều cũng có chút vấn đề, có lẽ bây giờ anh ta vẫn chưa thật sự chấp nhận sự thật thân thể đã tàn tật."
Đỗ Tiểu Mỹ tán đồng gật đầu: "Không sai, thời gian tôi và Tạ Đình Hùng bên nhau, anh ta thường xuyên phát cáu... bây giờ nhớ lại, khi đó tôi thật sự đã thành nơi trút giận của anh ta. Tôi nói thật cho cô biết, có một lần sau khi uống say, anh ta đã đánh tôi, sau khi tỉnh rượu lại đưa cho tôi ba trăm triệu tiền mặt, lúc đấy tôi đã quá tham lam nên đã nhanh chóng tha thứ cho anh ta... khi đó tôi thật là hèn."
"Được rồi, Tiểu Mỹ, mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa. Tôi lắm miệng nhắc nhở cô một câu, kiên quyết không thể chấp nhận người đàn ông đánh phụ nữ, cô nhất định phải cẩn thận loại đàn ông này."
Lâm Thanh Mai trịnh trọng nói: "Chắc cô cũng đã từng xem về tin tức bạo lực gia đình trên mạng, nếu phụ nữ chúng ta không có sức mạnh thì cũng chỉ có thể học thông minh một chút, đừng cho tên đàn ông cặn bã bất kỳ cơ hội nhỏ nào, đi ra ngoài cũng phải chuẩn bị chút vũ khí phòng sói, chú ý một chút thì sẽ an toàn thêm một chút."
Lời cô khiến Đỗ Tiểu Mỹ lần nữa gật đầu: "Diễm, cô nói đúng! Cô yên tâm, tôi nhớ hết lời cô nói. Trước đó, ở phòng ngủ Tạ Đình Hùng nói với tôi những lời kia, khiến tôi hoàn toàn hiểu rõ, tôi không thể dựa vào đàn ông, ăn của người thì phải làm việc cho người, sau này tôi phải sống tích cực một chút. Hôm nay dù tôi không hề lưu luyến đứa bé đã bị mất trong bụng, nhưng trong lòng tôi không phải không có cảm giác."
Vành mắt cô ta đỏ lên, thất vọng nói: "Nếu như không phải ban đầu Tạ Đình Hùng có thái độ đó, tôi sẽ không nhẫn tâm, không hề suy nghĩ muốn phá thai như vậy, tôi thật không có cách nào. Sao tôi có thể sinh ra đứa bé không được ba ruột mình thừa nhận chứ? Dựa vào mình tôi nuôi sống nó căn bản không thực tế, thay vì để đứa bé của tôi sinh ra phải chịu tội thì tôi thà bỏ nó đi khi nó còn là cái thai..."
Lâm Thanh Mai nhìn thấy sự tổn thương trong ánh mắt của Đỗ Tiểu Mỹ, cô không có quyền chỉ trích Đỗ Tiểu Mỹ đúng hay sai, đều là người trưởng thành rồi, dù lựa chọn là cái gì, trả giá cái gì, đã lựa chọn thì phải có dũng khí đi gánh chịu hậu quả tương ứng.
...
Một giờ sau, Lâm Thanh Mai rời khỏi nhà Đỗ Tiểu Mỹ.
Đỗ Tiểu Mỹ nói, cô ta đã bảo bác họ trong thành phố tới chăm sóc mình mấy ngày, bảo Lâm Thanh Mai không cần lo lắng.
Lâm Thanh Mai có thể nhìn ra nếu cô còn tiếp tục đến chăm sóc Đỗ Tiểu Mỹ, cô ta sẽ bắt đầu bị gánh nặng tâm lý.
Hiện sức khỏe Đỗ Tiểu Mỹ còn chưa khôi phục, dù là về thân thể hay là tinh thần đều phải rất chú ý, để tránh gieo mầm bệnh cho tương lai.
Lâm Thanh Mai không kiên trì nữa, nhưng cô đã nhớ địa chỉ Đỗ Tiểu Mỹ.
Cô nghĩ quay về sẽ gửi chút tổ yến cho Đỗ Tiểu Mỹ bồi bổ thân thể.
Bây giờ Đỗ Tiểu Mỹ và quá khứ rất khác biệt, trong lòng Lâm Thanh Mai thầm cảm thấy vui vẻ khó tả.
Nhìn bạn bè mình trở nên ngày càng chân thiện mỹ, bản thân càng thêm chân thực, càng nỗ lực tiến lên, khiến Lâm Thanh Mai cảm thấy thưởng thức và vui mừng từ đáy lòng.
Hiện thực bây giờ, có gì có thể so sánh được sự tốt đẹp của cảm giác an toàn mà phụ nữ mang đến cho bản thân chứ.
Trên đường trở về Lâm Thanh Mai khẽ hát, tâm tình nhẹ nhõm khó tả.
Chuyện Đỗ Tiểu Mỹ khiến cô lại nghĩ đến, trong cuộc sống, nhiều chuyện nhìn có vẻ rất tồi tệ, nhưng sau khi trải qua có lẽ sẽ rút ra được bài học và thu hoạch tốt hơn.
Có câu là không trải qua mưa gió làm sao gặp được cầu vồng, không phải chính là như thế sao?
Nhân sinh không có diễn tập, mỗi lần đều là trực tiếp.
...
Hơn một giờ sau, Lâm Thanh Mai từ trên xe taxi bước xuống, sau khi trả tiền cô đi thẳng vào siêu thị gần biệt thự của Bạch Cảnh Thụy.
Cô muốn đi siêu thị mua chút thực phẩm chín, đây chính là cơm tối của cô.
Lát nữa, sau khi ăn cơm tối xong cô sẽ mang theo công cụ hội họa đi lên lớp cho Asa.
Mười phút sau, Lâm Thanh Mai đi ra khỏi cửa siêu thị, cô chú ý quan sát, định đi qua ngã tư đi tới.
Nhưng ngã tư này liền với garage ngầm của siêu thị, từ bên trong đột nhiên lao ra một xe thể thao Bugatti màu xanh đậm.
Dù đối phương đã kịp thời thắng lại, nhưng tài xế xe thể thao vẫn sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Xe không dừng lại ngay mà theo đà lao về phía Lâm Thanh Mai, xô cô ngã ra...
Lâm Thanh Mai bị đụng ngã trên mặt đất, đồ cô mua được từ siêu thị rơi khỏi tay lăn lóc ra xung quanh, hiện trường một mảnh hỗn độn.
Cô đau nhíu chặt mày, nhưng vẫn nghiến răng không kêu đau, tận mắt nhìn thấy đầu gối bị toạc ra chảy máu đầm đìa, cô mơ hồ có chút cảm giác choáng máu.
Còn không đợi người qua đường đi tới đỡ cô, người đàn ông trên xe đua đã kịp thời xuống xe xem cô.
Khi Lâm Thanh Mai ngẩng đầu lên nhìn thấy người gây họa kia đúng là chồng trước Trần Hoàng Khôi, cô đầy tức tối thốt lên: "Mẹ kiếp!"