Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 47: Chương 47: Tính khí ngang ngược




Khi Lập Gia Khiêm gọi tên Lâm Thanh Mai, Louis đã đưa mắt liếc nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy có vẻ như rất trẻ trung, giống như thiếu nữ đôi mươi vậy.

Trái tim anh giống như bị đâm thủng vậy, cô gái này không phải Niệm Niệm của anh...

Ánh sáng màu tím mờ mờ vừa rồi khiến anh nhất thời nhớ lại quá khứ, anh cứ nghĩ đã gặp lại Cố Niệm người vợ đã mất của mình, nhưng thực tế thật tàn nhẫn.

Louis không đợi Lập Gia Khiêm phải hành động, anh buông Lâm Thanh Mai ra, ánh mắt hiện lên một chút áy náy, anh nói: “Xin lỗi, tôi thực sự đã nhận nhầm người rồi...”

Bàn tay đang nắm chặt của Lập Gia Khiêm dần dần được nới lỏng, anh bước về phía trước và kéo cổ tay Lâm Thanh Mai.

Đôi mắt đen như màn đêm mờ mịt của anh nhìn Louis đầy nham hiểm, khóe miệng Lập Gia Khiêm khẽ nhếch lên một nụ cười chế giễu, anh cảnh cáo bằng giọng điệu lạnh lùng: “Louis, nể tình tình cảm của anh với người vợ đã mất của mình, lần này tôi không thèm tính toán! Nếu lần sau anh còn dám mạo phạm đến người phụ nữ của tôi, đừng trách tôi không nể mặt tình cảm giữa ba mẹ hai bên!”

Nói xong, Lập Gia Khiêm nắm tay Lâm Thanh Mai bước ra khỏi cửa.

Anh Đao bị dọa tới mức không dám thở mạnh, đám vệ sĩ mặc áo đen ở ngoài hành lang toàn bộ đều cầm song sắt và dao găm đứng một bên, bọn họ cũng không dám manh động.

Ánh mắt Lập Gia Khiêm nhìn anh Đao giống như nhìn một con chuột đang chạy trên đường, anh tức giận nói: “Đao Văn Phong, ông cũng to gan thật đấy! Đến cả người phụ nữ của tôi mà cũng dám động vào! Ông cứ đợi ngày Club Kim Sơn này đóng cửa đi!”

Anh Đao khi nghe tin Club Kim Sơn của mình phải đóng cửa, đột nhiên hoảng sợ quỳ xuống!

anh ta chắp hai tay van xin: “Cậu chủ Khiêm, tôi sai rồi! Là do tôi có mắt như mù nên mới làm ra những chuyện hồ đồ như vậy! Cậu đại nhân độ lượng, hãy tha cho Club Kim Sơn của tôi một con đường sống...Cả gia đình tôi từ già đến trẻ đều trông chờ vào Câu lạc bộ Kim Sơn này...”

Lâm Thanh Mai đứng bên cạnh Lập Gia Khiêm cũng rất bất ngờ, anh Đao xưa nay vốn kiêu ngạo, nay biến thành bộ dạng sợ sệt như vậy cũng nhanh thật nhanh quá đi...

Cô liếc nhìn trộm người đàn ông bên cạnh mình, lúc này Lập Gia Khiêm cũng cúi xuống nhìn cô.

Tâm trạng của anh vô cùng khó coi: “Nhìn cái gì, để xem lúc về tôi xử lý cô thế nào!”

Hai má Lâm Thanh Mai lúc hồi hộp có chút đỏ lên, tất cả mọi người trong căn phòng đều biết về mối quan hệ của cô và Lập Gia Khiêm đúng không?

Xem ra lần này Lập Gia Khiêm thật sự tức giận rồi, sợ rằng sau khi quay về không có gì tốt đẹp rồi...

Nhưng khi nghĩ đến mẹ và Lưu Ái Quốc, Lâm Thanh Mai lấy hết can đảm nói: “Tổng giám đốc Lập, mẹ tôi và chú Lưu vẫn ở trong tay anh Đao, còn có người bạn thân của tôi là Lưu Bảo Bảo cũng không biết đi đâu rồi? Chắc là bị anh Đao bắt lại rồi!”

anh Đao đang quỳ trên mặt đất cầu xin sự thương xót, vừa nghe thấy Lâm Thanh Mai nhắc đến mình đã lập tức quỳ gối lạy hai lạy, nói: “Xin lỗi cô Lâm Thanh Mai, tôi đúng thật là có mắt như mù...”

“Mẹ của cô ấy trong tay ông phải không?” Lập Gia Khiêm nhìn Đao Văn Phong liền cảm thấy bực bội, kiểu người hèn hạ đê tiện như hắn ta chỉ khi nào sợ mới bị dọa thành con nít như vậy.

Anh Đao lập tức ngừng giả bộ tỏ vẻ đáng thương, ngầng đầu nhìn đám vệ sĩ mặc áo đen đứng phía sau: “Còn không mau đưa người tới đây!”

Lập Gia Khiêm mặt mũi tối sầm lại, trong nháy mắt nói gì đó với Thanh Long và Đỗ Tuấn: “Hai người ở lại đây, đưa người nhà của Lâm Thanh Mai về nhà an toàn, chúng tôi đi trước.”

“Vâng, tổng giám đốc Lập.”

Lâm Thanh Mai vẫn không yên tâm về mẹ mình, cô muốn nói thêm gì đó nhưng bị Lập Gia Khiêm ngắt lời trước: “Đừng mặc cả với tôi! Nếu không đừng hòng tôi giúp cô chuyện gì!”

Đôi mắt đầy oán hận của cô nhìn chằm chằm vào anh, tức giận đến mấy cuối cùng cũng không nói nên lời, có anh giúp đỡ, mọi chuyện quả thực sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ngay khi anh Đao nghe thấy Lập Gia Khiêm chuẩn bị rời đi, anh ta quỳ gối xuống tiếp tục cầu xin sự thương xót: “Cậu Khiêm, mong cậu hãy cho tôi một cơ hội để sửa lỗi sai của mình! Không biết không có tội mà, cầu xin cậu đừng đóng cửa Club Kim Sơn này…”

Nhìn thấy ảnh ông chủ của mình cầu xin như một đứa trẻ, đám vệ sĩ áo đen có mặt ở đó không thể làm thinh, tất cả bọn họ đồng loạt quỳ xuống.

Mặc dù bọn họ không nói mấy lời van xin lòng thương xót, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, bọn họ đều hi vọng Lập Gia Khiêm có thể tha cho Club Kim Sơn lần này.

Lâm Thanh Mai vẫn luôn bị Lập Gia Khiêm ôm chặt lấy eo bỗng tiến về phía trước, cô khó nhọc quay đầu lại hỏi anh Đao: “anh Đao, khoản nợ của Lưu Ái Quốc…”

anh Đao gần như sắp ngất xỉu đến nơi rồi, Club Kim Sơn của anh sắp phải đóng của rồi, liệu anh ta còn dám tính đến món nợ của Lưu Ái Quốc sao?

Đến cả Lập Gia Khiêm cũng cảm thấy có chút buồn cười trong lòng, người phụ nữ ngu ngốc này tại sao lại không nhận ra được tình hình hiện tại chứ.

Nghe thấy tiếng khóc lóc của anh Đao thảm thiết như vậy, Lập Gia Khiêm cuối cùng cũng dừng bước nhưng không hề quay người lại.

Anh nói: “Được rồi, lần này tạm thời bỏ qua cho Club Kim Sơn, lần sau nếu còn dám làm loạn, tôi sẽ khiến mẹ cậu người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh đấy.”

anh Đao nghe xong bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức thề thốt: “Cậu Khiêm, tôi xin thề sẽ không bao giờ làm việc khinh suất nữa! Cảm ơn Cậu Khiêm…”

Đáp lại bóng lưng của Lập Gia Khiêm là một cái dập đầu.

Rất nhanh sau đó, Đỗ Tuấn và Thanh Long cùng với bốn vệ sĩ áo đen dẫn đầu đám người.

Đợi đến khi Lập Gia Khiên và Lâm Thanh Mai rới khỏi Club Kim Sơn, Louis, người vẫn luôn bình tĩnh đứng trong phòng cuối cùng cũng bước ra ngoài, bộ dạng sợ sệt ban nãy của anh Đao tất cả anh đều nhìn thấy hết.

Khi Louis rời đi cùng trợ lý của mình, anh ta nói với anh Đao một câu: “Lần này cũng may là tôi và Lập Gia Khiêm không xảy ra xung đột gì, nếu không tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu!”

anh Đao nhìn bóng lưng Louis dần biến mất, ngồi trên mặt đất toàn thân rã rời, thậm chí tim có chút đập mạnh và hoảng loạn.

Hai vệ sĩ áo đen phản ứng nhanh nhạy lao tới đỡ anh: “Anh Đao, anh không sao chứ? Có cần tới bệnh viện không?”

Có thể là nỗi tức giận bị dồn nén trong lòng bấy lâu nay của anh Đao không có nơi nào để trút bỏ, lúc này, nhìn thấy cấp dưới của mình trước mặt, sau khi hoàn hồn liền đưa tay tát tên vệ sĩ một cái!

Anh ta chửi bới với giọng kích động: “Đồ ngu! Đang yên đang lành đi bệnh viện làm gì? Mày không biết đến bệnh viện đen đủi thế nào sao? Mẹ kiếp hôm nay đúng thật là xúi quẩy, tại sao lại có thể liên tiếp chọc giận hai ông tướng này cơ chứ…”

Giờ thì hay rồi, chỉ trong một đêm mà anh ta đã chọc giận cả nhân vật kiệt xuất nhất Châu Á và thần bài thành phố Úc…

Thật là trộm gà không được lại còn mất nắm gạo!

“Chúng mày mau qua đó xem xét đi, đừng để bọn nó làm gì ngu xuẩn hơn nữa! Để người của Cậu Khiêm đưa ba mẹ và bạn của Lâm Thanh Mai đi đi!”

“Vâng, anh Đao.”



Lúc này, Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêml đã ngồi máy bay về trong đêm.

Lúc đến thì trời đã gần sáng rồi.

Đến biệt thự của Lập Gia Khiêm, anh kéo Lâm Thanh Mai lên phòng ngủ tầng hai.

Lâm Thanh Mai buồn ngủ đến mức không chịu nổi nữa, vừa bước vào phòng ngủ liền muốn ngã ngay xuống giường.

Cô lập tức bị Lập Gia Khiêm dựng dậy, trong mắt anh ta hiện rõ vẻ chán ghét, nói: “Lâm Thanh Mai, cô mau đi tắm rửa sạch sẽ cho tôi! Đừng làm bẩn phòng của tôi!”

“Vậy tôi sẽ ngủ ngoài phòng khách…”

Nếu không phải đã biết chuyện mấy người Vương Lệ Hằng được cứu ra rồi, sợ là cô chẳng thể nào chợp mắt nổi.

Bây giờ họ đều đang trên đường về nhà, trái tim treo lơ lửng của Lâm Thanh Mai cơ bản đã được nhẹ nhõm phần nào, những chuyện tiếp sau đó cô muốn hỏi sau khi ngủ một giấc thật ngon.

Cô vừa quay người bước được hai bước đã bị Lập Gia Khiêm lôi vào phòng tắm giống như một chú gà con.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh đỏ ngầu, dường như rất mệt mỏi, Lập Gia Khiêm không thể bình tĩnh hơn nữa, nói: “Đừng thách thức sức chịu đựng của tôi, mau đi tắm đi! Tắm xong rồi ngủ!”

Lâm Thanh Mai chỉ còn cách lê thân thể không còn chút sức lực nào đi tắm.

Sau khi cô tắm xong, nhìn thấy Lập Gia Khiêm đã tắm xong nằm trên giường.

Cô vừa nghĩ đến việc lẻn vào phòng khách ngủ, Lập Gia Khiêm đã nhắm mắt vỗ tay vào gối nói: “Lại đây…”

Lâm Thanh Mai thở dài đi về phía trước, cô còn tưởng anh ta đã ngủ rồi.

Ngay khi cô vừa nằm xuống đã bị Lập Gia Khiêm ôm vào lòng, anh vẫn nhắm mắt, nói bằng giọng mệt mỏi: “Đừng nghịch ngợm nữa, mau ngủ đi.”

Hai người ôm nhau ngủ đến một giờ chiều hôm sau.

Lâm Thanh Mai vừa tỉnh dậy đã thấy Lập Gia Khiêm đang nhìn cô, rõ ràng anh ta đã tỉnh đậy được một lúc rồi.

Anh ta lúc này, tinh thần tỉnh táo, khóe miệng mỉm cười, một cảm giác u ám đến buồn cười khiến Lâm Thanh Mai ý thức được mà trốn tránh đi.

Lập Gia Khiêm một tay bóp mạnh eo cô, nụ cười lạnh lùng: “Lâm Thanh Mai, cô sẵn sàng nhận hình phạt chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.