Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 162: Chương 162: Tổn thương cả đời




Lập Gia Khiêm bất động thanh sắc liếc nhìn cô ta: “Ừm, đi thôi.”

Thấy anh lướt qua cô ta đi thẳng, Au Dương Lan Lan không nhịn được gọi: “Gia Khiêm.”

Trong lời có ý này của cô ta không khiến Lập Gia Khiêm xoay người, anh quay lưng hỏi cô ta: “Chuyện gì?”

Thấy anh không có quay người, Thanh Long Lan Lan cũng không tức giận, cô ta dịu dàng nói: “Bắt đầu từ hôm nay chúng ta chính là vợ chồng rồi, em biết cuộc hôn nhân này là ông nội hai bên chúng ta định đoạt, đối với anh mà nói khả năng có hơi đột ngột, đối với em mà nói cũng rất đột ngột...”

Lập Gia Khiêm lúc này xoay người nhìn cô ta nói: “Không sai! Đối với tôi quả thật rất đột ngột, cô nên biết tôi tại sao lại đáp ứng mối hôn sự này!”

Thanh Long Lan Lan nghe thấy anh nói như thế, sắc mặt bỗng chốc khó coi vài phần.

Nếu Lập Gia Khiêm đã nói lời trong lòng ra trước mặt rồi, Thanh Long Lan Lan cũng cảm thấy cần thiết phải nói ra cảm nhận của cô ta: “Em biết hôn nhân không có được xây dựng trên tình cảm cơ bản đối với ai quả thật sẽ có chướng ngại tâm lý, nhưng tình cảm là thứ có thể từ từ bồi dưỡng, chỉ cần anh cho em một cơ hội, em sẽ học làm một người vợ tốt...”

Sự hy vọng vụt qua trong mắt cô ta khiến Lập Gia Khiêm xuất hiện tia cười lạnh nhàn nhạt, anh đột nhiên đi lại gần vài bước cúi đầu nhìn cô ta nói từng câu từng chữ: “Tôi không muốn lừa cô, tôi sẽ không yêu cô, còn cô muốn làm người vợ gì đó không có liên quan tới tôi.”

Nói xong anh xoay người rời khỏi.

Thanh Long Lan Lan nhìn bóng dáng cao lớn rời đi kia, nhịp tâm đập loạn.

Gương mặt tuấn mỹ kinh thế hãi tục đó của Lập Gia Khiêm, khiến nhịp tim của cô ta cùng lúc giống như có mấy trăm còn mèo hoang cào vào.

28 năm nay, cô ta chưa từng động lòng khát vọng với người đàn ông nào như thế, lúc đầu khi ông nội Thanh Long Thành lấy ra một quyển tạp chí thương vụ hỏi cô ta có bằng lòng gả cho người đàn ông trên trang bìa này không, mắt của Thanh Long Lan Lan đã sáng lên rồi!

Cô ta nhìn thấy bức ảnh hoàn mỹ của Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh trên bìa tạp chí đã ngưỡng mộ không thôi, hận không thể người phụ nữ trong bức ảnh là cô ta.

Thanh Long Vạn Niên lúc đó không chút do dự nói bằng lòng! Rất bằng lòng! Vô cùng bằng lòng!

Ông nội Thanh Long Thành cười nói: Xem ra cháu gái ngoan của ông là thật sự thích cậu ta! Được, chuyện này để ông nội lo...

Sự việc rất thuận lợi, sau khi hai bên gia đình đều đồng ý, hôn sự rất nhanh đã được định đoạt.

Thanh Long Vạn Niên vốn tưởng Lập Gia Khiêm đối với cô ta cũng khả năng là nhất kiến chung tình, nhưng không ngờ, mục đích của anh chính là vì ông nội của anh.

Nhưng mặc nói như nào có thể kết hôn với Lập Gia Khiêm, cô ta là được như ý nguyện rồi, cho nên cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ theo đuổi Lập Gia Khiêm!

Người đàn ông như anh đi đến đâu đều là kiểu hào quang quy tụ, cô ta bắt buộc phải đến gần mặt nước để có được mặt trăng!

Ông nội Thanh Long Thành còn từng nhắc nhở cô ta, bảo cô ta dùng sự thông minh quản lý người đàn ông của mình, cách trực tiếp nhất chính là mang thai con của Lập Gia Khiêm trước.

Đêm động phòng hoa chúc hôm nay, Thanh Long Lan Lan đã khát vọng vô số lần ở trong lòng rồi!

Cô ta đỏ ửng mặt cũng nhanh chóng đi về phía phòng khách...

...

2 tiếng sau, Lập Tư Thần và ba Lập Vân Trường lái xe rời khỏi trước, người của nhà Thanh Long cũng chuẩn bị rời khỏi biệt thự của Lập Quốc Tân.

Người của nhà họ Lập tiễn người của nhà Thanh Long ra tới cửa.

Tài xế của nhà họ Thanh Long đã đợi ở bên cạnh xe.

Mẹ Chu Đan kéo Thanh Long Lan Lan đến bồn hoa trước mặt cách mười mấy bước, bà ta có hơi ngại ngùng nói nhỏ: “Lan Lan, mẹ muốn nhắc nhở con, đêm đầu tiên của phụ nữ vẫn là khá dày vò, cô cố nhịn...”

Lời của mẹ khiến vành tai của Thanh Long Vạn Niên đỏ bừng, cô ta nhìn Lập Gia Khiêm ở cách đó không xa, trong đôi mắt đen lấp lánh ánh sao đều là sự si mê và xấu hổ của đằng gái.

Chu Đan thuận theo ánh mắt của cô ta cũng nhìn sang con rể của mình, Chu Đan khẽ cười nói: “Thật là con gái lớn không giữ được, con nói con lúc đầu mới thấy ảnh trên tạp chí của nó thì đã mê như điếu đổ...”

“Lúc đó nó còn suýt nữa lấy Vương Gia Linh, gia đình của người phụ nữ đó và nhà họ Lập cũng thật sự là môn đăng hộ đối, nhưng nhà Thanh Long chúng ta cũng không kém! Tuy nhà Thanh Long chúng ta không so được với khối tài sản của nhà họ Lập, nhưng chúng ta tốt xấu cũng là con cháu của người học hành! Sau này nó nếu như đối với con không tốt, con nói với chúng ta, mẹ tin lấy giao tình sinh tử của chiến hữu xưa giữa ông nội con và ông nội nó, ông nội nó nhất định sẽ đứng về phía con!”

Chu Đan cho dù vô cùng hài lòng về người con rể vô cùng hoàn mỹ như Lập Gia Khiêm này, nhưng trong lòng vẫn có hơi lo lắng!

Loại đàn ông vô cùng ưu tú này thật sự là quá chói mắt rồi, sau này khó tránh sẽ có hồ ly tinh nghĩ cách tiếp cận, con gái Thanh Long Lan Lan bởi vì ánh mắt cao trước giờ chưa từng yêu ai, bây giờ vừa nhìn thì đã vội gả đi rồi, bà ta khó tránh mà lo lắng thay cho con gái của mình.

Thanh Long Lan Lan nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ thì cười nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ linh tinh, Gia Khiêm đã là chồng của con rồi! Con tin anh ấy sẽ đối tốt với con, hai người chúng con là hôn nhân sắp đặt, sau này cần có một khoảng thời gian mài giũa dung hòa.”

Chu Đan gật đầu cảm thấy lời con gái nói cũng có lý, bà ta nhìn Thanh Long Phục đợi bà ta ở cách đó không xa nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi đây, từ nay trở đi con là dâu nhà người ta rồi, chuyện gì cũng nên bao dung một chút, không thể giống như trẻ con cáu kính trước kia nữa, phải hiếu thuận ba chồng hiếu thuận với ông nội...”

“Mẹ, mẹ đừng cằn nhằn nữa, nói quá lâu sẽ khiến người của nhà họ Lập có suy nghĩ gì đó, mọi người về đi, thời gian không sớm nữa, ông nội cũng nên trở về nghỉ ngơi rồi.” Trái tim của Thanh Long Lan Lan lúc này luôn ở trên người Lập Gia Khiêm.

Mà ánh mắt của Lập Gia Khiêm đã xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn, vì mối quan hệ của Lập Quốc Tân mới vẫn đứng ở đó không có rời khỏi.

Thanh Long Lan Lan sợ Lập Gia Khiêm bởi vì người nhà của cô ta mà cảm thấy tức giận.

Anh nếu như tâm trạng không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí đêm động phòng tối nay...

Chu Đan thở dài nói: “Được, mẹ không nói nữa, mới vừa gả tới thì đã nói chuyện giúp người của nhà họ Lập rồi... Cuối cùng mẹ lại nói một câu, tối nay khi con và Gia Khiêm động phòng đừng có dùng đồ bảo hộ... Ông nội Gia Khiêm rất mong được bế cháu nội sớm, con nếu như có thể lần đầu mang thai sinh được cháu đích tôn cho nhà họ Lập, vậy sau này con ở nhà họ Lập càng có chỗ đứng!”

Thanh Long Lan Lan hơi cụp mắt xấu hổ nói: “Mẹ, những cái này con đều biết...”

“Ông nội của Gia Khiêm tại sao kiên trì tối nay để con và Gia Khiêm ở nhà tổ, dụng ý trong này con nên hiểu...”

Chu Đan còn đang nói, Thanh Long Phục ở cách đó không xa gọi: “Chu Đan, chúng ta đi thôi, thời gian không sớm nữa đừng làm trì hoãn thời gian tụi nhỏ nghỉ ngơi.”

Chồng vừa nhắc nhở như thế, Chu Đan lập tức kéo Thanh Long Lan Lan đi tới.

Sau khi người hai nhà chào tạm biệt lẫn nhau, ông cụ nhà Thanh Long và vợ chồng nhà Thanh Long ngồi lên xe rời khỏi.

Sau khi đợi xe rời đi, Lập Quốc Tân chống gậy ở bên cạnh nói với Thanh Long Lan Lan: “Lan Lan, thật là ủy khuất cho cháu rồi, tối nay để cháu và Gia Khiêm ở nơi này của ông, cháu yên tâm đi, ngày mai hai đứa có thể trở về nhà mới ở.”

Thanh Long Vạn Niên nở nụ cười ngọt ngào: “Ông nội ông nói gì thế, nơi này rất tốt! Chỉ cần ông nội bằng lòng, cháu và Gia Khiêm có thể ở nhà tổ ở bên cạnh ông ạ.”

“Ha ha ha... lời của Lan Lan khiến ông già này thật sự vui vẻ! Lan Lan mau theo ông ta vào phòng, ông nội dẫn cháu đến phòng tân hôn đêm nay, chữ hỷ trong phòng đều là chính tay ông nội dán...” Lập Quốc Tân đã xoay người, Thanh Long Lan Lan vội vàng đỡ cánh tay của ông ta cùng đi.

Lập Kỳ Sơn ở đằng sau bọn họ xoay người nhìn Lập Gia Khiêm, nhìn thấy Lập Gia Khiêm đang cúi đầu gửi tin nhắn, Lập Kỳ Sơn nhíu mày thấp giọng nói: “Con đi theo ba.”

Lập Gia Khiêm ngước mắt lướt qua ông ta: “Ba chịu đưa địa chỉ cho con rồi sao?”

“Hừ, con nghĩ ba sẽ nuốt lời?” Lập Kỳ Sơn đã đi về phía phòng sách.

Lập Gia Khiêm sau khi nhìn thấy tin nhắn gửi cho Lâm Thanh Mai đã gửi đi, anh nhanh chóng cất điện thoại sải bước đi về phía của Lập Kỳ Sơn.

...

10 phút, Lập Kỳ Sơn ở trong phòng sách lấy bức thư cũ để trong két bảo hiểm để trên bàn làm việc.

“Đây là tấm bưu thiếp của mẹ con ở Seattle gửi tới khi con chào đời 100 ngày, theo như ba biết, bà ấy đến bây giờ vẫn sống ở chỗ đó... con nếu như thật sự muốn biết sự thật, con đi tìm bà ấy đi.” Biểu cảm của Lập Kỳ Sơn có chút phức tạp, ông ta từ trên bàn cầm hộp thuốc rút một điếu thuốc ra.

Trong đôi mắt đen của Lập Gia Khiêm tràn đầy sự suy tư, trong cổ họng giống như bị bông gai đâm đau khiến anh nói không lên lời.

Tấm bưu thiếp cũ này giống như một chiếc chìa khóa để mở chiếc hộp Pandora, ngón tay của anh run rẩy cầm tấm bưu thiếp lên.

Anh nhìn trên tấm bưu thiếp ngoài địa chỉ, tên họ, mã vùng, ở khoảng trắng viết một câu: con à, chúc con cả đời bình an hạnh phúc.

Ngoài câu chúc phúc ra, trong nửa cuộc đời của anh chưa từng có sự xuất hiện ‘người mẹ’ này.

Tình yêu của mẹ và chút hồi ức trong gia đình bình thường, anh hoàn toàn không có, một mảng trắng xóa.

Lập Gia Khiêm đứng ở đó nhìn chằm chằm tấm bưu thiếp tròn năm phút không có nói chuyện.

Mãi đến khi anh xoay người muốn rời khỏi phòng sách, Lập Kỳ Sơn cứ đang hút thuốc đột nhiên nói: “Gia Khiêm, ba biết luôn lừa con chuyện của mẹ con khiến con đã hận ba, nhưng ba đó là vì bảo vệ con! Ba cũng biết ba nói như thế, con khả năng cảm thấy ba rất giả dối, nhưng những gì ba nói là thật, không có một người ba nào sẽ không yêu con ruột của mình...”

Lập Gia Khiêm đột nhiên ngoảnh đầu gằn khẽ: “Ba nói mấy lời này bản thân ba sẽ tin sao? Nếu như ba thật sự yêu con, tại sao khi con còn nhỏ ba thường xuyên hận không thể bóp chết sao chứ?”

Câu lời này chôn giấu trong lòng nhiều năm một khi đã nói ra thì không thể thu hồi, tay của Lập Kỳ Sơn bỗng cứng lại, điếu thuốc trong ngón tay trong nháy mắt rơi xuống thảm.

Trong đôi mắt đen uy nghiêm của Lập Kỳ Sơn đã xuất hiện sự hối hận và bối rối chưa từng có, biểu cảm của ông ta trở nên phức tạp không biết đang nghĩ điều gì.

Mà mắt của Lập Gia Khiêm từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Lập Kỳ Sơn, thấy Lập Kỳ Sơn mãi không nói một lời, Lập Gia Khiêm đã từ bỏ chờ đợi đáp án xoay người đi.

Khoảnh khắc Lập Gia Khiêm kéo cánh cửa phòng sách ra, Lập Gia Khiêm đột nhiên nói với bóng lưng của anh: “Gia Khiêm! Chuyện năm đó là bởi vì mẹ con đã tạo thành cho ba sự tổn thương tâm lý quá lớn, ba...”

Câu nói ‘xin lỗi’ nghẹn trong cổ họng cuối cùng không thể nói ra được.

“Nghe ba khuyên một câu, nếu như có thể đừng đi tìm mẹ con, không biết sự thật không quan trọng, bởi vì sự thật càng tổn thương người...”

Lời của Lập Kỳ Sơn dứt lời thì cửa phòng sách đóng lại, Lập Gia Khiêm đi rồi.

Ánh mắt của Lập Kỳ Sơn có hơi cô đơn và đau lòng, dường như ông ta trở về trước kia, hai chân có hơi ẩn ẩn không có sức, ông ta ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay bằng da thật.

Ông ta thỉnh thoảng nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ đến thất thần, buồn bã nói: “Con trai, thứ như tình yêu dễ tổn thương người ta cả đời! Đây chính là nguyên nhân ba tại sao không cho con lấy Lâm Thanh Mai... không muốn khiến con đi vào con đường cũ của ba...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.