Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 193: Chương 193: Trả nợ nhân tình




Năm phút sau, Đông Phương Trực tổ chức một cuộc họp khẩn cấp với một số bác sĩ và y tá, Bạch Cảnh Thụy cũng nằm trong số đó.

Vì kế hoạch này đã được thảo luận từ trước, bây giờ gặp mặt chỉ để xác nhận lại sự phân chia công việc của riêng từng người, bọn họ nhanh chóng giải tán rồi bắt đầu hành động.

...

Hai mươi phút sau, có hai cô y tá đến mang đồ ăn đến, bọn họ biết rõ Lâm Thanh Mai đang trốn đi, nhưng cả hai đều giả vờ như không nhìn thấy.

Cô y tá tóc dài hô to: “Cô Lâm ơi? Cô đang ở đâu vậy?”

Lâm Thanh Mai núp ở bên dưới nghe thấy được nhưng không ra ngoài, cũng không phát ra tiếng động, lúc này đây, cô không muốn nhìn thấy ai cả.

Cô y tá tóc ngắn nói: “Đừng gọi nữa, có lẽ cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh... Tôi nói cho cô biết, hôm nay bên khoa nội có bệnh nhân mới, cô có biết diễn viên Bạch Cảnh Thụy không? Trời ơi, thật sự rất đáng tiếc đó nha. Tôi nghe nói Bạch Cảnh Thụy bị bỏng do tai nạn, không chỉ bỏng rộng ở phần chân mà còn bỏng trên mặt nữa. Đối với một người diễn viên mà nói, chuyện này cũng không tốt lành gì mấy đâu, gương mặt của người diễn viên cũng quan trọng như kỹ năng diễn xuất của họ vậy đó! “

“Tôi nghe nói anh ấy là bệnh nhân của bác sĩ Trương á, sáng nay Bạch Cảnh Thụy còn cãi nhau với bác sĩ Trương nữa, bởi vì bác sĩ Trương bảo nếu muốn chữa khỏi vết bỏng của anh ấy thì phải cần ít nhất một năm lận, Bạch Cảnh Thụy trong lúc xúc động mà không cách nào chấp nhận nổi sự thật...” Cô y tá tóc dài còn chưa kịp dứt lời thì bên ngoài phòng bệnh có một chiếc xe lăn tự động lăn vào phòng, người ngồi trên xe lăn không ai khác chính là Bạch Cảnh Thụy.

Lâm Thanh Mai lúc này đang nấp bên dưới, hy vọng y tá giao xong đồ ăn rồi nhanh chóng rời đi, vì vậy cô đã nấp ở phía dưới khăn trải giường, cẩn thận lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai cô y tá.

Khi cô nghe đến cái tên “Bạch Cảnh Thụy, trong phút chốc cô còn tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm, hoặc người đó chỉ cùng họ cùng tên với Bạch Cảnh Thụy mà thôi, nhưng cô y tá kia lại không chỉ nói tới cái tên Bạch Cảnh Thụy mà còn nhắc tới “Ảnh đế”, “Diễn viên”, khi nhắc tới mấy từ này, sẽ không có một Bạch Cảnh Thụy thứ hai!

Trong lúc xúc động, Lâm Thanh Mai suýt chút nữa đã muốn bò ra ngoài để hỏi hai cô y tá cho rõ ràng, nhưng cô nghĩ đến chuyện trên mặt cô bây giờ không còn mảnh vải che nào che chắn cả, trên mặt lộ ra vết xẹo xấu xí khủng bố đến nhường nào, ngoại trừ tấm màn che trên đầu ra thì không có vật nào để che đậy đi cả.

Vào lúc này, Bạch Cảnh Thụy nhìn thấy một mảnh chăn ở phía xa lộ ra, trái tim anh ta như bị bóp nát dữ dội.

Anh điều chỉnh cảm xúc của mình rồi bắt đầu một màn biểu diễn ngẫu hứng, đồng thời xúc động hỏi hai y tá đang đứng trong phòng bệnh của Lâm Thanh Mai: “Xin hỏi các cô có thể nói cho tôi biết, bác sĩ Trương ở đâu không? Tôi có chuyện muốn tìm!”

Y tá tóc dài nói: “Ngài Bạch, xin ngài đừng kích động, chúng ta có thể về phòng bệnh của ngài trước có được không?”

“Các cô đừng nói nhảm nữa! Đi tìm tên đó nhanh lên! Tôi sẽ đợi tên đó ở đây!” Bạch Cảnh Thụy dùng giọng điệu không vui nói.

Cô y tá tóc dài và cô y tá tóc ngắn lập tức rời đi đi tìm bác sĩ.

Còn Lâm Thanh Mai lúc này vẫn đang nấp bên dưới, thân thể cô cứng đờ, cô không ngờ Bạch Cảnh Thụy sẽ xuất hiện trong phòng bệnh của cô...

Tâm trạng của cô trở nên mâu thuẫn, lo lắng, cô vừa muốn gặp mặt anh ta, muốn nói cho Bạch Cảnh Thụy cô là ai.

Nhưng cô lại vô cùng sợ hãi, sợ Bạch Cảnh Thụy khi biết cô là ai rồi thì sẽ bày ra ánh mắt sợ hãi.

Lỡ như Bạch Cảnh Thụy mang tin tức của cô nói cho Lập Gia Khiêm biết thì sao... Ngôn Tình Sắc

Nghĩ đến khả năng này, Lâm Thanh Mai ngay cả cử động nhỏ cũng không dám nhúc nhích, sợ bị anh ta phát hiện.

Khoảng cách giữa anh và cô chỉ khoảng 20 mét, nhưng Bạch Cảnh Thụy lại cảm thấy luôn có một rào cản không thể vượt qua đã được dựng lên trong thế giới của Lâm Thanh Mai, ngăn cách cô lập tất cả người nhà và bạn bè.

Thậm chí, Lâm Thanh Mai còn ngăn cách cả đứa con thân sinh của mình ở bên ngoài, cô đã phải chịu đựng bao nhiêu nỗi sợ hãi và tự ti mới có thể vững lòng không gặp lại đứa con trai của mình.

Đáy lòng của Bạch Cảnh Thụy thống khổ không thôi, bởi vì những bất hạnh mà Lâm Thanh Mai phải gánh chịu khiến anh tự trừng phạt bản thân mình.

Anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bản hân vì lúc trước đã giấu đi sự thật của cuộc điện thoại.

Vì sao lúc đó anh không chịu nói ra?

Mùa hè ấy khi bị áp giải về nước, khi bàn giao tình tiết phạm tội trong trại giam, tên Kiệt đã lợi dụng chuyện Lập Gia Khiêm che giấu sự thật cố tình dẫn Lâm Thanh Mai mắc lừa đi tới cuộc hẹn, cuối cùng bị bắt cóc...

Nếu như muốn nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm thì anh, Lập Gia Khiêm, Đường Văn Tú, Vương Gia Linh...Tất cả đều biết hết sự thật nhưng vẫn cố tình không nói sự thật, tất cả đều có tội!

Chỉ cần có người kịp thời lên tiếng, có phải Lâm Thanh Mai sẽ không bị tên Kiệt lợi dụng lừa gạt?

Quay ngược về quá khứ, nói trắng ra thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa, không ai có thể quay ngược thời gian để bù đắp lỗi lầm này.

Tất cả những bất hạnh mà Lâm Thanh Mai không nên gánh chịu đều đã xảy ra.

Mang theo cảm giác áy náy tội lỗi này khiến Bạch Cảnh Thụy sống rất áp lực, từ khi Lâm Thanh Mai mất tích tới giờ, anh vẫn luôn trong tình trạng trốn tránh, cũng không từ bỏ chuyện tìm kiếm Lâm Thanh Mai tới khi mất đi niềm tin và tuyệt vọng, anh cũng suy sụp tinh thần hệt như Lập Gia Khiêm.

Cuối cùng, khi anh chọn cách bước ra khỏi bóng ma tâm lí, tiếp tục đối mặt với cuộc sống bình thường, nhưng anh không bao giờ...Còn là mình của quá khứ nữa.

Không còn có thể cống hiến hết mình cho sự nghiệp diễn xuất, anh đã từng có chút hoang mang không biết đâu là thực, đâu là ảo, có thể nói là mông lung, chẳng qua chỉ muốn trốn đi không muốn gặp mặt ai mà thôi.

Cho đến khi tên sát nhân bị bắt và chết đi, Bạch Cảnh Thụy mới tìm thấy một chút hy vọng, đứa con trai Asa của Lâm Thanh Mai quay về cũng khiến cho Bạch Cảnh Thụy càng thêm mong mỏi có lẽ Lâm Thanh Mai thật sự còn sống...

Với niềm tin này, anh ta bắt đầu trở nên tích cực hơn, cho đến khi Đông Phương Trực đột nhiên liên lạc với anh hơn một tháng trước.

Đông Phương Trực nói với anh rằng Lâm Thanh Mai vẫn còn sống.

Trái tim của Bạch Cảnh Thụy lại lần nữa sống lại, nhưng sau khi anh biết tình hình thực sự của Lâm Thanh Mai, anh như rơi vào vực sâu vạn trượng...

Những bức ảnh Lâm Thanh Mai chụp trong quá trình điều trị để ghi lại tình trạng hồi phục chẳng khác nào khoét sâu vào máu thịt trong tận đáy lòng của Bạch Cảnh Thụy.

Anh nhớ tất cả những ký ức về Lâm Thanh Mai trong quá khứ, nhớ những năm tháng cô ở phim trường Long Vân tại thành phố Z. Lúc đó, Bạch Cảnh Thụy đã ba ngày ba đêm không ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu của anh lại hiện lên nét mặt tươi cười như hoa của Lâm Thanh Mai, không cách nào xóa nhòa đi được!

Nghĩ chuyện đó xuyên suốt hai tuần, vào một đêm không trăng không sao nọ, Bạch Cảnh Thụy uống rượu nhẫn tâm tự tay khiến chân phải và cằm của mình bị bỏng nặng!

Anh muốn chuộc lại lỗi lầm vì không nói ra chân tướng sự thật cuộc điện thoại trong quá khứ...

Anh cũng muốn cùng Lâm Thanh Mai vượt qua khoảng thời gian đau lòng này.

Lâm thanh Mai cần sức mạnh! Cô ấy cũng cần bạn bè bầu bạn bên cạnh mình!

...

Mười phút sau, Bạch Cảnh Thụy không thấy bác sĩ Trương tới diễn trò với anh, mà người tới lại là Đông Phương Trực.

Bạch Cảnh Thụy nhìn anh ta đầy thắc mắc.

Một tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt đen của Đông Phương Trực, anh ta không để ý tới Bạch Cảnh Thụy mà đi thẳng tới chỗ Lâm Thanh Mai.

Sau khi đi về phía trước, Đông Phương Trực đột nhiên ngồi xổm xuống, nói với Lâm Thanh Mai: “Thanh Mai à, rốt cuộc cô còn muốn trốn tới khi nào nữa hả? Đã đến lúc phải đối mặt với thực tế rồi! Vốn dĩ tôi đã thương lượng với Bạch Cảnh Thụy diễn một vỡ kịch để cổ vũ cô nên cố gắng điều trị thật tốt, nhưng sau đó lại nghĩ tới, chúng tôi không nợ cô gì cả, vì sao phải muốn chúng tôi trả giá chứ?”

“Tôi cứu cô trở về, chữa trị miễn phí cho cô, cho cô chỗ ăn chỗ ở, thường xuyên giả thành bạn bè hỏi thăm tin tức của mẹ cô, mà cô chỉ vì thấy tình trạng bỏng của bản thân mà không thiết sống nữa, cô dễ dàng từ bỏ như vậy à! Hãy nghĩ xem con cô năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ? Cô không muốn khôi phục sức khỏe để ôm nó một cái hay sao? Không muốn nghe chính miệng thằng bé gọi cô một tiếng mẹ à?”

“Cô thật sự cứ như vậy mà vứt bỏ cha mẹ mình như vậy sao? Bọn họ sinh cô nuôi cô, mà cô báo đáp ân tình của họ như vậy đó hả? Trên thế giới này ngày nào cũng có rất nhiều người gặp tai nạn, không phải ai cũng từng bị biến dạng hay bị tàn tật hủy dung đều lựa chọn chết đi? Bởi vì bọn họ không còn là họ của quá khứ nữa, cũng không trọn vẹn nữa! Vì thế nên lựa chọn buông bỏ quyền được sống ư?”

Giữa lông mày Đông Phương Trực có một tia kiên định và bất đắc dĩ: “Lâm Thanh Mai, không ai có thể liên tục cho cô sức mạnh, ngoại trừ chính cô cả! Nếu cô thật sự muốn chết, chúng ta đều là những người ngoài cuộc thật sự là không có khả năng mỗi một phút giây đều có thể ngăn cản cô được, nếu cô muốn dũng cảm sống tiếp hay là muốn chết một cách hèn nhát, tất cả quyền lựa chọn này đều nằm trong tay cô.”

Giọng điệu của anh ta có một cảm giác áp chế mạnh mẽ: “Nhưng tôi muốn nói với cô một điều, vì để khích lệ cổ vũ cô, Bạch Cảnh Thụy tình nguyện khiến cho chân và mặt của anh ta bị bỏng, cô phải trả giá cho phần ân tình này như thế nào đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.